Edit: Diệp Vũ Lam

➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖

Sau đó, Tô Nam Tinh chỉ cảm thấy cả người Chu Dịch đang đè lên người cô rất nóng, không biết là cơn sốt làm cho cơ thể anh nóng lên, hay là sự hưng phấn làm cho cơ thể anh nóng lên.

Đầu óc của cô hơi quay cuồng khi bàn tay của anh nghịch ngợm quanh vùng "núi đôi." Hai tay của cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ép đặt lên trên đỉnh đầu, động tác này càng khiến áo sơ mi nhăn nhúm của cô bị vén lên nhiều hơn.

Tay kia của anh từ từ cởi cúc áo sơ mi của Tô Nam Tinh ra, để lộ ra da thịt mịn màng và dáng người phập phồng của cô. Ngón tay của anh lướt nhẹ qua vùng phía trên, từ sườn núi đến đỉnh núi, rồi đến vùng đồng bằng và thung lũng. Quả nhiên, anh có cảm giác cơ thể của Tô Nam Tinh càng co chặt lại, thật giống như một cây đàn cầm, bất cứ lúc nào anh gảy đàn đều sẽ phát ra tiếng nhạc du dương.

Chu Dịch dựa gần vào bên tai của Tô Nam Tinh, anh nói: "Em và Đinh Diễm đã nói chuyện gì? Có thể khiến cho em không nói hết toàn bộ sự thật thì chắc chắn là có chuyện gì đó..."

Cả người của Tô Nam Tinh bị Chu Dịch giày vò đến phát điên, muốn chạy trốn nhưng không thể trốn thoát, muốn "giải tỏa cảm xúc" nhưng cũng không được sung sướng.

Sau đó, cô cảm thấy mình cần phải lật ngược tình huống, không thể để cho anh cứ chiếm thế thượng phong mãi được.

Cô hỏi: "Anh thực sự muốn biết sao? Biết rồi thì có lợi ích gì cho anh?"

Chu Dịch trả lời: "Tôi chỉ tò mò mà thôi." Anh ngừng lại rồi nói tiếp: "Nói đến chuyện này, lúc trước em đã từng làm trong bộ phận marketing, hai người..."

Thế nhưng Chu Dịch lại không dám hỏi thêm.

Năm đó Tô Nam Tinh và Đinh Diễm đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không thì tại sao cô lại chuyển đến bộ phận tích hợp? Hơn nữa cũng không có những đãi ngộ tương tự.

Một cảm xúc gọi là ghen lan tỏa khắp trong lòng Chu Dịch, đã lâu rồi trong lòng anh không có loại cảm xúc này.

Lúc này, Tô Nam Tinh lại không có ý định bỏ qua cho Chu Dịch, cô nói nhỏ: "Chu Dịch, anh lại gần một chút, tôi sẽ nói cho anh nghe..."

Khi Chu Dịch nhích lại gần, Tô Nam Tinh lại dùng cơ thể mềm mại cọ xát vào lồng ngực trần trụi của anh, nũng nịu nói: "Giám đốc, xin anh, tôi muốn anh, muốn người của anh, muốn cơ thể của anh..."

Trong nháy mắt, Chu Dịch chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên một tiếng nổ lớn, chút lý trí còn sót lại đã biến mất. Dưới người anh là một cơ thể mềm mại, mịn màng, Tô Nam Tinh còn phả hơi thở vào tai anh, thậm chí còn làm nũng, nói những lời cầu xin bỏ qua đầy gợi tình, tất cả mọi thứ đều làm cho Chu Dịch muốn "ăn tươi nuốt sống" cô.

Cho dù Đinh Diễm đã nói gì với cô, cô vẫn là của anh, là người mà Chu Dịch anh đã ngắm trúng, không ai có thể cướp đi.

Đêm đó, mới đầu Chu Dịch còn chậm rãi giày vò cô, muốn để cô chịu khuất phục dưới người anh. Về sau, Tô Nam Tinh chỉ mới ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng liếm rồi hôn lên môi của anh, Chu Dịch đã không thể chịu đựng được liền dây dưa với cô, sau đó lại càng muốn chiếm giữ nhiều hơn, muốn xác định rõ cô đã bị anh chinh phục.

Sau khi kết thúc một hiệp, Tô Nam Tinh nằm trong lòng anh ổn định lại hơi thở. Chu Dịch ôm cô, dịu dàng hôn lên tóc cô, cảm thấy cô giống như là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn rúc vào trong lồng ngực mình, vừa vặn trùng khớp với một nửa còn thiếu trong lòng mình. Thời điểm bọn họ ở bên nhau rất giống một vòng tròn hoàn chỉnh, anh rất thích cái cảm giác này. Trong lòng anh giống như được lấp đầy bằng sự ấm áp, lại còn tràn ngập sự mong đợi và lưu luyến cô.

Anh cảm giác được sự nguy hiểm, bởi vì anh đã nhận ra anh rất muốn cô ở bên cạnh mình.

Thật ra ngày hôm trước nhìn thấy cô và Đinh Diễm cười với nhau rất tươi, anh đã rất tức giận, có một cảm giác bị phản bội, nhưng mà anh vẫn phải kìm nén lại cơn giận. Cô không phải là kiểu con gái chỉ cần thấy anh tức giận thì sẽ chạy đến dỗ dành anh. Cô rất quật cường, giống như một con mèo hoang nhỏ có móng vuốt nhọn.

Nhưng mà anh phải bắt con mèo hoang nhỏ này vào lòng, để cho cô chỉ ngoan ngoãn, dịu dàng với một mình anh.

Trong bóng tối, Tô Nam Tinh nhích lại gần lồng ngực của Chu Dịch, ngẩng đầu hôn lên môi của Chu Dịch. Chu Dịch cười khó chịu, "Lại muốn nữa sao..." Tô Nam Tinh không trả lời, chỉ hôn lên môi anh. Lúc Chu Dịch bị cô hôn đến cảm thấy hưng phấn, Tô Nam Tinh mới nói: "Anh nằm yên đi, để tôi thử xem..."

Chu Dịch nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, sự chủ động của cô đã làm cho anh phải đưa tay ra bật đèn bàn mờ ảo trên đầu giường.

Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc dài rối tung của Tô Nam Tinh buông xõa ở sau lưng, bộ ngực đầy đặn, cao vút của cô hơi đung đưa trước mặt anh. Đôi mắt to ngập nước của cô đã bị cơn sóng tình che lấp, chỉ cần liếc nhìn anh một cái là đã khiến anh cảm nhận được sự quyến rũ không gì sánh được, làm cho Chu Dịch chỉ muốn kéo cô vào trong lòng, muốn hôn lên môi cô, vuốt ve cô.

Tô Nam Tinh lại nghịch ngợm dùng tay che đi đôi mắt của Chu Dịch, đồng thời còn dùng cơ thể mềm mại chạm vào người anh, giọng nói nhỏ nhẹ như lông vũ lướt qua tai anh, "Anh có biết Đinh Diễm đã nói với tôi cái gì không?"

Không đợi Chu Dịch hỏi, Tô Nam Tinh đã nói ra đáp án mà anh muốn biết: "Anh ta nói với tôi là muốn lấy kết hôn làm tiền đề để hẹn hò, hi vọng tôi sẽ cẩn thận xem xét chuyện này..."

Từ trong miệng của Tô Nam Tinh, cuối cùng Chu Dịch đã biết mục đích Đinh Diễm đi tìm cô.

Anh cũng có thể đoán được Đinh Diễm đang muốn theo đuổi cô, nhưng lại không nghĩ tới Đinh Diễm lại lấy kết hôn làm tiền đề để hẹn hò, một đòn mạnh như vậy làm cho Chu Dịch không ứng phó kịp.

Tô Nam Tinh cố gắng che giấu nụ cười đắc ý của mình, thầm nghĩ: Không phải anh muốn biết sao? Tôi đã nói thẳng cho anh biết rồi, nhìn xem vẻ mặt của anh là gì kìa?

Cô thả lỏng tay ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Dịch. Cô mỉm cười, trên môi vẫn còn đọng chút nước bị anh hôn lúc nãy, vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, trên mặt cô có chút đắc ý và giảo hoạt, "Ghen sao?"

Chu Dịch trả lời: "Ừ, tôi ghen."

Cho nên em đã sẵn sàng nhận lấy hậu quả chưa?

Hậu quả của cơn ghen của Chu Dịch là cho dù bị bệnh, anh vẫn xứng đáng với biệt danh Chu chờ thời của mình, vẫn chơi đùa Tô Nam Tinh đến mức cô phải đánh vào ngực anh để cầu xin anh, lần này là khóc lóc cầu xin thật, không dám đắc ý nữa, Chu Dịch mới bỏ qua cho cô.

Sáng hôm sau, suýt nữa thì Tô Nam Tinh đi học trễ. Cô bò dậy với vòng eo đau nhức, đôi chân rã rời. Do không mang theo quần áo sạch để thay nên cô cố tình đi về nhà để thay bộ quần áo khác, sau đó mới chạy đi học.

Lần trước đi học, cô nhận ra các anh chị trong lớp đều ăn mặc rất trang trọng. Bọn họ đều mặc những bộ quần áo đắt tiền, đeo túi xách cao cấp, nhìn giống như là các lãnh đạo tập đoàn, tạo ra một sự tương phản rõ nét với Tô Nam Tinh chỉ mặc bộ đồ công sở rộng thùng thình.

Hôm đó cô đã quyết định lần sau đi học nhất định phải ăn mặc đẹp hơn một chút. Do nơi này không giống như ở trong công ty Hoa Tín, trong công ty cô phải ăn mặc giản dị để làm việc được dễ dàng hơn; còn ở đây là trong môi trường giao tiếp, mọi người đều nhìn vào cách ăn mặc để đánh giá tầng lớp. Do cô ăn mặc quá xấu nên không có ai để ý đến cô.

Vì vậy cho dù tối hôm qua bị Chu Dịch chơi đùa đến đau eo, rã rời chân tay, ngày hôm nay cô vẫn mặc chiếc đầm màu hồng nhạt, mang đôi giày cao gót màu trắng của hiệu Jimmy Choo, không có trang điểm hay là tô son gì cả, chỉ vội vàng kẻ lông mày khi ngồi trên xe taxi.

Mặc dù chỉ là như vậy, nhưng sự xuất hiện lần này của cô hoàn toàn khác xa lần trước.

Lần trước cô nói mình là giám đốc chuyên môn trong công ty tỉnh Hoa Tín, có người còn nửa tin nửa ngờ. Thế nhưng lần này cô đi học lại ăn mặc như vậy, tự tin bước trên đôi giày cao gót đi vào lớp, có nhiều người trong lớp đều nhìn chằm chằm vào cô.

Những người không quá nhiệt tình với cô vào lúc đầu đã trở nên nhiệt tình hơn. Buổi trưa lúc nghỉ giải lao, có người còn hẹn cô đi ăn cơm chung. Tô Nam Tinh vừa nhìn ông chú trung niên đầu hói với ánh mắt thẳng thừng thì cũng biết người này không phải tìm cô để bàn về công việc, mà là muốn nói chuyện yêu đương vụng trộm, cho nên cô liền khéo léo từ chối.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, lớp trưởng Đường ngồi bên cạnh đã đi đến nói với mọi người: "Này, tôi có lời muối nói, buổi trưa chúng ta ngồi ăn chung đi? Tôi mời!" Đúng lúc tất cả mọi người đều muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa để xã giao, cho nên có người đã đồng ý. Thế là một nhóm người đều đợi nhân viên căn tin trong trường giao đồ ăn đến.

Tô Nam Tinh ngồi chung với mấy chị lớn tuổi, chỉ ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Mọi người lại tự giới thiệu về mình một cách chi tiết hơn, chủ yếu là giới thiệu mình đang giữ chức vụ gì trong công ty, làm công việc gì. Đến lượt Tô Nam Tinh, cô nói: "Em làm việc trong công ty Hoa Tín, là giám đốc chuyên môn của bộ phận tích hợp hệ thống, tên là Tô Nam Tinh." Giống như những người khác, cô cũng lấy danh thiếp ra, phát cho từng người.

Sau khi mọi người đã giới thiệu xong, trong tay mỗi người đều có hơn 20 tấm danh thiếp, đồng thời trong WeChat cũng có thêm nhiều bạn mới.

Do mọi người đều làm trong mảng hệ thống mạng và dữ liệu nên bọn họ đều thân thiện bắt chuyện với Tô Nam Tinh. Nghe cô nói là làm trong bộ phận tích hợp hệ thống, bọn họ cũng hiểu sơ sơ đó là một bộ phận khá quan trọng, có người còn nói: "Này, giám đốc của bộ phận tích hợp các cô là giám đốc Chu à?"

"Đúng vậy, là giám đốc Chu."

"Ồ, nếu tôi nhớ không lầm thì giám đốc Chu của các cô quả thật là một người làm cho người khác nhớ mãi không quên, dĩ nhiên giám đốc Tô cũng làm cho người khác thấy khó quên."

Tô Nam Tinh nói khách sáo: "Gọi là Tiểu Tô là được rồi." Mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn cô nên cô phải ăn nói lịch sự.

Nhưng mà vẫn không có ai gọi cô là Tiểu Tô, nói cho cùng thì đây không phải là ở trong công ty Hoa Tín, tất cả mọi người đều kính trọng chức vụ và địa vị của đối phương.

Lúc này lại nghe thấy có người gọi tên của Tô Nam Tinh, cô xoay người lại thì vừa vặn thấy Đinh Diễm đang đi tới đây.

Anh mới đi ra khỏi lớp học CCIE thì thấy Tô Nam Tinh đang ngồi giữa một nhóm người, hôm nay cô đã làm cho đôi mắt của anh sáng rực lên. Anh hỏi: "Đang làm gì vậy?" Vừa định hỏi cô có muốn đi ăn chung không, Tô Nam Tinh đã trả lời: "Đang ăn chung với mọi người, đang đợi dịch vụ mang đồ ăn đến."

Đinh Diễm vừa nhìn là biết đang xã giao với các bạn học, anh nói: "Tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn được không?"

Tô Nam Tinh cũng đồng ý, cô cũng đang suy nghĩ cách để nói rõ mọi chuyện với Đinh Diễm.

Lúc này có một cậu thanh niên của một công ty hệ thống mạng tầm trung gọi Đinh Diễm: "Đã lâu không gặp giám đốc Đinh! Lần trước tổng giám đốc Vương của chúng tôi có đi ăn chung với anh..."

Tô Nam Tinh thấy Đinh Diễm cũng có chút phản ứng, sau đó cười và bắt tay đối phương, nói ra tên của đối phương: "Tôi còn nhớ anh là phó tổng giám đốc Trương của công ty hệ thống mạng Ưu Tư."

Điều cô ngưỡng mộ nhất ở Đinh Diễm và Chu Dịch là lúc nào bọn họ cũng có thể nói ra tên của người đối tác làm ăn khi chỉ mới gặp mặt một lần, còn cô phải cố gắng nhớ kĩ mặt mũi thì mới có thể không nhầm lẫn với những người khác.

Có thế thấy đối phương cũng rất tự hào khi được Đinh Diễm nhận ra. Hai người trò chuyện vài câu, biết Đinh Diễm đang học khóa học CCIE thì càng ngưỡng mộ, khen anh: "Giám đốc Đinh đúng là một nhân tài, thật xuất sắc." Đinh Diễm trò chuyện xã giao với đối phương vài câu, sau đó nhìn Tô Nam Tinh rồi mới rời đi.

Nhưng mọi người vừa nhìn là biết mạng lưới mối quan hệ trong công ty tỉnh Hoa Tín của Tô Nam Tinh rất rộng. Cô là một giám đốc chuyên môn chính thức, trong tay có quyền lợi, có dự án làm việc, điều đó có nghĩa là có cơ hội hợp tác và có tiền, mọi người càng nhiệt tình hơn.

Hôm đó sau khi học xong, có một vài người đã mời cô đi uống rượu.

Tô Nam Tinh mới vừa sắp xếp lại sách vở thì Chu Dịch đã gọi điện thoại tới, anh hỏi cô: "Học xong chưa?"

"Mới học xong."

"Tôi đi đón em."

Tô Nam Tinh nói: "Đừng tới, anh ở nhà nghỉ cho khỏe đi."

Chu Dịch ở đầu dây bên kia đã kịp thời phản ứng, "Sao vậy? Đinh Diễm đã hẹn em sao?"

Tô Nam Tinh trả lời: "Đúng vậy."

Chu Dịch nói: "Tôi đi đón em." Giọng nói trong câu này càng khàn đặc hơn.

Tô Nam Tinh chỉ nói: "Anh đừng làm tôi khó xử."

Chu Dịch không lên tiếng, sau vài giây mới nói: "Nam Tinh, tôi đói bụng rồi, tôi sẽ đợi em về nấu mì cho tôi ăn."

Tô Nam Tinh cảm thấy câu nói của Chu Dịch lại chạm vào nơi mềm mại nhất trong tim cô. Trong công ty, cô không phát hiện ra lúc ở riêng, giám đốc Chu tài giỏi lại có khi cứng rắn, có khi dịu dàng, tất cả đều khiến cô không có sức để chống trả.

Cho dù biết anh đang cố tình, giọng nói của cô vẫn nhỏ nhẹ theo bản năng, "Tôi có chút chuyện muốn nói với anh ta, tối nay sẽ đến gặp anh sau. Anh ăn đồ ăn ở bên ngoài trước được không?"

Chu Dịch nói: "Không, tôi sẽ đợi em."

"Vẫn sẽ luôn đợi em."

Tô Nam Tinh thở dài, cuối cùng "ừm" một tiếng, "Tôi sẽ về sớm."

Chu Dịch mới vui vẻ cúp điện thoại.

Nhưng thật ra lúc này anh đang ngồi trong xe ở bên ngoài lớp học của Tô Nam Tinh.

Anh nhìn thấy Đinh Diễm và Tô Nam Tinh cùng nhau đi ra ngoài, lên xe của Đinh Diễm.

Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, mặc chiếc đầm mà cô thích nhất. Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô từ đằng xa, anh vẫn luôn hi vọng cô có thể quay đầu lại để được nhìn thấy khuôn mặt của cô.

Chu Dịch nhớ lại tối hôm qua cô còn nằm trong lòng anh, khóc lóc cầu xin anh.

Cô còn rất lẳng lơ nói là muốn anh, còn nói sẽ nấu cơm cho anh, áo sơ mi mà cô đã mặc qua vẫn còn ở trong nhà anh.

Chu Dịch biết mình đang ghen, bởi vì anh đang khó chịu đến mức chỉ ngồi yên ở trong xe.

Anh đang tự hỏi cô sẽ nói gì với Đinh Diễm đây?

Trên thực tế, anh biết cô sẽ từ chối Đinh Diễm.

Cô có cảm tình với anh, nếu không thì ngay từ lần đầu tiên, bọn họ sẽ không có những tình cảm mãnh liệt như vậy, sau này cũng sẽ không có những chuyện trên giường như vậy nữa.

Chẳng qua vào lúc này, lý trí đã không thể lấn át cơn ghen tuông trong lòng Chu Dịch. Toàn bộ tâm trí đều kêu anh phải đuổi theo và kéo Nam Tinh lại, anh muốn nói cho Đinh Diễm biết cô là người của anh. Nhưng mà anh lại suy nghĩ lại: Nam Tinh cũng chưa từng nói sẽ từ chối Đinh Diễm, nếu như cô chấp nhận thì sao? Dù sao Đinh Diễm cũng rất ưu tú...

Từ trước đến giờ, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Chu Dịch anh lại trải nghiệm qua cảm giác trăm mối tơ vò chỉ vì một cô gái.

Hóa ra Nam Tinh đã có một sự khác biệt ở trong lòng anh.

HẾT CHƯƠNG 36

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play