Lưng Vu Vãn đột nhiên cứng đờ, biểu tình trên mặt chợt lạnh dần.
Cái thằng nhóc thối tha này quả thực là đang giả vờ say!
Hai người làm việc với nhau thời gian lâu như vậy, Lục Thời Dập cùng cô đi ra ngoài xã giao nhiều lần như thế. Vu Vãn đã sớm biết rõ tửu lượng của cậu, không có khả năng dễ dàng say thế này.
Vu Vãn kìm nén sự nóng nảy, giọng nói trầm thấp nặng nề lại lạnh lùng: “Buông tay ra.”
Lục Thời Dập không những không buông, ngược lại càng ôm chặt hơn nữa. Mặt cậu cọ đi cọ lại trên lưng cô, giống như một con chó vô lại thiếu cảm giác an toàn.
Hơi thở nóng hổi xuyên thấu qua lớp vải thấm vào da thịt, tựa như ngọn lửa xông thẳng vào đáy lòng Vu Vãn. Cô tức giận đến mức bật dậy, giờ phút này nếu không phải đang ở trong phòng của Vu Mục, bận tâm trong phòng còn có người thứ ba, thì cô nhất định sẽ ra tay đánh người rồi.
Giọng nói lạnh lùng của cô, cùng với sự tức giận được kiềm chế, cảnh cáo: “Lập tức mang móng vuốt của em, rời khỏi người chị!”
Lỗ tai Lục Thời Dập giống như không thông, một chữ cô nói cũng không nghe vào tai, vẫn lặp lại câu nói cũ: “Chị không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Cánh tay cậu cường tráng lại có lực, eo bị cậu ôm thật chặt, ôm đến mức Vu Vãn thở không nổi, cô hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đầy tóc của cậu, nghiến răng nói: “Tại sao lại không có? Đương nhiên là có rồi! Bây giờ em mau theo chị ra ngoài!”
Vừa khéo chuyện tối nay, cô muốn tính sổ dứt điểm với cậu!
“Em không đi ra ngoài, không cho phép chị đuổi em đi!” Cũng không biết câu nói nào, khiến Lục Thời Dập bị kích thích như vậy, cậu đột ngột ngẩng đầu lên, lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Vu Vãn, tuy cậu có rụt cổ lại một chút, nhưng hành động càng quá đáng hơn.
Vốn là ngồi thấp hơn cô một chút, bỗng nhiên cậu đứng lên, giống như một toà núi lớn bao phủ sau lưng Vu Vãn. Đôi tay vốn dĩ vòng qua eo cô, cũng đã được đổi thành ôm toàn bộ cơ thể cô vào lòng ngực rắn chắc của cậu.
Lục Thời Dập đặt cằm lên vai Vu Vãn, một bên mặt dán sát vào cổ cô, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt cô, khi say rượu giọng điệu tựa như trẻ con vô lại: “Cho dù chị có đánh chết em, em cũng không đi!”
“…..” Cô nói sẽ đuổi cậu đi khi nào?
Tư thế thân mật tựa như một đôi yêu nhau này, khiến cho toàn thân Vu Vãn cứng đờ, cả người không được tự nhiên.
Nếu nói Lục Thời Dập say cũng không giống, nếu nói là giờ phút này cậu tỉnh táo thì cũng không phải.
Vu Vãn hít một hơi thật sâu: “Uống rượu đến điên rồi à? Mau thả chị ra!”
“Em không có say, em rất tỉnh táo….” Không biết nghĩ đến việc gì, giọng điệu của Lục Thời Dập lại thay đổi, thấp giọng khó chịu lên tiếng: “Em uống say rồi, em rất khó chịu, rất khó….”
Lục Thời Dập một lúc thì nói mình tỉnh, một lúc thì lại nói mình say, cứ lặp đi lặp lại như vậy, quả nhiên chính là một con ma men!
Vu Vãn phát hiện, cái tên nhóc thối tha này sau khi say rượu đến điên, quả thực còn khó hầu hạ hơn so với em trai của cô, căn bản không có cách nào để giao tiếp!
Cô tốn không ít sức lực, cũng không thể thoát khỏi hai cánh tay rắn chắc tựa như sắt đang bao phủ lấy mình. Cô thậm chí còn dùng chân giẫm vào chân của cậu, dường như cậu không hề cảm thấy đau đớn, cũng không nhíu mày một chút nào, vẫn giống như cũ dán chặt vào lưng cô, không chút dao động.
Lục Thời Dập thấy Vu Vãn không nói lời nào, càng ngày càng bất an hơn, lại thấp giọng cầu xin: “Đừng phớt lờ em được không? Tốt xấu gì cũng nên nói với em một câu…..”
“Lục Thời Dập, em quậy đủ chưa?” Vu Vãn vốn đang cố kiềm chế sự nóng giận, nhưng cậu lại cố tình gây chuyện, cô giống như một quả bom được kích hoạt, lập tức nổ tung, mặc kệ người đứng phía sau có tỉnh táo hay vẫn là một con ma men, Vu Vãn phát tiết tâm tình: “Lần này em xem chị như một đối tượng trong trò chơi, gọi điện thoại cho chị đùa giỡn nói ‘Em thích chị’, vui không hả?”
Lồng ngực Vu Vãn phập phồng kịch liệt, Lục Thời Dập vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cô đang tức giận, nhanh chóng lên tiếng: “Đêm nay bọn em có chơi một trò chơi, nhưng em không coi chị là đối tượng trong trò chơi đó, em thực sự thích chị.”
Dường như sợ Vu Vãn không tin, Lục Thời Dập càng trịnh trọng hơn, cường điệu thêm một câu, “Rất thích! Vô cùng thích!”
Rất thích?
Vu Vãn chưa từng quên những lời Vu Mục nói, bảo rằng Lục Thời Dập quay trở về nước, là vì theo đuổi tình yêu đích thực của mình Đường Uyển Tình.
Cho dù không phải là trò chơi, nhưng hai chữ ‘Rất thích’ từ trong miệng của kẻ đào hoa như Lục Thời Dập, nghe thế nào cũng thấy thật châm chọc và chói tai.
“Lông còn chưa mọc dài, em biết cái gì là yêu chứ?”
“Lông của em đã sớm mọc dài rồi, chị có muốn nhìn xem không?” Lục Thời Dập trực tiếp đáp lời.
“…..” Lời nói vô vị đột nhiên xuất hiện, khiến cho mặt Vu Vãn lúc đỏ lúc trắng. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, người đứng ở phía sau siết chặt vòng eo, càng ngày càng dán sát vào thân thể cô. Vu Vãn lập tức tâm như lửa đốt*, làm cách nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của cậu. Cô tức giận nói: “Nói bậy cái gì vậy? Chú ý lời nói của em!”
(*Trong raw dùng câu hỏa thiêu hỏa liệu = tâm như lửa đốt, lòng nóng như lửa đốt. Nguồn Baidu.)
Thực ra giờ phút này tư thế của hai người, căn bản không được đúng mực cho lắm…..
“Là chị bảo lông của em chưa mọc dài…..” Lục Thời Dập nhỏ giọng thì thầm.
“…..” Đây là trọng điểm mà cô muốn nói sao?
Tuy nhiên Lục Thời Dập lại kề sát tai cô, nói thêm một câu, “Em đã sớm trưởng thành rồi, em bây giờ là một người đàn ông thành thục, mọi mặt đều đã trưởng thành.”
“…..” Sắc mặt của Vu Vãn biến hoá giống như một bảng pha màu. Cô cố thuyết phục bản thân mình để có đủ kiên nhẫn nói nhiều lời với con ma men này. Cô hít một hơi thật sâu, “Chị không cần em thích, chuyên tâm thích cô Đường của em đi….”
“Chị đừng vội từ chối em có được không?” Lục Thời Dập lập tức cắt ngang lời cô, có lẽ do rượu người ta cũng can đảm hơn. Này đây, cậu sẽ mượn men say, nói ra những lời trước kia không dám nói với Vu Vãn, nói rõ ràng, “Em thực sự rất thích rất thích chị, em không muốn chị xem em như là em trai, em muốn trở thành người đàn ông của chị, em muốn làm bạn trai của chị.”
Vu Vãn: “……”
“Bây giờ chị đừng nói gì cả!” Lục Thời Dập sợ nghe thấy cô từ chối mình ngay tại chỗ, “Em cho chị thời gian ba ngày để suy nghĩ thật kỹ, đến lúc đó chị hãy cho em một câu trả lời chính xác nhất.”
Nó xong, Lục Thời Dập lập tức buông Vu Vãn ra, vung chân bỏ chạy, chạy được hai bước lại quay trở về, trong lúc Vu Vãn còn chưa kịp phản ứng, “Chụt” một tiếng, từng nụ hôn mạnh bạo đặt lên má, Vu Vãn thiếu chút nữa đã không đứng vững.
Sau khi Lục Thời Dập hôn xong, cũng không dám liếc mắt nhìn Vu Vãn, dùng tốc độ tia chớp, chạy thật nhanh ra ngoài cửa.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lúc này Vu Vãn mới có phản ứng, che mặt lại, tức giận với bóng lưng của Lục Thời Dập, “Em muốn chết à —”
Cái tên nhóc thối tha này, vậy mà dám hôn trộm cô!
“Bà cha nó, làm cái gì vậy! Ồn ào chết ông rồi!” Trên giường bỗng nhiên truyền đến tiếng hét to của Vu Mục. Dọa Vu Vãn nhảy dựng, cô quay đầu nhìn lại. Vu Mục trở mình, lại nằm ngáy khò khò. Hiển nhiên vừa rồi là đang nói mớ…..
Còn phía bên kia, Lục Thời Dập chạy quá nhanh, phần trán đập vào cánh cửa, “Rầm” một tiếng, cậu che cái trán rồi đứng dậy, loạng choạng chạy ra ngoài.
Vu Vãn: “…..”
Ở nơi cầu thang truyền đến âm thanh té ngã, dường như có vật nặng gì đó đang lăn xuống lầu, ngay sau đó, bên dưới lầu tiếng đóng cửa vang lên.
Hai ngày qua nhiệt độ ở Bắc Kinh lại hạ xuống, mưa phùn xen lẫn gió lạnh, lạnh buốt giống như dao cắt vào da thịt. Lục Thời Dập vội vàng chạy đi, cậu không cầm lấy áo khoát đang để trong phòng Vu Mục, trên người chỉ mặc một cái áo len mỏng để chạy ra ngoài, thời tiết lạnh lẽo này nhất định sẽ làm cậu bị cảm lạnh.
Hơn nữa cậu say đến mức đi không vững, thậm chí còn từ trên cầu thang té xuống, chỉ sợ chạy ra ngoài ngay cả Đông, Nam, Tây, Bắc cũng không phân rõ….
Đêm nay Lục Thời Dập còn có những hành động quá phận, tuy khiến cho Vu Vãn tức giận đến mức muốn lột da cậu ra, nhưng ai có thể để cho họ Lục nhà cậu, con trai của Tô Lan, vì thể diện của dì Tô, Vu Vãn không tài nào hạ quyết tâm tuyệt tình, không quan tâm đến cậu nhóc thối tha này được.
Sau khi Vu Vãn thuyết phục bản thân mình, cô lập tức cầm áo khoát của Lục Thời Dập lên rồi đuổi theo. Nhưng mà trong tiểu khu đã sớm không còn bóng dáng của cậu.
Tìm một vòng không thấy người đâu cả, Vu Vãn hít một hơi thật sâu.
Thôi quên đi, thân thể của cậu tốt như vậy, đông lạnh thì cứ để đông lạnh đi. Hơn nữa, cho dù một người đàn ông uống say như cậu ngủ ngoài đường cũng sẽ không có chuyện gì.
Vu Vãn về đến nhà, trực tiếp đi lên lầu tắm rửa.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, nơi gò má bị Lục Thời Dập nhiều lần hôn qua, cho dù rửa thế nào đi nữa, má vẫn nóng như lửa đốt, độ ấm cùng hương vị cậu lưu lại, dường như không thể nào tiêu tan hết.
Ngay cả trong lòng của cô, cũng bị nụ hôn ấy quấy đến không được bình yên.
Xưa nay Vu Vãn luôn là người tỉnh táo và lý trí, ngoại trừ chuyện của nhà họ Lâm và Vu Mục ra, cho dù trời có sập xuống cô vẫn có thể mặt không đổi sắc xử lý mọi chuyện. Sau khi mẹ qua đời, tâm cô tựa như nước chảy, tâm tình rất khó lên xuống thất thường. Có thể gần đây cô không biết chuyện gì đang xảy ra, trong khoảng thời gian chung đụng với Lục Thời Dập, cô quan tâm cậu còn nhiều hơn cả Vu Mục. Cô thường bị những hành động trong lúc vô tình của Lục Thời Dập, khiến cho tâm tình bực bội, rất lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
Giống như đêm nay.
Nụ hôn kia….
Còn có cả câu nói của cậu, em không muốn chị xem em như em trai nữa, em muốn trở thành người đàn ông của chị, em muốn làm bạn trai của chị.
Một tiếng sau.
Vu Vãn không yên lòng lại gọi điện thoại cho Tô Lan, cô không nói rõ, chỉ nói đại khái về việc đêm nay Lục Thời Dập cùng Vu Mục tham gia một buổi họp lớp, nói hai người uống quá nhiều, vốn cô đã đưa bọn họ về nhà họ Vu, sau đó Lục Thời Dập lại tự mình rời đi….
Không thể đưa người trở về, Vu Vãn nói lời xin lỗi, rồi hỏi: “Dì Tô, em ấy đã về nhà chưa?”
“Tiểu Vãn à, con khó có dịp nghỉ ngơi lại còn phải quan tâm đến nó, thực sự là cực khổ mà. Con không cần lo lắng đâu, thằng ranh con kia vừa mới về nhà, hiện giờ nó đang nôn ói trên lầu kìa, vừa nôn vừa nói những lời vô nghĩa, chậc chậc chậc…..”
Vu Vãn thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: “Em ấy…. Nói gì thế ạ?”
“Nói cái gì mà ‘Em thực sự thích chị’, ‘Làm bạn gái của em được không’, còn cái gì mà ‘Em nhất định sẽ lấy cả mạng sống đối xử với chị thật tốt’…..” Tô Lan không hổ là diễn viên, ngay cả giọng điệu đáng thương cùng thần thái trong lúc Lục Thời Dập nói ra những câu nói đó thuật lại giống y như đúc. Bà ấy nhìn vào trong phòng, thấy con trai nhà mình uống say thể hiện một bộ dạng si tình, ghét bỏ mà lắc đầu.
“Đừng nhìn hiện giờ thằng ranh con này thể hiện một bộ dạng yêu đến chết đi sống lại, cứ như thể nó là một đứa con gái. Tất cả đều là chó má, không đến hai ngày, cái tên ‘Tình thánh’ này lại di tình biệt luyến mà thôi. Con cũng biết đó, từ nhỏ đến lớn thằng ranh con này không hề thiếu bạn gái, con nói xem tại sao dì lại sinh ra một đứa con trai đa tình như vậy.”
Tô Lan ở trước mặt Vu Vãn, nhịn không được lại than phiền về đứa con trai của mình.
Còn nói: “Mấy hôm trước, thằng ranh con này chỉ ở mãi trong nhà, thể hiện một bộ dạng thất tình. Đêm nay còn uống say như vậy, đoán chừng là vì tình yêu mà mua say! Người trẻ tuổi bây giờ, tại sao lại không để cho người ta bớt lo lắng một chút chứ? Cũng may còn biết đường về nhà, không say đến mức ngã ngoài đường….”
“……” Vu Vãn dựa theo lời nói của Tô Lan đã tìm ra một ít trọng điểm. Cho nên, đây là do Lục Thời Dập bị Đường Uyển Tình từ chối, đêm nay mới uống say mèm như vậy?
Đêm nay Lục Thời Dập bỗng nhiên đánh những tâm tư không đứng đắn lên người cô, tỏ tình với cô, đang xem cô là lốp xe dự phòng sao?
Sau khi Tô Lan và Vu Vãn nói chuyện phiếm một lúc, bà ấy đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Vãn, hiện giờ cháu đã có người mình thích chưa?”
Vu Vãn lấy lại tinh thần: “Dì Tô, tại sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?”
“Ai nha, cháu hãy nói có, hay không có trước đã?” Tô Lan vẻ mặt thần bí.
Vu Vãn thoáng chần chờ, rồi mới nói: “Không có ạ.”
“Ô, dì biết rồi.” Tô Lan cười tủm tỉm, dường như muốn dự định cho cô một chuyện tốt gì đó.
*
Ba ngày qua, nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Có thể nói mỗi một ngày, đối với Lục Thời Dập mà nói sống giống như một năm vậy. Trong ba ngày qua, điện thoại của cậu đã tắt mở không dưới trăm lần, điện thoại rất nhanh sẽ bị cậu làm hỏng mất thôi.
Tâm tình của Lục Thời Dập bây giờ rất phức tạp, một mặt cậu sợ hãi Vu Vãn sẽ gọi điện thoại từ chối mình, mặt khác trong nội tâm lại mơ hồ mong chờ, nói không chừng Vu Vãn sẽ đồng ý với cậu, lo lắng tắt máy rồi cô không thể liên lạc được với mình…..
Mấy ngày nay không gặp mặt Vu Vãn, sau khi khởi động máy, Lục Thời Dập thỉnh thoảng lại bấm vào album ảnh, xem mấy tấm hình lúc trước ở trên máy bay cậu đã chụp chung với Vu Vãn.
Vu Vãn dựa vào vai cậu, ngủ yên giấc lại bình yên.
Lục Thời Dập híp mắt thưởng thức, bọn họ thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân…..
“Sao con lại ngẩn người như vậy?”
Lục Thời Dập ngồi trên ghế sô pha, đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm, bả vai bỗng nhiên bị người từ phía sau vỗ một cái, thiếu chút nữa làm điện thoại của cậu rơi xuống đất.
“Cô gái trong tấm hình là ai thế?” Sau khi Tô Lan đi đến ghế sô pha, lại ngồi xuống bên cạnh Lục Thời Dập.
“Không ai cả.” Lục Thời Dập nhanh chóng tắt màn hình, cất điện thoại đi.
“Còn rất thần bí nha.” Tô Lan âm thầm lén lút liếc mắt nhìn con trai nhà mình. Mới vừa rồi trong lúc bà ấy vô tình liếc nhìn, cô gái trong tấm hình thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng mà bà ấy không thấy rõ rốt cuộc người đó là ai. Đương nhiên, con mình luôn thường xuyên thay bạn gái, bà ấy cũng không có mấy hứng thú để tìm hiểu rõ.
“Mẹ, vừa rồi mẹ gọi điện thoại với ai vậy? Cái gì mà xem mắt? Mẹ ngàn vạn lần đừng giới thiệu đối tượng cho con, con tuyệt đối sẽ không đi xem mắt đâu!” Vừa rồi Lục Thời Dập vô tình nghe thấy mẹ của mình đang gọi điện thoại cho người khác, nhiều lần nhắc đến chuyện xem mắt.
“Ai giới thiệu đối tượng cho con, nghĩ cũng hay thật.” Tô Lan liếc mắt, hỏi: “ Còn nhớ Hoắc Trầm không?”
“Anh Trầm làm sao vậy?”
“Cậu ta năm nay vừa khéo cũng 30 tuổi, nghe mẹ cậu ta nói hiện giờ vẫn còn đang độc thân. Hoắc Trầm người ta lớn lên vừa cao ráo lại đẹp trai, còn là một chuyên gia tài chính quốc tế, lợi hại lắm, năm nay chuẩn bị trở về nước phát triển. Mẹ suy nghĩ rồi, cho dù là ngoại hình hay năng lực làm việc, cậu ta cũng xem như khá xứng đôi với Tiểu Vãn…..”
Tô Lan còn chưa nói xong, Lục Thời Dập đã kích động nhảy từ trên ghế sô pha đứng dậy, giận dỗi nói: “Mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho Vu Vãn?”
“Con kích động làm cái gì?”
“Con không cho phép mẹ giới thiệu đối tượng cho Vu Vãn!” Lục Thời Dập từ trên cao nhìn chằm chằm vào Tô Lan nữ sĩ, giọng điệu kiên quyết.
Tô Lan vẻ mặt kỳ quái, “Tại sao?”
Cậu cùng Vu Vãn bát tự còn không có chung một phết, mẹ cậu lại làm loạn thêm chuyện gì vậy? Lục Thời Dập hít một hơi thật sâu: “Mẹ cũng không phải là mẹ của anh ta, mẹ quan tâm cái gì hả?”
“Con cái đứa nhỏ này….. Mẹ cùng Vu Mẫn tình cảm tốt như vậy, bà ấy không còn nữa, mẹ cũng không phải là mẹ của Tiểu Vãn. Năm nay Tiểu Vãn đã 27 rồi, không còn nhỏ nữa. Mỗi ngày con bé bận rộn công việc, không có thời gian tìm bạn trai, mẹ không quan tâm con bé. Thế thì ai sẽ quan tâm cho con bé đây?”
“….” Lục Thời Dập nắm chặt điện thoại, lồng ngực phập phồng, tâm trạng kích động, “Chỉ 27 thôi mà, lớn đâu mà lớn? Chị ấy không có hứng thú đi xem mắt đâu, mẹ cũng đừng gây rối nữa!”
“Mẹ giới thiệu đối tượng cho Tiểu Vãn, con tức giận cái gì?” Tô Lan nhìn Lục Thời Dập bỗng nhiên nổi giận, vẻ mặt khó hiểu. “Cái thằng ranh con này, quản rộng quá đấy.”
……..
Rốt cuộc nhịn đến ngày thứ ba, một phen chờ đợi vừa khẩn trương lại vừa dài đằng đẳng, cuối cùng lúc 6 giờ tối, Lục Thời Dập cũng nhận được tin nhắn của Vu Vãn gửi đến: [Tám giờ, gặp nhau ở quán bar XX.]
————//——//———-
*Tác giả có lời muốn nói: Lục Thời Dập: Đã nói là có hỗ trợ tốt mà, TM toàn bộ đều là chướng ngại vật trên con đường tình cảm của tôi. (Chính thức nhã ra rãnh.)
Giải thích một chút, tuy Tô Lan nữ sĩ rất yêu con của mình, nhưng quanh năm phải quay phim ở bên ngoài, thực ra sự hiểu biết đối với con trai nhà mình cũng gần giống như Vu Vãn, đều là nhìn thấy vẻ bề ngoài, dù sao cũng là một con chó săn tâm cơ, nếu giấu tâm tư quá sâu, đừng nói là Vu Vãn, ngay cả mẹ của cậu cũng sẽ hiểu lầm….. Ha ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT