Giản Ngôn cảm thấy tim mình quặn đau một trận, thiếu chút nữa đã không thở nổi. Hắn kinh ngạc nhìn A Từ, kẻ từ trước đến nay luôn thích lắm lời như hắn giờ đây lại không biết nói gì cho phải.

"Sếp? A Từ?" Hướng Dương và Trình Tử Khiêm gấp rút chạy tới, trông thấy tình cảnh này đều ngây ngẩn cả người.

Giản Ngôn nghiêm mặt mím môi trừng A Từ, hô hấp không thông thuận, căn bản không thèm nhìn hai người họ.

Hướng Dương và Trình Tử Khiêm đều đã chứng kiến bộ dáng nổi giận của Giản Ngôn, trước đây vừa tới Tổ trọng án, lúc tức giận hắn cũng sẽ la mắng người, cực kỳ đáng sợ. Nhưng lúc này bọn họ đều cảm thấy bộ dạng hiện giờ của Giản Ngôn còn đáng sợ hơn khi đó.

A Từ thì nhìn lướt qua hai người một cái, nhưng cũng không nói gì. Cậu trông bình tĩnh hơn Giản Ngôn nhiều, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh đến mức khiến cho người khác phải kinh hãi, càng làm người ta không dám chọc.

Hướng Dương luôn tương đối khôn khéo, nhìn thế trận này hắn cũng không dám tùy tiện xen mồm, quay người đi ra ngoài tìm cứu viện.

Giằng co với A Từ vài ba phút, khí thế của Giản Ngôn rốt cục suy giảm, hắn không thể cứ đối mặt với A Từ như thế. Hơn nữa suy cho cùng, cả hai đều là vì nghĩ cho đối phương.

Giản Ngôn mở miệng, đang định chủ động nói chuyện lại nghe thấy tiếng của Trâu Hồng Thạc: "Đây là sao?"

A Từ nhìn Trâu Hồng Thạc, kiên quyết nói: "Tôi muốn cùng bọn họ đi Hạc Vũ Sơn."

Giản Ngôn cũng nhìn về phía Trâu Hồng Thạc, khe khẽ lắc đầu, ánh mắt cầu khẩn: "Sư phụ..."

Trâu Hồng Thạc khoát khoát tay, nhìn hai người, chỉ cần nghe hai câu đã hiểu. Do dự một chút, Trâu Hồng Thạc hỏi A Từ: "Lần này là đi lùng bắt tội phạm truy nã, không phải phá án, cậu cho tôi một lý do cậu nhất định phải đi."

Thật ra, nghiêm túc mà nói thì Trâu Hồng Thạc vẫn khá yên tâm về A Từ. Cậu luôn luôn tỉnh táo một cách bất ngờ, gặp phải nguy hiểm cũng có thể ung dung đối mặt, có cậu đi theo thì trái lại Trâu Hồng Thạc rất an tâm.

Nhưng dù sao hiện giờ A Từ vẫn chưa phải người của Tổ trọng án, mà nhiệm vụ lần này lại khá nguy hiểm, thỉnh cầu của Giản Ngôn, ông không thể làm như không thấy. Cho nên, Trâu Hồng Thạc vẫn muốn giúp Giản Ngôn khuyên A Từ một chút.

Song A Từ cắn răng, chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, nói ra một câu kinh hãi: "Thuật bắn súng của tôi tốt hơn A Khiêm."

Lời này vừa thốt ra đã khiến cho mọi người choáng váng, ánh mắt Trình Tử Khiêm cũng sáng lên.

Từ khi làm cảnh sát cho tới nay, Trình Tử Khiêm luôn là quán quân bắn súng tại thành Khê Lăng. Trước đây cũng có người không phục tới khiêu chiến với hắn, nhưng cuối cùng đều bị thua thảm hại.

Biểu hiện của A Từ trong khoảng thời gian này đã khiến cho người của Tổ trọng án tâm phục khẩu phục. Trước đây khi Giản Ngôn được điều tới, muốn dung nhập cũng không được thuận lợi như vậy. Trong này đương nhiên là có công lao của Giản Ngôn, nhưng nói cho cùng cũng bởi vì bọn họ đều hiểu A Từ thật sự có năng lực. Nhưng có năng lực cũng không có nghĩa là nhân tài toàn năng, nhất là còn phải so với cao thủ đẳng cấp.

Thế nhưng Trình Tử Khiêm rất phấn khích, hắn từ trước đến nay không quan tâm chuyện đời, người người đều gọi hắn là "Súng thần", nhưng hắn cũng không mấy vui vẻ. Hắn thật lòng rất thích bắn súng, hàng năm tham gia thi đấu cũng không phải vì cái hư danh "Súng Thần" gì đó. Cho nên có nhiều lúc hắn hy vọng sẽ gặp được một người lợi hại như hắn hoặc một cao thủ tài giỏi hơn, chứ không phải đi tới đâu cũng chỉ nghe thấy vài ba câu ca ngợi nhạt nhẽo.

Trình Tử Khiêm chưa bao giờ xem nhẹ một ai, hơn nữa theo biểu hiện lúc thường của A Từ, cho dù thuật bắn súng không bằng mình thì cũng tuyệt đối không quá kém.

Cho nên vừa nghe A Từ nói như vậy, Trình Tử Khiêm lập tức phấn chấn nói: "Chúng ta tới phòng bắn súng?"

A Từ gật đầu, trong lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, hai người đã dẫn đầu đi trước.

Giản Ngôn lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Hướng Dương và Trâu Hồng Thạc cũng đi theo, bất kể kết cục thế nào, cuộc tranh tài này vẫn rất đáng xem.

Giản Ngôn đi tới phòng bắn súng đã thấy hai người đang chọn súng, hắn đi qua vỗ lên vai Trình Tử Khiêm, nói: "Cố lên."

Thật ra, tâm tình Giản Ngôn rất phức tạp. Hắn biết A Từ không phải kẻ ba hoa, nói được thì nhất định sẽ làm được.

Nếu là khi thường, hắn chắc chắn sẽ mong A Từ thắng. Nhưng hiện tại A Từ mà thắng thì hắn sẽ không có lý do để ngăn cản cậu, cho nên hắn chỉ có thể cầu mong Trình Tử Khiêm ra sức một chút. Chẳng qua, cổ vũ đối thủ ngay trước mặt A Từ có lẽ sẽ khiến cho cậu thương tâm.

Quả nhiên, thấy động tác này của Giản Ngôn, tay cầm súng của A Từ khựng lại một chút, nhưng sắc mặt cậu vẫn không thay đổi, cũng không biết có giận hay không.

Chuẩn bị xong, Trình Tử Khiêm hỏi A Từ: "Cậu trước hay tôi trước?"

A Từ ôn hòa nói: "Anh trước đi."

Trình Tử Khiêm gật đầu, nhấm chuẩn, rồi bắn...

Sau đó bọn Giản Ngôn liền nhìn thấy, cơ hồ là ngay lúc Trình Tử Khiêm bắn thì A Từ cũng nã một phát súng. Tiếp đó trong nháy mắt cuối cùng đã đánh rơi viên đạn mà Trình Tử Khiêm bắn ra.

Âm thanh chấn động khiến cho người ở đây đều choáng váng, hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ.

Súng của hai người khác biệt, A Từ có thể bắn rơi đạn của Trình Tử Khiêm thật ra không phải tuyệt kỹ gì, nếu đổi lại là Trình Tử Khiêm thì cũng có thể làm được như vậy. Nhưng A Từ xuất thủ cực nhanh, cơ hồ là không cần thời gian chuẩn bị, vậy mà vẫn có thể tinh chuẩn thì thật sự rất khó.

Trình Tử Khiêm là người đầu tiên phản ứng, hắn không bị mất tinh thần, ngược lại còn phấn khích nhìn A Từ: "Cậu thắng."

"Xin lỗi." A Từ bỏ súng xuống, có chút áy náy.

Cậu chưa từng muốn tranh "Súng thần" gì đó với Trình Tử Khiêm, nhưng không bộc lộ tài năng thì Trâu Hồng Thạc sẽ không cho cậu đi theo, cậu thật sự không yên lòng để Giản Ngôn đi một mình.

"Không." Trình Tử Khiêm vui vẻ lắc đầu, "Tốt, vô cùng tốt."

A Từ gật đầu, đè nén chút áy náy trong lòng, nhìn nhìn về phía Trâu Hồng Thạc: "Trâu cục, tôi có thể đi theo chứ?"

Hiện tại Trâu Hồng Thạc không thể nói gì, ông áy náy nhìn thoáng qua Giản Ngôn, nói: "Nếu như cậu đã khăng khăng muốn đi, vậy thì cứ đi đi. Nói thật là, hiện tại ta cũng không phải lãnh đạo của cậu..."

Giản Ngôn không chờ bọn họ nói xong, sắc mặt vô cùng khó coi xoay người đi ra ngoài.

Hướng Dương gật đầu chào Trâu Hồng Thạc rồi lập tức đi theo. Tuy Trình Tử Khiêm rất phấn khích, rất muốn nói chuyện với A Từ, nhưng hắn không phải đồ đần, đương nhiên biết tình huống bây giờ không thích hợp, cho nên cũng đi theo ra ngoài.

A Từ nhìn Trâu Hồng Thạc rồi bước đi.

"A Từ..." Trâu Hồng Thạc gọi cậu lại.

Ông nhìn cậu thở dài, nói: "Giản Ngôn cũng là vì thương con... Các con phải cẩn thận."

"Con hiểu."

A Từ đi tới bãi đậu xe, Hướng Dương và Trình Tử Khiêm tự giác ngồi ở ghế sau, Giản Ngôn lái xe. A Từ do dự một chút, vẫn ngồi lên ghế phó lái.

Giản Ngôn thấy A Từ lên xe, cơ hồ là theo bản năng muốn thắt dây an toàn cho cậu. Sau khi hơi nghiêng người qua mới nhớ ra tình trạng hiện tại của bọn bọ, trong lòng vô cùng khó chịu, lại ngồi thẳng lên, trực tiếp khởi động xe rời đi.

A Từ không để ý tới động tác nhỏ này của Giản Ngôn, vừa mới lên xe đã không nhịn được mà nhìn hắn. Cậu biết hắn đang giận.

Nhưng A Từ cũng rất tủi thân, không phải nói sẽ làm bạn cả đời sao? Khi gặp nguy hiểm liền gạt cậu ra ngoài, đây là chuyện gì? Trong lòng Giản Ngôn, cậu yếu đuối như vậy sao? Cần phải bảo vệ như vậy? Một thân một mình hắn đi mạo hiểm, không nghĩ tới cậu sẽ lo lắng?

Cảm giác lo lắng này cậu đã chịu qua, tuyệt đối không muốn nhận thêm một lần nữa.

So với việc ngây ngốc chờ đợi không biết kết quả, cậu thà rằng cả hai cùng nhau đối mặt. Cho dù có gặp nguy hiểm, thì chí ít trong lúc khó khăn bọn họ vẫn ở bên nhau, thấy được sờ được, có gặp nguy hiểm cũng kịp thời cứu giúp.

Nhưng A Từ không dám nhìn mặt Giản Ngôn, nhìn thấy bộ mặt tức giận của hắn, cậu liền đau lòng khổ sở. Cho nên cậu xuất thần ngơ ngác nhìn tay cầm lái của Giản Ngôn. Tay Giản Ngôn to mà ấm áp, tựa như con người của hắn vậy, bề ngoài trông có vẻ cẩu thả, nhưng thực tế lại vô cùng an toàn đáng tin.

A Từ biết lòng bàn tay và ngón tay Giản Ngôn đều có một lớp chai, đó là do luyện súng mà ra.

Giản Ngôn có lẽ chưa từng khai súng trước mặt những tổ viên này, cho nên bọn Trình Tử Khiêm vẫn không biết thuật bắn súng của Giản Ngôn rất lợi hại. Nếu hắn xuất thủ thì địa vị "Súng thần" của Trình Tử Khiêm tuyệt đối khó mà giữ được.

Thuật bắn súng của A Từ chính là do Giản Ngôn tay cầm tay huấn luyện ra.

Nhưng lúc này đây, tay cầm lái của Giản Ngôn đang nổi gân xanh, đốt ngón tay cũng trắng bệch...

"A Từ, cậu không cài dây an toàn." Hướng Dương ngồi ở phía sau nghe thấy còi báo động cứ kêu suốt, thật sự không chịu nổi nữa.

Bình thường hai người này ngày ngày phô ân ái, mỗi ngày đều ngược cẩu, hắn luôn luôn là người đầu tiên ca thán. Nhưng hôm nay hai người không ân ái nữa mà lại mâu thuẫn cãi vã, khiến cho hắn buồn bực tới phát hoảng. Đều là vì nghĩ cho đối phương cả, sao phải làm đến mức này? Kẻ đang chìm đắm trong tình yêu thì chỉ số thông minh cũng thành âm, thì ra không chỉ có phụ nữ mà đàn ông cũng như vậy.

A Từ nghe thấy giọng nói của Hướng Dương mới hồi phục lại tinh thần, dời mắt ra khỏi tay Giản Ngôn, sau đó buồn bã thắt dây an toàn. Trước đây Giản Ngôn vẫn luôn thắt cho cậu, cậu còn thấy không được tự nhiên, cảm thấy Giản Ngôn chăm sóc cậu như phụ nữ. Nhưng bây giờ Giản Ngôn không giúp cậu thắt, thì chính cậu lại quên mất. Thì ra, cậu đã quen được Giản Ngôn chăm sóc như vậy.

A Từ thắt chặt dây an toàn, đột nhiên càng cảm thấy khổ sở hơn. Cậu rõ ràng thích Giản Ngôn như vậy, rõ ràng đã nói cả đời này sẽ tốt với hắn, nhưng cậu lại chọc giận hắn, khiến cho hắn buồn bực. Thấy Giản Ngôn buồn giận, lòng cậu đau như bị dao cắt.

Không bao lâu trước đây, cũng trên chiếc xe này, cũng ở chỗ này, bọn họ còn tâm tình yêu thương ngọt ngào, hai người còn chờ mong khi về nhà sẽ làm chuyện gì đó... Nhưng chỉ trong chớp mắt, bọn họ lại chiến tranh lạnh, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không được.

Dù sao hiện tại cũng đã đi theo, có nên nói lời xin lỗi với Giản Ngôn không, có nên cầu hòa? Nhưng Giản Ngôn rõ ràng vẫn còn tức giận, hắn lại đang lái xe, nếu cậu mở miệng nói chuyện khiến cho hắn càng nóng giận hơn thì sao? Nếu hắn bỗng nhiên làm ra chuyện gì không lý trí thì tính sao đây?

Ngay lúc A Từ còn đang xoắn xuýt, điện thoại bỗng run lên một cái.

Cậu cầm lên xem, là tin nhắn của Hướng Dương gửi tới: Sếp cũng vì lo cho an nguy của cậu, cậu đừng giận ổng. Dù sao cậu cũng không phải người của Tổ trọng án, không cần phải đi mạo hiểm làm gì.

Nhắn tin này xong, Hướng Dương có hơi hối hận. Chuyện của hai người, kiêng kị nhất là có bên thứ ba xen vào. A Từ thông minh như vậy, sao có thể không hiểu được điểm này? Hắn lỗ mãng nhắn tin qua như vậy, có làm cho đối phương suy nghĩ nhiều hay không?

Điện thoại reo lên một tiếng, là A Từ nhắn lại: Tôi hiểu.

Hướng Dương ngơ ngác, đúng là mình đã nhiều chuyện rồi?

Nhưng vài giây sau, A Từ lại nhắn qua: Cảm ơn.

Hướng Dương thở dài, rõ ràng là ngày nào hắn cũng bị hai người này ngược, hiện tại rốt cục bọn họ cũng đi ngược nhau rồi, hắn nên vui mừng mới phải, vì sao trái lại còn có chút đau lòng?

Mở wechat ra, Hướng Dương nhắn một tin vào nhóm "Chống lại thức ăn cho chó": Tôi nghi tôi có khuynh hướng chịu ngược.

Chiều thứ bảy, tất cả mọi người đều rất nhàn rỗi, trong nháy mắt có rất nhiều tin hiện ra trong nhóm.

Tiểu Hắc: Anh đúng là thế mà, ngày nào cũng bị Tiếu Tiếu ức hiếp mà còn rất hưởng thụ.

Tiếu Tiếu: Tôi đâu có ức hiếp ổng, ống vốn là một tên M vênh váo.

Niệm Niệm: Anh cũng chậm tiêu quá, giờ này mới hiểu.

...

Trâu Vận: Anh Hướng Dương có chuyện gì vậy?

A Khiêm: Hắn làm người thương thuyết cho Sếp và A Từ. Mỗi ngày quen bị ngược rồi, hai người kia cãi nhau lại khiến hắn không quen.

Hướng Dương hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Trình Tử Khiêm, sau đó liền thấy đôi mắt Trình Tử Khiêm lóe sáng, rốt cuộc hôm nay người này phấn khích cái gì? Rõ ràng là hắn thua, không phải nên buồn bã hay sao?

Chờ Hướng Dương cúi đầu xem lại thì trong nhóm wechat đã có rất nhiều tin. Đều là đang hỏi Giản Ngôn và A Từ có chuyện gì, nhìn đi, mọi người cũng rất quan tâm mà.

Hướng Dương lấy lại cân bằng, đại khái kể lại câu chuyện một lần.

Tiểu Hắc: Anh xác định đây không phải là một cách khoe ân ái khác? Gây nhau gì đó cũng chỉ là vì đối phương.

Tiếu Tiếu: Tiểu Hắc nói có lý đó, nhưng không hiểu sao vẫn có chút buồn buồn, chua chua ngọt ngọt?

Hướng Dương: Các người cũng vậy thì tôi an tâm rồi.

A Khiêm: Còn có một chuyện nữa, hôm nay tôi cùng A Từ tranh tài bắn súng, tôi thua.

Hướng Dương:... Có người nào nóng lòng tuyên bố mình thua như thế không?

Hại hắn vừa rồi kể lại còn sợ Trình Tử Khiêm buồn, cố ý lướt qua chuyện này, hiện tại Trình Tử Khiêm còn tự mình chủ động nói ra.

A Khiêm: Tôi rất phấn khích.

Hướng Dương: Thấy rồi...

Người trong nhóm sửng sốt vài giây, thấy Trình Tử Khiêm thật sự không thèm để ý chuyện mình thua thì lập tức sôi trào, thi nhau hỏi han chi tiết, dù sao chuyện này cũng khiến người ta quá bất ngờ.

Chỉ có Trâu Vận nói một câu: Có thể là do sốt ruột truy phu nên A Từ mới đột phá như thế.

Trình Tử Khiêm nghĩ một chút, nhắn riêng cho Trâu Vận: Cảm ơn em đã an ủi anh, nhưng anh thật sự không để ý chuyện này.

Trâu Vận: Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm à? Bằng không hai ảnh sẽ không cãi nhau như vậy, các anh cũng phải cẩn thận.

A Khiêm: Được.

Thoát khỏi wechat, Trình Tử Khiêm suy nghĩ một chút, lại gửi một tin nhắn cho A Từ: Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sếp giận lớn như vậy.

A Từ không ngờ ngay cả Trình Tử Khiêm cũng an ủi cậu, trong lòng rất ấm áp.

Đang chuẩn bị nhắn lại thì nhận được tin nhắn của Trâu Vận: Ở trước mặt người mình yêu thật lòng, anh trai em sẽ giống như một đứa trẻ vậy, anh đừng so đo với ảnh.

A Từ cũng không ngốc, chuyện này mới xảy ra bao lâu đâu? Trâu Vận làm sao biết được? Nhất định là Hướng Dương và Trình Tử Khiêm đã lén nói cho bọn họ biết. Nói như vậy thì, người trong nhóm wechat đó đều biết cả rồi?

Rất nhanh A Từ liền biết mình đã đoán đúng, bởi vì cậu liên tục nhận được tin nhắn từ Tiếu Tiếu và Đầu Gỗ. Tất cả đều là lời an ủi cậu, đều đem Giản Ngôn ra mắng một trận, trên thực tế lại muốn chứng tỏ Giản Ngôn rất yêu thương cậu.

Vẻ mặt cứng đờ của A Từ chậm rãi dịu lại, ở đời trước sao cậu không phát hiện đám người này ấm áp như thế chứ?

Giản Ngôn nghe thấy Hướng Dương nhắc A Từ thắt dây an toàn thì liền đau nhói trong lòng. A Từ là người có nhiều phép tắc, thế mà có thể quên chuyện thắt dây an toàn, trong lòng cậu nhất định là rất buồn phiền? Trước đó cãi nhau với hắn, sắc mặt cậu cũng trắng bệch.

Giản Ngôn nhớ tới lần thứ hai gặp cậu là ở trong bệnh viện, cậu đứng trong gió, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt cứ như lúc nào cũng có thể bay đi. Chính là trong khoảnh khắc ấy, hắn đã nảy sinh một suy nghĩ mãnh liệt là muốn bảo vệ người này.

Nhưng giờ thì sao, hắn rõ ràng muốn bảo vệ A Từ, nhưng lại làm A Từ buồn khổ như vậy.

Giản Ngôn đang lái xe không dám nhìn lung tung, sợ nhìn thấy A Từ sẽ không khống chế nổi. Khó khăn lắm mới có đèn đỏ ở phía trước, Giản Ngôn vội vàng dừng xe, khẽ quay đầu qua nhìn A Từ, phát hiện khóe miệng cậu hơi nhếch lên, vẻ mặt nhu hòa, trông rất chi là vui vẻ.

Trong xe vẫn luôn yên tĩnh, Hướng Dương và Trình Tử Khiêm chỉ giao lưu bằng ánh mắt, không ai nói chuyện. Khi Hướng Dương gửi tin nhắn cho A Từ, Giản Ngôn liền nghe được tiếng động từ điện thoại của A Từ. Cho nên Giản Ngôn biết A Từ vẫn luôn nhắn tin cùng người khác.

Trước đó Giản Ngôn không hề để ý, lúc này nhìn thấy A Từ trò chuyện vui vẻ với người khác thì nhức nhối trong lòng. Không phải hắn không muốn A Từ vui vẻ, chỉ là rõ ràng bọn họ đang cãi nhau, hắn buồn khổ như vậy, lòng đau như bị ai dùng dao cắt từng nhát từng nhát, vậy mà A Từ còn có thể cười ra tiếng.

Tình hình này khiến Giản Ngôn không cách nào không khó chịu, cảm giác này quá mức khổ sở!

Hành trình sau đó, bốn người trong xe không ai nói chuyện, bầu không khí bế tắc đến cực điểm.

"Giản đội trưởng! Chắc anh nhớ tôi muốn chết rồi hả!" Giản Ngôn vừa xuống xe đã bị người nào đó ôm chặt.

Người ôm hắn họ Thạch, tên chỉ có một chữ Diễm, là đội trường hình sự hiện tại của thành Lâm Bái. Sau khi Giản Ngôn bị điều đi, hắn đã được tiếp nhận chức vụ đội trưởng, cho nên hai người cũng là quen biết cũ.

Người tên Thạch Diễm này có dáng vẻ cao to cường tráng, còn cao hơn Giản Ngôn vài centimet, khí lực cũng rất lớn. Cho nên người như Giản Ngôn cũng bị hắn ôm trọn, trong lúc nhất thời không thể thoát ra được.

A Từ vừa xuống xe đã thấy một màn này, cậu nhìn hai người rồi yên lặng đi ra xa.

Hướng Dương và Trình Tử Khiêm liếc nhìn nhau, đi lên phía trước chào hỏi Thạch Diễm, thuận tiện giải vây cho Giản Ngôn.

Giản Ngôn lúc này mới có cơ hội thoát ra, tức giận cho Thạch Diễm một quyền: "Tôi mà là con gái, bị anh ôm như thế sẽ tàn phế luôn đó! Anh có biết sức lực của anh mạnh thế nào không hả..."

Giản Ngôn vừa nói vừa tìm A Từ khắp nơi. Hắn lo A Từ thấy được sẽ nghĩ nhiều, dù sao nếu có ai ôm A Từ như thế, hắn nhất định sẽ ăn dấm. Nhưng khi hắn thấy A Từ đứng ở đằng xa, dáng vẻ nhàn nhã như thường, không hề ghen một chút nào, thì trong lòng hắn lại cảm thấy mất mác, cậu nói kế tiếp cũng im bặt.

Thạch Diễm ở bên cạnh đang nói gì hắn cũng nghe không rõ.

Cho đến khi Thạch Diễm nói một câu: "Nhóc A Từ cũng tới?"

Cái quỷ gì? Giản Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang Thạch Diễm: "Hai người biết nhau?"

"Đương nhiên là biết rồi." Thạch Diễm phấn chấn nói, "Nhất định là nhóc A Từ nể tình tôi mới đến giúp nhỉ?"

Giản Ngôn: "..."

Anh nghĩ hay quá!

Nhưng Thạch Diễm không chỉ nghĩ hay mà còn làm hay, hắn vui vẻ vẫy tay với A Từ: "Nhóc A Từ, tôi ở bên này!"

A Từ bất đắc dĩ, biết là trốn không được, lúc này mới đi tới, đứng cách Thạch Diễm hơn hai mét: "Thạch đội trưởng, lại gặp mặt."

"Là lâu rồi không gặp! Tôi rất nhớ cậu!"

Thạch Diễm vừa nói vừa giang hai tay ra, làm bộ nhào về phía A Từ, bị Giản Ngôn nhanh tay lẹ mắt ngăn cản: "Đừng chỉ lo ôn chuyện! Nói về tình huống hiện tại một chút đi!"

"Được, tôi với anh nói chuyện một chút..."

Nói đến chính sự, Thạch Diễm lập tức nghiêm túc trở lại, lấy bản đồ của Hạc Vũ Sơn cho bọn họ xem, lại nói một chút về cảnh lực hiện tại.

"Giản đội, anh chọn đi, lần này là anh chỉ huy hay tôi chỉ huy?" Thạch Diễm hỏi Giản Ngôn. Mặc dù trước đây hắn tiếp nhận đội của Giản Ngôn, nhưng tích cách của hắn rất tốt, hắn cũng rất tin phục Giản Ngôn, cho nên quan hệ giữa hai người không tệ lắm. Thạch Diễm biết Giản Ngôn rất để tâm đến vụ án này, cho nên hắn rất tôn trọng ý kiến của Giản Ngôn.

"Anh làm đi." Tuy Giản Ngôn luôn canh cánh trong lòng về vụ án này, nhưng dù sao hiện tại Thạch Diễm vẫn đang phụ trách, cho nên Giản Ngôn cũng không tiện đứng ra làm chủ.

"Vậy được rồi, tôi không khách sáo với anh nữa." Thạch Diễm gật đầu, nói: "Nếu có chỗ nào tôi làm không đúng, anh phải nhớ nhắc tôi."

Giản Ngôn gật đầu, rất muốn nhắc hắn phải cho mình và A Từ chung một tổ.

Nhưng yêu cầu này quá cá nhân, mà A Từ cũng có vẻ không quan tâm, cuối cùng Giản Ngôn vẫn không nói ra.

Mà Thạch Diễm là người cương trực, hắn phân A Từ và Trình Tử Khiêm chung một tổ, Giản Ngôn và Hướng Dương một tổ. Hơn nữa, người trong hai tổ cùng phụ trách một nơi.

Nhiệm vụ lần này, nói đơn giản cũng chỉ có hai mục tiêu. Một là tìm kiếm, hai là nằm vùng.

Tìm kiếm tất nhiên là điều tra tung tích của Lý Bộ Lâm ở Hạc Vũ Sơn, nằm vùng là phụ trách cố định ở lối ra vào.

Điều tra thì khó hơn một chút, Thạch Diễm chủ yếu chỉ an bài người của Lâm Bái, dù sao vụ án này cũng là của bọn họ. Mà nằm vùng thì quan trọng nhất là lối ra vào, liền giao cho bọn Giản Ngôn.

Nằm vùng thì nhất định không được rời đi trong suốt hai mươi bốn giờ, theo tình hình hiện tại thì hung thủ lúc nào cũng có thể từ bên trong chạy ra, cho nên một bước cũng không được rời. Hai nhóm người nằm vùng phụ trách cùng một nơi, có nghĩa là khi một tổ làm thì tổ kia được nghỉ ngơi, dù sao trên cơ bản không trùng nhau là được.

Mặc dù trong công việc, Giản Ngôn tin hắn và A Từ sẽ không đưa cảm xúc cá nhân vào, bọn họ sẽ nghiêm túc làm việc.

Thế nhưng hắn vẫn muốn dùng hết sức đánh cho Thạch Diễm một trận, có mắt nhìn một chút được không hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play