Lúc này tàu điện ngầm đã đến trạm, sau khi đi xuống A Từ nói: "Chuyện Mễ Thụ ly hôn, trong trường có nhiều người biết lắm. Dù sao Mễ giáo sư và Trương giáo sư đều là người có tiếng tăm trong trường, chuyện nhà bọn họ có muốn giấu cũng không được. Lúc đó được giải thích là do vợ Mễ Thụ ngoại tình, nên sau khi ly hôn không được phân chia tài sản."

"Trương giáo sư cũng nói với anh như thế." Giản Ngôn xen lời.

"Nhưng thật ra người ngoại tình lại là Mễ Thụ. Vì không muốn chia tài sản cho vợ trước mà hắn tìm người ngủ với vợ mình, còn cho chụp hình lại, rồi dùng tiền mua chuộc luật sư của cô ấy... Chứng cứ vô cùng xác thực, cuối cùng tòa án xử vợ trước của Mễ Thụ tay trắng ly hôn."

Giản Ngôn khiếp sợ nhìn A Từ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

A Từ vỗ vai hắn, nói: "Chuyện này có thể Trương giáo sư cũng không biết, Trương giáo sư luôn tự hào về con trai mình, nhưng Mễ giáo sư dù gì cũng biết chút ít. Vợ trước của Mễ Thụ tên là An Vân, cũng là học trò của Mễ giáo sư, cô từ nông thôn xa xôi đến đây, nhà rất nghèo. Theo như môn đăng hậu đối thì cô không xứng với Mễ Thụ. Nhưng cô ấy cũng không tệ, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tính tình lại tốt, khi đó Mễ Thụ cũng thật sự thích cổ. Mễ giáo sư cũng rất thích cô học trò này. Lúc ấy cuộc hôn nhân này được loan truyền như giai thoại. Duy chỉ có Trương giáo sư là không hài lòng lắm với người con dâu này, nhưng Trương giáo sư dù sao cũng là phần tử trí thức, chỉ hơi lạnh nhạt với An Vân chứ không hề làm chuyện gì quá đáng."

"Sau khi Mễ Thụ ngoại tình, An Vân có đi tìm Mễ giáo sư, hy vọng có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng không ngờ cuối cùng kết cục lại thành ra như vậy... Điều kiện gia đình của An Vân không được tốt, sau khi ly hôn với Mễ Thụ, cô không chỉ trắng tay mà còn thân bại danh liệt, ngay cả công việc cũng không giữ được, cô đành phải trở về quê nhà." A Từ thở dài.

Giản Ngôn gần như choáng váng: "Vậy Mễ giáo sư có biết chuyện mà Mễ Thụ làm với An Vân không?"

A Từ trầm mặc rất lâu, nói: "Em cũng không rõ lắm."

Thật ra cứ coi như Mễ giáo sư không biết tình hình thực tế đi, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng phải hoài nghi một chút. Dù sao Mễ giáo sư biết rõ con trai mình đã ngoại tình, kết quả ly hôn này rõ ràng có vấn đề. Giản Ngôn nhớ lại trước đó có mấy lần Mễ giáo sư muốn nói lại thôi, cũng không muốn nhắc tới An Vân, hắn thấy hơi băn khoăn trong lòng, Mễ giáo sư có lẽ đã biết cả rồi?

Giản Ngôn bỗng nhiên rùng mình một cái, nhớ tới A Từ từng nói cậu là học trò của Mễ giáo sư, tự ép mình phải nói ra trọng tâm câu chuyện: "Nói vậy là, An Vân rất có thể là hung thủ?"

"An Vân quả thật có đủ động cơ..." A Từ nhắm mắt lại, nói "Nhưng em hy vọng chị ấy không phải hung thủ, em từng gặp An Vân rồi, là một cô gái rất tốt, chị ấy không nên vì Mễ Thụ mà chôn vùi cuộc đời mình."

Giản Ngôn ôm vai A Từ, an ủi: "Em đừng nên suy nghĩ nhiều, dù An Vân có động cơ nhưng chưa chắc là hung thủ. Có nhiều vụ án thế này lắm, người bị tình nghi là hung thủ nhất lại không phải hung thủ."

A Từ cười với Giản Ngôn: "Em thực sự nghĩ An Vân không phải hung thủ."

"Em nói xem?" Giản Ngôn vội hỏi, nhưng tay vẫn giữ nguyên như cũ.

A Từ cũng không để ý, chỉ nói: "An Vân chắc chắn rất hận Mễ Thụ, nếu thật sự là chị ấy giết Mễ Thụ, dù là phân thây rồi chiên dầu, em nghĩ còn có thể hiểu được. Nhưng điều mà chị ấy hận nhất ở Mễ Thụ hoàn toàn không phải do hắn ta ngoại tình, không có lý do gì để chị ấy giết Mễ Thụ rồi lấy đi bộ phận sinh dục cả..."

Trong lòng Giản Ngôn cũng hiểu rõ, hận thù của An Vân đối với Mễ Thụ không thể được giải quyết chỉ bằng việc cắt đi khí quan. Nhưng mấy vụ án này nhất định có người đứng phía sau âm thầm sắp đặt, khiến cho nó có vẻ như cùng một người gây ra. Vì điểm này nên mới không thể hoàn toàn chứng minh An Vân không phải hung thủ.

Nhưng Giản Ngôn hiểu được tâm tình của A Từ, cậu và An Vân từng quen biết, mà cảnh ngộ của An Vân cũng thật sự khiến cho người ta đồng tình.

Cho nên Giản Ngôn cũng không nói nhiều, chỉ hùa theo: "Em nói không sai, nhưng đừng nghĩ ngợi quá nhiều, chúng ta cùng nhau điều tra, tin chắc có thể sớm tra ra chân tướng."

A Từ gật đầu, cảm thấy cử động hơi nặng mới nhận ra tay Giản Ngôn còn đặt trên vai mình, nét mặt A Từ cũng dịu đi một chút.

Nhìn thấy hai người cứ kề vai sát cánh như vậy mà đi vào cổng lớn cục cảnh sát, Thẩm Băng Niệm khẽ thở dài, xoay người lại rồi đi vào bằng cửa hông.

Vừa rồi trên tàu điện ngầm, Thẩm Băng Niệm đã thấy bọn họ. Cô không thể không thừa nhận, Giản Ngôn và A Từ khi ở bên nhau thật sự rất bắt mắt. Lời nói của hai em gái kia Thẩm Băng Niệm cũng nghe được, đương nhiên cũng thấy được hành động của hai người họ.

Thẩm Băng Niệm niệm vốn cho rằng, bị người ta nói như vậy trước mặt nhiều người, theo tính cách của A Từ thì chắc hẳn sẽ nổi giận? Cô không biết mình đang mong chờ điều gì, nhưng cô hy vọng có thể nhìn thấy A Từ nổi giận với Giản Ngôn.

Nhưng sự thật là, A Từ dường như hoàn toàn phớt lờ.

Mà ánh mắt Giản Ngôn nhìn A Từ, có lẽ chính hắn cũng không biết, Thẩm Băng Niệm thì lại thấy rõ ràng, đó là ánh mắt chuyên chú thâm tình "Thế giới của anh chỉ có em".

Thẩm Băng Niệm theo sau hai người xuống xe, phát hiện hai người vẫn rất bình tĩnh. Thật ra, vì hai em gái trên tàu điện ngầm mà có rất nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường, nhưng dường như họ không hề nhận ra. Thẩm Băng Niệm đương nhiên biết rõ, cảnh sát rất nhạy cảm đối với hoàn cảnh xung quanh, bọn họ biết có người đang nhìn, chẳng qua không thèm để ý mà thôi.

Cho dù đến cổng cục cảnh sát bọn họ vẫn không ngại.

Một khắc này, Thẩm Băng Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô đã quá ta đây, có lẽ cô rất xinh đẹp, nhưng trong mắt Giản Ngôn, cô thật sự chẳng là gì cả. Trong mắt Giản Ngôn, cô không khác gì bọn Hướng Dương Đàm Mộc. Quả nhiên, không so sánh sẽ không tổn thương. Dù không có A Từ, Giản Ngôn cũng sẽ không thích cô.

Giản Ngôn và A Từ cùng nhau đi đến phòng làm việc, đa số đồng nghiệp đều đã có mặt, bầu không khí trông rất tốt, tất cả mọi người đều mang dáng vẻ vui mừng.

Giản Ngôn nhìn bọn họ, cười hỏi: "Có chuyện gì vui à? Trông mọi người rất phấn khởi?"

"Sếp, hôm qua Đầu Gỗ tăng ca suốt đêm, xem qua tất cả camera giám sát ở chung quanh đại lộ Tiềm Long, đã tìm được kẻ đánh tráo vật chứng rồi." Tiếu Tiếu hăng hái nói.

"Ồ? Lợi hại thế à?" Giản Ngôn kinh ngạc, lại hỏi, "Là kẻ nào?"

"Là một tên lưu manh, tên là Khương Hoa, kẻ này từng ngồi tù, có tiền án." Đàm Mộc có lẽ đã được tán dương một trận nên có chút ngượng ngùng, mặt còn hồng hồng, "Hiện giờ chỉ còn chờ anh ký tên là chúng ta có thể đi bắt người rồi."

"Giỏi lắm, anh tìm rất nhanh." A Từ đi qua đứng bên cạnh Đàm Mộc, cười nói, "Tôi đã nói anh có thể làm được mà."

Đàm Mộc càng ngại ngùng hơn, đẩy kính trên sống mũi, nói: "Chuyện này phải cảm ơn cậu."

Giản Ngôn vừa ký tên xong, ngẩng đầu lên đã thấy A Từ và Đàm Mộc đứng rất gần nhau, nghe thấy lời Đàm Mộc nói thì không khỏi nhíu mày: "Chuyện này có liên quan gì đến A Từ?"

"Sếp, tối qua anh không thấy bài đăng của Đầu Gỗ sao?" Hướng Dương ở cạnh đó cướp lời.

Giản Ngôn sững sờ, sau đó lắc đầu: "Không thấy, nói cái gì?"

Giản Ngôn có một thói quen, hắn không lướt Wechat.

Quả thật mới đầu hắn cũng thích xem bài đăng của bạn bè. Nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người đều khoe đồ ăn ngon, khoe tình cảm, khoe hình tự sướng, Giản Ngôn kiên quyết không xem nữa. Đây là tổn thương rất lớn đối với cẩu độc thân lười biếng.

Hắn không chặn, hắn chỉ không xem nữa thôi, dù sao hắn cũng không dùng. Cho nên dù có ai đăng bài gì, hắn cũng không biết.

Người trong tổ đều biết cái thói này của Giản Ngôn, tập mãi thành quen.

Tiếu Tiếu che miệng Hướng Dương còn đang muốn nói gì đó, cướp lời: "Đó là thổ lộ đêm khuya của Đầu Gỗ, muốn cảm tạ nam thần A Từ của chúng ta. Nếu không nhờ A Từ cổ vũ, cậu ấy nhất định không có tâm tình, cũng không có lòng tin tìm được Khương Hoa."

Lần này A Từ cũng có chút kinh ngạc, cậu chỉ thuận miệng nói vài câu, vậy mà có thể đem đến cho Đàm Mộc năng lượng lớn như vậy?

Giản Ngôn càng thấy buồn bực hơn, cái gì mà "Thổ lộ đêm khuya"? Hắn còn chưa kịp thổ lộ đã bị khúc gỗ này giành trước.

Đàm Mộc được Giản Ngôn tặng cho ánh mắt phẫn nộ y hệt như trong xe lần trước, hiếm khi phản ứng nhanh chóng, tự biện giải cho mình: "Không phải như Tiếu Tiếu nói đâu, thật ra tôi chỉ nói là..."

"Nam thần A Từ!" Tiếu Tiếu căn bản không để tâm tới lo lắng của Đàm Mộc, lớn tiếng ngắt lời, sau đó cười tủm tỉm nhìn A Từ, "Cho chúng tôi nick Wechat của cậu đi, trong tổ chúng ta có một Group, mọi người cùng nhau giao lưu một chút..."

Có lẽ nhờ chuyện Đàm Mộc mà ấn tượng của mọi người đối với A Từ được cải thiện không ít, nghe Tiếu Tiếu nói thế thì đều rối rít hùa theo.

A Từ sững sờ: "Xin lỗi, tôi không có Wechat."

"Hả? Không có Wechat là sao?" Tiếu Tiếu trợn tròn mắt.

"Ý là tôi không dùng Wechat." A Từ kiên nhẫn giải thích.

Cả phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ, Hướng Dương kinh ngạc nói: "A Từ, không ngờ cậu không chỉ trông giống cán bộ già, mà còn thật sự là cán bộ già luôn. Cậu còn trẻ như vậy mà ngay cả Wechat cũng không dùng?"

A Từ ngại ngùng cười: "Chẳng qua là... Dù sao bạn bè cũng không nhiều, tôi thấy không quan trọng lắm, Wechat đối với tôi mà nói là vô dụng. Còn muốn liên lạc thì có điện thoại với tin nhắn là đủ rồi."

Lúc cậu chưa giải thích thì còn thấy ngầu ngầu, giải thích xong thì vẻ mặt mọi người đều biến thành "Đúng là cán bộ già mà".

Giản Ngôn lườm bọn họ một cái: "Thì sao? Không dùng Wechat không được à?"

"Được chứ, sao lại không được?" Tiểu Hắc biết trước đó mình dẫn đầu gây khó dễ A Từ, có thể đã làm cho Giản Ngôn không vui, nên lúc này hắn đặc biệt tích cực, "Sếp, anh và A Từ, một người không xem, một người không dùng, đúng là tuyệt phối mà."

Tiểu Hắc vốn muốn nói hai người hợp tác với nhau rất tốt, Giản Ngôn lại tự động hiểu theo nghĩa khác, tức thì tươi cười rạng rỡ, nói: "Tiểu Hắc gần đây biểu hiện không tệ nha, lần trước không phải cậu nói muốn nghỉ đông sao? Xong vụ án này, đưa đơn qua cho tôi ký."

Tiểu Hắc chỉ muốn chuộc tội mà thôi, không ngờ lần này lại nịnh đúng chỗ, mừng muốn xỉu luôn. Những người khác cũng không muốn làm nữa, ồn ào đòi nghỉ đông.

Trong khung cảnh ồn ào, Giản Ngôn lén nhìn A Từ, A Từ ngoan ngoãn ngồi vào chỗ mà Giản Ngôn đã sắp xếp cho cậu, sắc mặt lạnh nhạt, yên lặng nhìn một đám người đang hò hét ầm ĩ, có cảm giác cách biệt với mọi người.

"Mấy người tranh cãi cũng vô dụng thôi." Thẩm Băng Niệm đẩy cửa đi vào.

Giọng điệu này của cô hiển nhiên không phải mới đến, cô chắc hẳn đã đứng bên ngoài nghe từ đầu đến giờ.

Trong nháy mắt mọi người đều yên tĩnh trở lại, Thẩm Băng Niệm thích Giản Ngôn, trước kia mọi người không cho chuyện Giản Ngôn thích nam là thật, còn thường hay giúp Thẩm Băng Niệm.

Nhưng bây giờ giữa Giản Ngôn và A Từ rõ ràng có ám muội, Thẩm Băng Niệm xuất hiện thì cảm thấy rất lúng túng. Cho nên, không ai dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, vừa sợ khiến Giản Ngôn không vui, vừa sợ chọc giận Thẩm Băng Niệm.

Thẩm Băng Niệm thấy mọi người bỗng dưng yên lặng, trong lòng cũng rất xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười như không có gì, cô nói với Giản Ngôn: "Sếp, chúc anh sớm ngày ôm được người trong lòng... Anh có thể cho phép tôi nghỉ đông hay không?"

Giản Ngôn nhìn ra được Thẩm Băng Niệm có chút miễn cưỡng, lời này nói ra cũng xấu hổ. Nhưng Thẩm Băng Niệm có thể nói như vậy trước mặt mọi người, cho thấy lần này cô thật sự đã bỏ cuộc.

Giản Ngôn đương nhiên rất vui mừng, hắn lập tức nói: "Niệm Niệm muốn nghỉ đông tất nhiên là được, ai dám tranh nghỉ đông với nữ thần, tôi sẽ để A Khiêm một súng giết chết hắn."

"Không dám, tuyệt đối không dám!" Hướng Dương là người đầu tiên giơ tay cam đoan.

"Chúng tôi cũng không dám!"

Những người khác cũng hùa theo, Giản Ngôn vội vàng chuyển đề tài sang công việc: "Mọi người đều đã có mặt, chúng ta..."

Lời còn chưa nói xong, điện thoại đã reo lên.

Là tin tức bên Trần Hà, hắn vừa đi công tác về tới Khê Lăng, Giản Ngôn lập tức cho người đưa hắn về cục.

Hướng Dương và Đàm Mộc đi tìm Khương Hoa, A Từ xem đi xem lại video giám sát ở tiểu khu nhà Nghiêm Mặc, Trình Tử Khiêm cũng đến gần xem cùng.

Khi xem lại tới lần thứ ba, Trình Tử Khiêm bỗng nhiên kêu ngừng.

A Từ vội bấm nút tạm dừng, người trong phòng làm việc đều bị Trình Tử Khiêm hấp dẫn chạy qua đây, mọi người đều biết ánh mắt của hắn rất chuẩn.

A Từ nhìn người đàn ông trên màn hình, vóc dáng cũng không cao, quần áo mặc rất rộng rãi, mang kính đen rất to, trên đầu còn đội nón, chen trong đám đông rất khó thấy. Đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tựa như đang nhìn vị trí camera, dường như có gì đó không đúng lắm.

"Hắn không có hầu kết..." Trình Tử Khiêm nói.

Người xung quanh đều vội vàng chen sang đây xem, đây là camera trong thang máy, nhìn cũng khá rõ. Trong nháy mắt tên đàn ông ngẩng đầu, hoàn toàn có thể nhìn ra được hắn không có hầu kết!

"Lục Vũ Tình!" A Từ đột nhiên nói. Người này mặc dù hóa trang, cố sức giả thành đàn ông, nhưng đến cùng vẫn không thể thay đổi ngũ quan.

"Không sai, đây chính là Lục Vũ Tình!" Tiếu Tiếu vô cùng chắc chắn nói.

Trước đó Tiếu Tiếu và Hướng Dương cùng đi điều tra các mối quan hệ của Nghiêm Mặc, đã gặp qua Lục Vũ Tình vài lần nên khá quen thuộc với cô ta. Trong camera Lục Vũ Tình ăn mặc thành đàn ông, luôn luôn cúi đầu xuống, nhìn không rõ mặt, nên bọn họ đã bị sơ sót.

Trong ngày Nghiêm Mặc chết, Lục Vũ Tình từ nơi khác lén lút vội vã quay về nhà, khả năng cô ta là hung thủ rất lớn.

"Sếp, hiện tại có nên bắt Lục Vũ Tình về hay không?" Tiếu Tiếu kích động.

"Chờ thẩm vấn Trần Hà xong hẳn nói." Giản Ngôn nghĩ phải nắm nhiều thông tin hơn nữa, "Để mấy người Lão Cao theo sát Lục Vũ Tình."

Khương Hoa bị dẫn về trước, người này biết mình đã làm sai nên thái độ rất tốt, vừa đến đã khai ra hết.

Hắn nói ngày đó có một cô gái cho hắn một ngàn, bảo hắn đi tráo chai thuốc kia. Còn những người như Trần Hà hay Nghiêm Mặc, hắn căn bản không biết. Tên cướp kia hắn cũng không biết, sau khi xảy ra cướp bóc thì cô gái kia mới tìm hắn.

"Nhưng mà, ngài cảnh sát, tôi thật sự không biết đó là xe cảnh sát mà... Xe kia cũng đâu giống xe cảnh sát, tôi thật sự không phải cố ý." Khương Hoa vừa khai xong đã bắt đầu kêu oan, nếu hắn biết đó là xe cảnh sát thì chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Không phải xe cảnh sát thì có thể tùy tiện lấy đồ trên xe người khác? Lần trước vào đây rồi mà chưa nhận được bài học à? Còn nữa, trong mắt mấy người, cảnh sát là thứ ăn tươi nuốt sống sao?" Hướng Dương tức giận nói, mấy tên lưu manh này thật ra đều còn rất trẻ, lại không sợ trời không sợ đất, xảy ra chuyện rồi mới biết hối hận.

Khương Hoa gục đầu không nói.

Giản Ngôn nhìn hắn, hỏi: "Cô gái tìm anh trông như thế nào?"

"Ôi, tôi thiệt tình không biết mà..." Nhìn thấy ánh mắt Giản Ngôn, Khương Hoalại vội vàng giải thích, "Cô gái đó mang khẩu trang rất to, tôi căn bản không thấy rõ mặt cô ta, nhưng mà dáng người thì... Đẹp vô cùng..."

Giản Ngôn lấy hình Lục Vũ Tình ra cho Khương Hoa xem: "Là cô ta phải không?"

"Không phải." Khương Hoa vừa nhìn đã lắc đầu.

"Không phải nói thấy không rõ sao? Sao giờ lại chắc chắn như vậy?" Hướng Dương quát lớn.

"Hai người này chênh lệnh nhau quá nhiều..." Khương Hoa bất đắc dĩ nói, "Cô gái kia so ra gợi cảm hơn nhiều, còn cô này không có hương vị đàn bà gì cả."

Hướng Dương: "..."

Giản Ngôn lại đem ảnh của Bàng Linh Linh cho Khương Hoa xem, Khương Hoa lần này nhìn lâu hơn một chút, nhưng vẫn lắc đầu: "Cô này gợi cảm hơn cô vừa rồi một chút, nhưng vẫn kém hơn cô gái mà tôi gặp..."

Hắn còn mãi đánh giá qua lại, Giản Ngôn kiềm nén xúc động muốn đánh người, lại đem ảnh chụp của những người có quan hệ thân thiết với Nghiêm Mặc cho Khương Hoa xem, nhưng hắn vẫn lắc đầu.

Những người có quan hệ với Nghiêm Mặc đều không phải, vậy sẽ là ai đây?

Cho người dần Khương Hoa đi, Giản Ngôn trầm mặc ra khỏi phòng thẩm vấn, A Từ chờ hắn tại cửa phòng, nhìn dáng vẻ của hắn đã biết không có thu hoạch gì, an ủi: "Không phải còn có Trần Hà sao? Em nghĩ bên Trần Hà sẽ có nhiều manh mối hơn."

Giản Ngôn nhìn thấy cậu thì vẻ mặt cũng dịu xuống một chút, hỏi: "Cái tên cướp của trên đường có nói gì không?"

Nếu lúc ấy không xảy ra cướp bóc bên đường thì Đàm Mộc đã không xuống xe, chai thuốc kia cũng không bị tráo đổi. Cho nên, tên cướp kia cũng rất khả nghi.

"Không có." A Từ lắc đầu, "Chỉ là một tên chuyên cướp bóc, không có thông tin gì hữu ích cả."

Giản Ngôn nhíu mày: "Em nói xem, người đổi vật chứng ngoại trừ hung thủ thì còn có thể là ai?"

A Từ ngẫm nghĩ, nói: "Là kẻ đứng phía sau?"

Mắt Giản Ngôn sáng lên, đang muốn gì đó thì Tiếu Tiếu ở đằng sau gọi hắn: "Đã đưa Trần Hà đến rồi."

"A Từ, cậu theo tôi đi thẩm vấn." Giản Ngôn không nói thêm gì đã kéo A Từ đi.

Đến khi nhìn thấy Trần Hà, Giản Ngôn và A Từ cùng dừng lại. Trần Hà cao chừng 1m85, tướng mạo hơi hung hãn, dù cố làm ra vẻ trung thực vẫn không giấu được lệ khí trong mắt.

Nói thật, chỉ bàn về tướng mạo thì Trần Hà rõ là chênh lệch quá nhiều so với Nghiêm Mặc.

Lục Vũ Tình mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng cũng thuộc dạng tao nhã dịu dàng, thật không tưởng tượng được cô lại thích kiểu đàn ông như Trần Hà.

Giản Ngôn và A Từ ngồi xuống, nhưng không vội nói gì, chỉ không ngừng dò xét Trần Hà.

Trước đó Trần Hà còn rất bình tĩnh, nhưng thời gian dần trôi thì hắn cũng dần nóng nảy, lúc hắn định chủ động mở miệng thì Giản Ngôn nói: "Anh có biết chỉ bằng chứng cứ hiện giờ mà chúng tôi nắm giữ đã có thể trực tiếp khởi tố anh tội giết người không?"

Trần Hà không ngờ Giản Ngôn vừa mở miệng đã nói như vậy, tức thì bật dậy, vô cùng kích động: "Tôi không giết người! Các người không thể đổ oan cho người tốt! Tôi thật sự không có giết người!"

Giản Ngôn chờ hắn nói xong mới bình tĩnh nói: "Đừng kích động, ngồi xuống từ từ nói."

Trần Hà nhìn Giản Ngôn và A Từ, hình như hơi chột dạ, ngồi xuống rồi vẫn không nhịn được mà nhấn mạnh lần nữa: "Tôi thật sự không giết Nghiêm Mặc."

A Từ nhìn Trần Hà, hỏi: "Làm sao anh biết chúng tôi đang nói tới Nghiêm Mặc?"

Giản Ngôn lập tức bổ sung: "Anh nói anh bị oan, lại còn biết chúng tôi đang nói tới Nghiêm Mặc, vậy cho thấy trong lòng anh cũng biết rõ bản thân anh đã để lại chứng cứ trong nhà Nghiêm Mặc, đúng không?"

Trần Hà bị hai người kẻ xướng người họa làm cho đau đầu, biết ngay từ đầu mình đã nói sai, do dự một chút rồi cam chịu gật đầu: "Tôi có tới nhà Nghiêm Mặc, nhưng lúc tôi đến thì Nghiêm Mặc đã chết rồi, thật không phải do tôi giết."

"Kể lại tình cảnh mà anh thấy đi."

"Lúc ấy vừa mở cửa đã nhìn thấy Nghiêm Mặc đang nằm trên ghế salon, tôi sợ hết hồn. Đang định rời đi thì thấy không đúng lắm, Nghiêm Mặc trông thấy tôi sao không có phản ứng gì? Nhìn kỹ mới thấy vẻ mặt Nghiêm Mặc rất đau đớn, mà miệng còn sùi bọt mép... Tôi đánh liều đi qua xem thử mới phát hiện hắn ta đã chết rồi, tôi sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài. Còn có gì khác thì tôi không để ý."

"Ngày hôm đó vì sao anh muốn đến nhà Nghiêm Mặc? Làm sao mở được cửa?" Giản Ngôn truy hỏi.

Lần này A Từ bổ sung: "Lúc anh đến nhà Nghiêm Mặc, Lục Vũ Tình đang đi công tác, nghĩ kỹ hẳn trả lời."

Trần Hà xoắn xuýt một hồi, rốt cuộc nói: "Tôi nói, là Lục Vũ Tình gọi tôi đến nhà Nghiêm Mặc. Chìa khóa cũng do cô ta đưa tôi."

Dừng một chút, còn chủ động giải thích: "Ngày đó cô ta không có ở nhà, cô ta muốn tôi đến đó lấy tư liệu giùm."

"Tư liệu gì?"

"...Là chứng cứ cô ta ngoại tình, Lục Vũ Tình nói Nghiêm Mặc đang giữ chứng cứ ngoại tình của chúng tôi."

Giản Ngôn nhíu mày: "Anh rất quen thuộc nhà Nghiêm Mặc sao? Lục Vũ Tình còn không lấy được mà kêu anh đi lấy?"

"Không phải, đó là lần đầu tiên tôi đến nhà hắn." Trần Hà cắn răng, nói: "Việc chồng cô ta có chứng cứ ngoại tình của chúng tôi cũng là do trợ lý của Nghiêm Mặc lén nói cho Lục Vũ Tình biết, lúc đó cô ta còn ở ngoại địa, căn bản không đến kịp. Ngộ nhỡ đêm dài lắm mộng, chứng cứ bị chồng cô ta giấu đi thì càng phiền phức thêm... Thật ra tôi ở bên Lục Vũ Tình cũng chỉ vì tiền của cô ta mà thôi. Tôi đương nhiên không muốn chồng cô ta nắm được bằng chứng, cho nên dù không quen nhà hắn thì tôi cũng phải đi tìm."

Giản Ngôn và A Từ liếc nhìn nhau, trên cơ bản đã hiểu rõ. A Từ hỏi: "Anh chưa từng đến nhà Lục Vũ Tình, vì sao anh có chìa khóa nhà cô ta?"

"Chìa khóa là do Lục Vũ Tình đưa cho tôi trước khi đi công tác, thời gian chúng tôi ở bên nhau không lâu..." Nói đến đây, Trần Hà cũng tự cảm thấy không đúng, đâu mà có chuyện trùng hợp như vậy?

"Anh có biết chứng cứ mà chúng tôi tìm được là gì không?" Giản Ngôn nhìn Trần Hà, hỏi.

"Chẳng lẽ không phải camera?" Trần Hà sững sờ.

"Một chai thuốc ngủ có vân tay của anh."

"Cái..." Trần Hà đột nhiên la lên, thấy Giản Ngôn nhíu mày, hắn mới kiềm chế không đứng lên gào thét, nhưng sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, thở hổn hển, hiển nhiên vô cùng tức giận.

"Nói đi." Giản Ngôn thản nhiên nói.

"Tôi từng...mua thuốc ngủ cho Lục Vũ Tình, cô ta ngủ không ngon, thường phải dùng thuốc ngủ mới ngủ được. Nhưng mà tôi không ngờ..." Trần Hà dừng một chút, bỗng lớn tiếng, "Tôi nhớ ra rồi, ngày đó khi tôi đưa thuốc ngủ cho cô ta, tay cô ta đang cầm khăn lụa nên không trực tiếp chạm vào, thì ra cô ta đã mưu tính từ trước..."

"Cái con đê tiện này, ả cố ý hại tôi!" Trần Hà kích động, chống hai tay lên bàn, nói với Giản Ngôn và A Từ, "Nhất định là ả giết Nghiêm Mặc để hãm hại tôi! Nhất định là ả giết Nghiêm Mặc!"

"Nghiêm Mặc là chồng cô ta, anh là người tình cô ta, tại sao cô ta phải làm như vậy? Chẳng lẽ các anh đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta?" Bất kể Trần Hà có kích động ra sao, A Từ từ đầu đến cuối vẫn trầm tĩnh như nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play