Giản Ngôn bị cậu làm cho giật mình, vội hỏi: "Cái gì không đúng?"
"Anh xem..." A Từ chìa danh sách trên tay ra, giữa chừng mới chợt nhớ Giản Ngôn đang lái xe, nhưng cũng không thấy buồn cười mà chỉ nhanh chóng cầm về.
Giản Ngôn bị hành động sai sót nho nhỏ này chọc cười: "Rốt cuộc phát hiện được chuyện gì mà em kích động như vậy?"
A Từ nói: "Vừa nãy em xem kỹ lại danh sách này mới phát hiện ra vấn đề. Trong đó, Cát Quả đã liệt kê số phụ nữ mà hắn mời đến là sáu người. Nhưng anh có nhớ không, đêm qua lúc chúng ta thẩm vấn các cô đấy, thì có người vô tình nói ra lúc ấy trong phòng có bảy người."
Giản Ngôn nghĩ lại, gật đầu nói: "Ừ, anh nhớ, đúng là có người đã nói như vậy... Nhưng có khi nào người được nói đến chính là nhân viên nữ của công ty Doãn thị? Dù sao người tham gia party đó cũng không phải chỉ có mấy cô gái được Cát Quả mời đến."
"Không đâu." A Từ rất chắc chắn, "Em đã hỏi và ghi lại lời khai của từng người trong công ty Doãn thị. Nếu người đó thật sự là nhân viên của công ty, thì phải có ai đó nhắc tới. Nhưng hoàn toàn không có bất kỳ ai nói về người này. Hơn nữa, những cô này luôn làm việc theo nhóm từ hai người trở lên, không lý nào thiếu mất một người mà không ai hay. Từ đầu tới cuối không thấy ai nói gì về cô ta, cô ta chỉ có thể cùng một nhóm với các cô gái này."
"Vậy, có khi nào cô kia nhớ lầm hay không?" Giản Ngôn lại hỏi.
"Chuyện này không chắc." A Từ vẫn thấy không đúng, "Nếu không nhớ rõ cô ta có thể nói sáu bảy người, thậm chí có thể không nói, sẽ không nói thẳng là bảy người. Huống chi, rõ ràng các cô đều ở cùng nhau, quen biết lẫn nhau, xác suất nhớ lầm càng ít hơn."
Thật ra, Giản Ngôn cũng nghiêng về phán đoán của A Từ, hắn trầm ngâm một chút, nói: "Nói vậy là, danh sách Cát Quả đưa có vấn đề?"
"Có hai khả năng." A Từ giơ hai ngón tay ra, "Một là, Cát Quả cố ý bỏ đi một người. Hai là, chính Cát Quả cũng không biết có người trà trộn vào. Dù sao, lời nói của Cát Quả và mấy cô kia giống nhau, sau khi party bắt đầu các cô ấy mới đến. Đây không phải lần đầu Cát Quả liên hệ với mấy cô này, các cô cũng rất biết quy tắc. Cát Quả bận nhiều việc, nên cũng không kiểm tra từng người một. Do vậy, rất có khả năng Cát Quả không biết có người trà trộn vào."
Dừng một chút, A Từ lại nói: "Dù là khả năng nào, rõ ràng cô ta đã giấu diếm hành tung của mình. Người phụ nữ này vô cùng khả nghi, khác chăng là Cát Quả có biết hay không thôi."
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, lúc này đã đến nhà Mao Lôi.
Giản Ngôn ngừng xe, trước tiên gọi điện cho Trâu Hồng Thạc, nói ông biết những điểm đáng ngờ mà A Từ phát hiện, để ông đi tìm những người đã cùng các cô gái qua đêm xác minh lại. Còn phần Cát Quả, hắn định sau khi xác minh xong mới quay lại hỏi. Dù sao, nếu đã cố ý giấu diếm thì chắc chắn Cát Quả sẽ không dễ gì thừa nhận, vẫn nên nắm giữ nhiều chứng cứ hơn mới được.
Nói điện thoại xong, hai người cùng nhau xuống xe.
Đây cũng là một tiểu khu rất nổi danh ở Khê Lăng. Giá nhà cao ngất ngưởng, nhưng hoàn cảnh rất tốt, các biện pháp an toàn cũng được làm thỏa đáng. Người sống ở đây không phú cũng quý.
A Từ xem thông tin Mao Lôi do Đàm Mộc gửi tới, nói: "Mao Lôi không phải người địa phương. Hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, bản thân cô là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, đi theo Doãn Trí Viễn đã gần hai năm. Nhà ở đây hẳn cũng do Doãn Trí Viễn mua cho cô."
Giản Ngôn ấn thang máy, nói: "Nghe nói, tình nhân của Doãn Trí Viễn trụ lâu nhất cũng không qua hai tháng. Mao Lôi này có thể ở bên hắn tận hai năm, có lẽ cũng là chân ái?"
"Chân ái?" A Từ hừ một tiếng, "Chân ái sao có thể đi tìm người khác. Cái đêm 520 đó, không biết đã ở với bao nhiêu cô..."
Hiếm khi A Từ tỏ vẻ khinh bỉ, lắc đầu không nói nữa.
Giản Ngôn nghĩ đến lời cậu nói mình buổi sáng, bật cười nói: "Không phải em đã nói sao? Tình cảm của mấy người này, sao thể so với chúng ta?"
A Từ hơi xấu hổ, lại nói: "Thật ra, ý em không phải chúng ta cao quý hơn họ, chẳng qua tam quan không giống nhau... Nói thế nào thì, đối với Doãn Trí Viễn có lẽ Mao Lôi vẫn rất đặc biệt."
"Đúng vậy, nếu không hắn sẽ không để Mao Lôi đi tìm chị dâu." Giản Ngôn thở dài, "Nhưng anh có cảm giác Mao Lôi không có ở nhà."
Đang nói chuyện thì thang máy tới.
Hai người gõ cửa nhà Mao Lôi rất lâu, nhưng trong nhà không hề có động tĩnh gì.
Xem ra, Mao Lôi thật sự không có nhà.
Trước đó bọn họ có gọi cho Mao Lôi, nhưng điện thoại ở trạng thái tắt máy. Hiện tại gọi lại vẫn như vậy.
Hai người lại đi tìm bảo an, hỏi thăm tình huống một chút.
"Mấy ngày nay chúng tôi không thấy cô Mao." Nhân viên bảo an nói.
Tiểu khu của bọn họ có yêu cầu rất cao đối với nhân viên công tác, đa số chủ nhà họ đều biết mặt.
Giản Ngôn sợ họ nhớ lầm, hoặc không để ý tới, nên đã điều giám sát đến xem lại. Kết quả vẫn phải thất vọng như trong dự liệu.
"Các người có thêm thông tin nào về Mao Lôi không?" Giản Ngôn hỏi.
"Bình thường chúng tôi sẽ không dò hỏi chuyện riêng tư của chủ nhà." Nhân viên bảo an khó xử nói, "Đây là quy định của công ty. Hơn nữa, thường ngày cô Mao cũng không thích giao thiệp với người khác. Chúng tôi thật sự không biết thêm thông tin gì."
Dừng một chút, nhân viên công tác lại nói: "Nhưng trước đây chủ nhà này cũng không phải cô Mao, chỉ mới được sang tên gần đây thôi."
"Chủ nhà trước là Doãn Trí Viễn sao?"
"Phải." Nhân viên bảo an gật đầu, "Thỉnh thoảng ngài Doãn cũng tới đây, nhưng thường chỉ có một mình cô Mao ở."
"Còn ai khác tới đây tìm cô ấy không?" A Từ đột nhiên hỏi.
"Chuyện này... Dù chúng tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng không dám khẳng định là không có."
A Từ Giản Ngôn lại tìm vài người hàng xóm của Mao Lôi để hỏi thăm tình hình, kết quả không khác mấy so với bên bảo an.
Bất đắc dĩ, Giản Ngôn đành phải gọi cho Cát Quả.
Nhận được điện thoại của Giản Ngôn, Cát Quả rất phấn khởi: "Giản Tiểu Ngôn..."
"Cậu Cát." Giản Ngôn bất đắc dĩ, lạnh lùng ngắt lời, "Cho dù chúng ta đã từng là bạn bè, nhưng bây giờ chúng ta là cảnh sát và nghi can, thật sự không thích hợp ôn chuyện. Vậy nên, phiền cậu Cát đừng đừng lợi dụng quan hệ cũ để gây nhiễu loạn việc phá án. Hơn nữa, đã hai mươi năm không qua lại, tôi cũng không thấy có chuyện gì cần phải nói. Chuyện hai mươi năm trước, tôi đã gần như quên hẳn rồi."
Hằn còn đặc biệt nói thêm mấy từ như "đã từng", "nghi can".
Cát Quả khựng lại, có lẽ cậu ta không ngờ Giản Ngôn lại thật sự không nhớ tình bạn cũ như vậy. Bị Giản Ngôn chặn họng, A Từ thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Cát Quả.
Qua một hồi lâu, Cát Quả như mới bình tĩnh lại, nói: "Được, tôi hiểu rồi. Xin hỏi Giản đội trưởng muốn hỏi chuyện gì? Tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp cảnh sát phá án."
Giọng nói Cát Quả rõ ràng cũng lạnh đi.
Giản Ngôn không để ý, trực tiếp hỏi: "Tôi muốn hỏi, Mao Lôi còn chỗ ở nào khác không? Lần gần nhất cô ta liên lạc với cậu là khi nào?"
"Thứ nhất, cô Mao chỉ là tình nhân của Doãn tổng, không phải nhân viên Doãn thị. Vậy nên, tôi và cô Mao không quen nhau. Tôi biết được địa chỉ hiện tại của cô ta cũng là nhờ xử lý thủ tục sang tên giúp Doãn tổng. Thứ hai, tôi chưa từng gặp riêng cô Mao, đương nhiên cô ta sẽ không liên lạc với tôi. Cho nên, lần gần nhất có lẽ là nửa năm trước, vì chuyện sang tên nhà." Nói xong một hơi, Cát Quả lại hỏi, "Giản đội trưởng còn gì muốn hỏi không?"
"Chuyện Mao Lôi, Viên Nhã Tuyết có biết không? Hai người có mâu thuẫn gì?" Giản Ngôn lại hỏi.
"Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của các cô ấy, tôi thật sự không biết." Cát Quả lạnh lùng trả lời.
Rõ ràng là không có ý muốn hợp tác, Giản Ngôn nói "cảm ơn" rồi cúp máy. Chẳng qua, sắc mặt có hơi khó coi.
A Từ biết thực chất Giản Ngôn là người trọng tình bạn. Đột nhiên gặp được bạn thơ ấu hai mươi năm trước, thật ra Giản Ngôn rất vui mừng. Hôm qua vừa nhìn thấy Cát Quả, Giản Ngôn đã cười rất chân thành.
Hiện tại Giản Ngôn đối với Cát Quả như vậy là vì mình, A Từ có hơi áy náy, nói: "Thật ra, sau khi nói xong em cũng thấy không cần thiết. Anh không cần phải..."
"Dù coi trọng bạn cũ thế nào, cũng không ai có thể so với em." Giản Ngôn ôm A Từ một cái, nói, "Đừng nói tới chuyện cậu ta đã từng khi dễ em, cho dù không có đi nữa, chỉ cần là người em không thích, anh cũng sẽ đứng về phía em vô điều kiện."
A Từ nghe vậy nhoẻn miệng cười, trừng Giản Ngôn một cái: "Em có kiếm chuyện vô lý như vậy à? Nếu cậu ta không làm gì, sao em phải không thích cậu ta?"
"Vậy nên, em ngoan như vậy, khó lắm mới có được người em không thích. Sao anh có thể không tranh thủ bày tỏ một chút chứ?"
Mặt A Từ lại đỏ lên, dùng từ "ngoan" để miêu tả một chàng trai, thật sự quá kỳ quái! Nhưng hết lần này tới lần khác, cậu nghe xong không những không tức giận, mà trái tim còn đập lên rộn ràng.
"Nhưng rõ ràng Cát Quả đã biết chuyện gì đó. Nếu anh chịu ôn chuyện với cậu ta, biết đâu chừng cậu ta sẽ nói với anh?" A Từ đánh trống lảng nói.
"Em muốn anh bán đứng nhan sắc để lấy tình báo à?" Giản Ngôn ai oán nhìn A Từ, "Em mà cũng chịu sao?"
"Không phải..." A Từ bất đắc dĩ, "Em chỉ nói về bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường? Em thật sự không để ý?" Giản Ngôn nhíu mày.
A Từ không nói, sao cậu có thể không để ý cơ chứ?
"Em yên tâm." Giản Ngôn nghiêm túc lại, nói, "Anh và cậu ta đã sớm không phải bạn bè."
"Hơn nữa, tam quan hiện tại của cậu ta, anh cũng không dám gật bừa." Dừng một chút, Giản Ngôn lại nói, "Cậu ta là người đã kết hôn, không chỉ mập mờ với Hứa Thư Hòa mà còn trắng trợn thả thính anh. Nhưng cậu ta không hề biết thẹn là gì, giống như mấy loại chuyện này quá sức bình thường. Lừa cưới, ngoại tình, không biết thẹn... Loại người này, cho dù không có chuyện của em, anh cũng không thể làm bạn với cậu ta được. Bằng không, có người như vậy ở bên cạnh, cứ cách vài phút anh lại muốn đánh chết kẻ đó."
Đối với chuyện này A Từ rất tán thành, nhân phẩm của Cát Quả quả thật quá cặn bã. A Từ không xoắn xuýt nữa, cho dù cậu không có ý muốn trả thù, thì cũng không thánh mẫu đến mức đi nói thay cho Cát Quả.
Giản Ngôn mở cửa xe giúp A Từ, nói: "Anh không tin không có manh mối của cậu ta, anh sẽ không phá được án. Anh cũng đoán trước Mao Lôi không có ở đây. Hơn nữa anh thấy, có khả năng Mao Lôi vốn dĩ không về Khê Lăng."
"Em cũng nghĩ vậy." A Từ gật đầu đồng ý, "Việc Mao Lôi đi tìm chị dâu cho thấy, bọn họ không có người để tin tưởng. Dù chị dâu không gặp cô ta, cô ta chắc hẳn cũng không về Khê Lăng. Hiện tại, tin tức Doãn Trí Viễn chết đã được truyền ra. Nếu thật sự Doãn Trí Viễn chết vì món đồ trong tay Mao Lôi, thì nhất định cô ta càng không dám quay về."
"Không sai, vậy cô ta biết đi đâu đây?" Giản Ngôn lập tức hỏi.
"Chỗ mà ai cũng biết thì nhất định không được..." A Từ trầm ngâm nói, "Những nơi như quê quán thì ai cũng có thể tìm ra, muốn trốn cũng không được. Cho nên phần nhiều là không về, như vậy..."
"Trầm Ngư Sơn Trang!" Giản Ngôn đột nhiên siết chặt tay, nói, "Cô ta từng qua đó rồi lại rời đi. Chỉ cần có người để tâm tới hành tung của cô ta, hẳn sẽ biết được điểm này. Cứ như vậy, sẽ không có ai nghĩ cô ta tiếp tục ở lại Trầm Ngư Sơn Trang. Còn nữa, hiện tại Doãn Trí Viễn đã chết, cô ta có quay lại thì nhất định chị dâu sẽ không bỏ mặc. Vả lại, có Lão Mã mà chị dâu ở đó, cô ta sẽ được đảm bảo an toàn. Chỉ cần Mao Lôi có tí thông minh, cô ta sẽ biết quay lại tìm chị dâu."
"Doãn Trí Viễn dám giao cho Mao Lôi một vật quan trọng như vậy, cô ta chắc hẳn không phải kẻ ngốc." A Từ cẩn thận suy xét, ký ức kiếp trước về người này quá ít, không có tin tức nào giá trị, đành phải coi như thôi.
"Em gọi điện nói một tiếng với Lão Mã trước?" A Từ nói, "Để bên anh ấy có sự chuẩn bị, phòng chuyện Mao Lôi có về anh ấy cũng không biết. Hiện tại chắc Mao Lôi đang rất gấp, nếu bị người của đối phương bắt được thì phiền phức."
Giản Ngôn gật đầu đồng ý.
A Từ lập tức gọi điện cho Lão Mã, lần này rất nhanh đã tiếp máy. A Từ nói qua một lần suy đoán của Giản Ngôn với Lão Mã.
Lão Mã liền mừng rỡ: "Mao Lôi có thể sẽ trở lại?"
"Khả năng cô ta trở về rất lớn, anh âm thầm lưu ý." Giản Ngôn ở bên cạnh căn dặn, "Tuyệt đối đừng để lộ, nhất định phải cẩn thận."
"Anh hiểu." Lão Mã lập tức nói, "Anh sẽ cho người bên anh để ý."
"Lão Mã." A Từ hơi chần chừ, lại nói, "Người trong sơn trang của anh không chắc chắn đáng tin, bản thân anh vẫn phải cẩn thận một chút."
"A Từ, em nói vậy là có ý gì?" Lão Mã sửng sốt, cũng không phải không vui, nhưng lời này của A Từ rõ ràng có ý riêng, hẳn là cậu đã phát hiện ai đó có vấn đề?
"Mao Lôi coi trọng thứ kia như vậy, nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Nhưng ngày đó mới đến sơn trang được một giờ đã bị kẻ cắp trộm đi. Anh không thấy chuyện này quá dễ dàng sao? Ngày đó nếu không phải em và sư ca đúng lúc đi ngang qua, thì có khi tên trộm kia đã đắc thủ. Trên người gã còn mang theo dao nữa, nếu không phải thực lực chênh lệch quá xa, mà đổi lại là một người bình thường đến ngăn cản, thì có lẽ đã có án mạng rồi. Kẻ trộm bình thường chỉ đơn giản là trộm đồ, cũng không đến mức phải giết người. Ăn cắp và giết người, hai chuyện này mức độ phạm tội có hơi xa." A Từ nói.
"Nghe em nói, có vẻ như thật sự có vấn đề." Giọng nói Lão Mã nghe hơi hoảng, "Các cậu yên tâm, anh sẽ lập tức kiểm tra lại người trong sơn trang."
"Anh đừng quá mức kinh động." Giản Ngôn nhíu mày, nói, "Vào lúc đặc biệt, tuyệt đối đừng rút dây động rừng, nắm chắc tâm lý là được."
Lão Mã đồng ý rồi cúp máy.
"Sự tình dường như phức tạp hơn chúng ta nghĩ, mới rồi anh cũng không nghĩ tới vấn đề này..." Giản Ngôn cau mày, "Nếu Trầm Ngư Sơn Trang cũng có người của đối thủ, vậy người này thật đúng là cao tay ấn. Hắn phí tâm tư lớn như vậy, đồ vật hắn muốn nhất định không đơn giản."
"Em chỉ mới chợt nghĩ ra thôi. Có điều, anh cũng đừng quá căng thẳng." A Từ vội trấn an, "Biết đâu, tên trộm kia tạm thời mua được người trong sơn trang. Mới nãy em nói vậy với Lão Mã cũng chỉ vì muốn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra."
"Mong là vậy." Giản Ngôn vẫn không thể lạc quan.
Dừng một chút, hắn lại nói: "Em gọi lại cho sư phụ đi, để người bên ta liên lạc với cảnh sát bên đó, bảo họ giúp để ý một chút. Nếu không ổn, chúng ta sẽ chạy tới ngay."
A Từ lập tức gọi điện cho Trâu Hồng Thạc. Trâu Hồng Thạc nghe máy, đồng ý sẽ liên hệ với bên kia, sau lại bảo họ về đồn cảnh sát một chuyến.
Cúp máy xong, trong nhất thời không ai nói chuyện.
"Em chợt nghĩ, có khi nào em bị sai phương hướng không?" Một lát sau, A Từ phát hiện rất dễ nảy ra ý nghĩ mới khi nói chuyện với Giản Ngôn, cậu liền nói hết suy nghĩ trong lòng mình, "Dù sao, trong số mấy người kia chỉ có Mao Lôi là chưa từng xuất hiện tại hiện trường. Nhưng trong suy đoán của em, hết thảy mọi chuyện từ đến cuối đều xoay quanh Mao Lôi..."
A Từ mong chờ nhìn hắn: "Anh lại phát hiện được chuyện gì?"
"Hôm này an bài công tác xong, anh cứ thấy có chỗ nào không đúng mà nghĩ mãi không ra." Thừa dịp đèn đỏ, Giản Ngôn dừng xe lại, quay qua nhìn A Từ một cái, nói, "Vừa nãy em chỉ ra vấn đề, rốt cuộc anh cũng biết không đúng chỗ nào."
Thấy hắn nói mãi không tới trọng điểm, A Từ hơi nôn nóng: "Rốt cuộc không đúng chỗ nào?"
"Người chưa từng xuất hiện tại hiện trường không chỉ có một mình Mao Lôi, còn có Đường Hạc nữa." Giản Ngôn liếc nhìn A Từ, "Bảo bối, vì sao em lại khoanh tên Đường Hạc? Hắn không có mặt ở hiện trường, cũng không có động cơ. Trong vụ án này, hắn ta gần như không có điểm tình nghi. Trong vụ án của Doãn Thái, hắn có bao nhiêu hiềm nghi?"
"Đường Hạc?" A Từ lặp lại cái tên này, chợt nhận ra dường như mình luôn bỏ qua người này.
Nghĩ kỹ lại, đời trước ấn tượng đối với hắn chỉ dừng lại ở vẻ ngoài yêu nghiệt. Đời này cũng giống như vậy. Hai lần hắn xuất hiện, vậy mà cũng chỉ như một người qua đường Giáp.
Người này chưa từng tới hiện trường, cũng không có quan hệ gì với Doãn Trí Viễn. Sự xuất hiện của hắn chỉ là trùng hợp thôi sao? Vì sao mình lại vô thức đánh dấu tên hắn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT