Hơn 2 năm sau, đất nước thái bình, thương thảo với nước Tần, nước Chu vẫn đang được duy trì. Hắn cũng không phải ra trận, hàng ngày chỉ có tới ti quân hành để luyện võ, huấn binh.
Hôm nay, hắn cũng đến huấn binh từ sớm. Vừa đến nơi, hắn nghe tin Tố Ngôn ngất xỉu. Hắn vội hồi phủ. Lúc về đến phủ, đại phu cũng đã ra về rồi. Hắn vội chạy vào phòng thì thấy Tố Ngôn đang ngồi ở trên giường, hắn vội chạy vào hỏi "Nàng không sao chứ? Nàng có sao không? Sao là bị ngất xỉu? Không phải hôm qua vẫn còn tốt đẹp sao?"
Nàng nhìn hắn luống cuống liền cười dịu dàng nói "Không có gì đáng lo ngại đâu"
"Lại còn không đáng lo ngại, nàng đúng là...đã ngất xỉu ra đấy rồi còn không đáng lo, để ta đi xin hoàng thượng mời ngự y"
Nói rồi hắn đứng dậy vội đi. Tố Ngôn thấy vậy liền kéo tay hắn lại "Là tin tốt thôi"
"Lại còn tin tốt, nàng ngất xỉu thì có gì mà tốt đẹp chứ để ta đi"
"Chàng....thiếp bị hạ đường huyết nên ngất xỉu là chuyện thường mà"
Trịnh Luân nghe vậy liền ngơ ra, nàng còn tưởng hắn nghĩ ra rồi, hắn liền nói "Hạ đường huyết.... vậy để ta cho người đi pha nước đường cho nàng"
Nghe vậy nàng liền ôm trán, nam nhân này đúng là đầu gỗ mà. Không nói thẳng cho hắn chắc chắn là hắn không thể đoán ra rồi
"Thiếp..."
"Mà không được, hạ đường huyết cũng nguy hiểm, ta vẫn phải đi mời thái y"
Thấy hắn chuẩn bị chạy ra khỏi cửa đến nơi rồi. Nàng vội nói "Thiếp hoài thai rồi"
"Nàng hoài thai thì ta..." Nói đến đây, Trịnh Luân liền khựng lại
"Nàng nói sao??"
"Thiếp nói là thiếp hoài thai thôi, chàng sắp được làm phụ thân rồi"
"Ngôn Nhi, cảm ơn nàng. Nhưng mà đây là lần 2 ta làm phụ thân mà, đâu phải sắp đâu..."
Tố Ngôn nghe vậy, không tự chủ được mà rơi nước mắt. Nàng ôm lấy hắn thì thầm "Trịnh Luân, cảm ơn chàng"
===========================
9 tháng sau, cả Trịnh phủ tràn ngập trong bầu không khí lo lắng, Trịnh tướng quân ôm Trịnh thiếu gia đi đi lại lại cả tiếng trời, đến khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con thì 2 cha con đều chạy vào. Nhìn thấy Tố Ngôn mệt mỏi nằm đó, 2 người không hẹn mà cùng khóc ầm ĩ. Còn khóc to hơn đứa nhỏ mới sinh. Làm cho đứa nhỏ ngơ ngác mở to mắt nhìn 2 người đang khóc ầm ĩ kia, rồi cười khúc khích.
2 người nào đó liền nín khóc, chạy ra xem đứa nhỏ. Tố Ngôn dù còn rất mệt mỏi nhưng nhìn 2 người kia cũng phải bật cười.
Cuối cùng nàng cũng có 1 hạnh phúc chân chính thuộc về mình, cảm ơn lão thiên gia cuối cùng cũng đã cho nàng niềm hạnh phúc này. Nàng chỉ cần như thế này là đủ.
============= THE END============
Lời của tác giả: Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng mình qua cả chặng đường này, thậm chí đã có lúc mình muốn từ bỏ, nhưng vẫn có bạn kiên nhẫn chờ đợi mình. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Hi vọng là chúng ta sẽ có thể gặp nhau ở nhiều truyện khác nữa. Cảm ơn các bạn. Yêu các bạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT