Hiên Viên Kiệt bị chọc tới miệng vết thương một cách tàn khốc, âm thầm đau đớn, cũng thực mất mát, Trác Cẩn Khác vô tình với hắn, là nỗi phiền não lớn nhất của hắn, ngay cả việc nhìn thẳng vào hắn cũng không có, chấp nhất của hắn đối với Trác Cẩn Khác mà nói chẳng khác gì là dã vọng cả. Nhưng mà đã là người thì luôn phải có lý tưởng và mộng tưởng, lưỡng tình tương duyệt cùng Trác Cẩn Khác, chính là lý tưởng cùng mộng tưởng suốt đời của Hiên Viên Kiệt.

“Các cậu giúp tớ nghĩ cách, làm thế nào để theo đuổi được y đi.” Hiên Viên Kiệt không định buông tha hai tên bạn tốt, hắn cần Trưởng Tôn Kỳ đa mưu túc trí, Nam Cung Việt đầy ý đồ xấu bày mưu tính kế cho hắn. Hắn nhanh chóng công khai, thẳng thắn với hai người nhanh như thế, cũng là ôm chủ ý đó. Sớm có người giúp hắn một tay, hắn liền có thể sớm tương thân tương ái cùng Trác Cẩn Khác hơn chút.

“Xin lỗi, tớ không tham gia vào chuyện này đâu.” Nam Cung Việt nhấc tay, tỏ vẻ bất lực, gã chẳng nổi lên được tí hứng thú đều nào cả.

“Tớ cũng vậy. Làm bạn tốt, tớ muốn hỏi một câu, cậu cảm thấy toàn thân cậu, có chỗ nào ưu tú hơn Trác Cẩn Khác không?”

Hiên Viên Kiệt quả nhiên lập tức bị bạn tốt độc miệng đả kích trầm trọng. Xem xét lại ưu điểm của mình, bộ dạng là ưu điểm, chỉ là Trác Cẩn Khác không phải loại người nông cạn sẽ bị vẻ ngoài mê hoặc, thật là đáng giận. Tính cách, kiệt ngạo khó thuần, không có ôn nhu săn sóc, cao ngạo tự phụ, đã từng khinh thường Trác Cẩn Khác đủ kiểu, với tính cách như vậy Trác Cẩn Khác mà thích hắn được, mới là chuyện lạ. Không sao hết, hiện tại hắn sẽ bắt đầu sửa. Nói bối cảnh, đều là tổ tiên truyền lại, chẳng có quan hệ gì với hắn hết, nếu so sánh với loại người tự chủ sáng lập ra sự nghiệp to lớn như Trác Cẩn Khác, thì mấy thứ bối cảnh quyền thế này, hắn hoàn toàn chính là một tên ăn không ngồi rồi. Luận thực lực, Trác Cẩn Khác yên ổn trên bảo tọa thiên hạ đệ nhất, còn hắn vẫn đang giãy giụa để sinh tồn.

Lật cả bản thân từ trên xuống dưới, xem lại toàn bộ một lượt, bản thân thật sự chẳng có một ưu điểm nào có thể khiến Trác Cẩn Khác động tâm cả. Thật là quá bi ai. Nhưng nếu muốn hắn cứ như vậy mà từ bỏ, hắn tuyệt đối không làm được. Chỉ là bản tính của một người lại không phải dễ dàng từ bỏ như vậy được, hắn có thể sửa đổi một chút lông bệnh của mình, nhưng lại không thể thay đổi bản năng, nếu thay đổi, Hiên Viên Kiệt hắn vẫn là chính mình nữa sao?

Vì Trác Cẩn Khác mà hoàn toàn mất đi hết thảy tôn nghiêm, người cao ngạo kia còn sẽ để mắt đến hắn nữa sao? Không, sẽ chỉ có khinh thường, như vậy sau này hắn lại càng sẽ không có khả năng có được tâm của Trác Cẩn Khác. Thay đổi hay không cũng là một vấn đề, muốn công lược được mục tiêu Trác Cẩn Khác này, thật sự là quá mức khó khăn, chuyện này còn chưa có chính thức bắt đầu, hắn đã gặp phải một chuỗi vấn đề rồi.

Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt đồng thời vứt bỏ Hiên Viên Kiệt, rất không nghĩa khí mà bỏ lại Hiên Viên Kiệt một mình phiền não với vấn đề tình cảm đáng chết của hắn. Tên khốn nạn lớn mật tận trời này, quăng cái ý niệm đánh bại Trác Cẩn Khác hồi trước đi tận chỗ nào rồi. Bọn họ thừa nhận Hiên Viên Kiệt ưu tú, nhưng muốn để bọn họ cảm thấy Trác Cẩn Khác sẽ động tâm với Hiên Viên Kiệt, ngượng ngùng, bọn họ hoàn toàn không có chút tin tưởng nào đối với Hiên Viên Kiệt cả. Không phải là khinh thường bạn tốt, mà là bọn họ phi thường hiểu rõ Trác Cẩn Khác yêu cầu cực cao.

Bị bỏ rơi vô tình, Hiên Viên Kiệt thật sự rất phiền não, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội nào, hắn là đặc thù được Trác Cẩn Khác quan tâm, ở trong lòng Trác Cẩn Khác, chẳng sợ dù chỉ có một chút, thì đó cũng là tồn tại đặc thù, có chút đặc biệt. Một khắc khi hắn đạt được thắng lợi trong đại chiến chủng tộc, ánh mắt Trác Cẩn Khác sẽ hoàn toàn dừng ở trên người hắn, bởi vì hắn là người duy nhất trên đời có tư cách sóng vai cùng y. Chỉ là muốn nhiều đặc thù hơn, thì hắn vẫn cần phải cường đại hơn nữa. Cho nên mặc kệ có như thế nào, nhanh chóng biến cường mới là cốt yếu. Trong quá trình này, còn phải tới trước mặt Trác Cẩn Khác xoát cảm giác tồn tại, xoay chuyển một chút ấn tượng ác liệt hồi trước của mình trong lòng Trác Cẩn Khác.

Muốn theo đuổi người thì phải làm như thế nào? Phải lãng mạn, phải có tâm ý, phải chấp nhất, Hiên Viên Kiệt bắt đầu lập kế hoạch.

Lãng mạn. Trong thời mạt thế, làm gì có chuyện lãng mạn nổi, ban đêm hoang vu dưới sao trời, hắn đã từng đi cùng Trác Cẩn Khác một chuyến. Nơi hoa tươi đầy đất, hiện giờ ngoại trừ thánh đường ra, biết tìm ở chân trời nào. Đến địa bàn người trong lòng để kiếm lãng mạn, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy có chút không đúng.

Tâm ý, hắn sẽ hoàn hoàn toàn toàn biểu đạt với Trác Cẩn Khác, chấp nhất, yên tâm, hắn nhất định không hề thiếu. Như vậy nên dùng thủ đoạn gì đây? Thư tình, cái này có thể, bằng văn phong của hắn muốn viết một bức thư tình chan chứa tình cảm là không thành vấn đề. Chỉ là Hiên Viên Kiệt cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh, bức thư tình do hắn viết vừa được gửi tới trước mặt Trác Cẩn Khác, liền sẽ bị Trác Cẩn Khác coi như một trò ngớ ngẩn mà xem hết, sau đó sẽ cười lạnh rồi vứt đi như giày rách. Không sao hết, hắn có thể thừa nhận đả kích được.

Tặng hoa, cái này phải đến chỗ thánh đường trộm hoa mới làm được, hát tình ca, ngẫm lại tiếng ca của Trác Cẩn Khác, y am hiểu âm luật như vậy, có khi nào sẽ nghiêm khắc bắt bẻ tiếng ca đầy đủ tình cảm tự do của mình không nhỉ. Không thể không nói, quả nhiên Trác Cẩn Khác yêu cầu thật cao, đối phương bình tĩnh lý trí quá mức, cho nên rất khó dao động được, dù sao Hiên Viên Kiệt vẫn còn chưa có cái bản lĩnh có thể làm Trác Cẩn Khác sinh ra dao động đặc thù. Chẳng qua, Hiên Viên Kiệt vốn dĩ đã không phải là người dễ dàng từ bỏ gì, hắn chỉ biết ngược khó mà lên.

Tuy Trác Cẩn Khác đã biết cảm tình của Hiên Viên Kiệt đối với mình, nhưng vẫn hoàn toàn không để ở trong lòng, chẳng sợ Hiên Viên Kiệt có gọi tên Trác Cẩn Khác ra thổ lộ, Trác Cẩn Khác trừ coi thường ra thì cũng chẳng có cảm xúc gì nữa cả, thậm chí là phiền chán. Đêm đó Hiên Viên Kiệt thổ lộ, Trác Cẩn Khác vẫn như cũ ngủ thật ngon, không hề có chuyện trằn trọc vì tình cảm của Hiên Viên Kiệt, ngày thứ hai tỉnh lại trong ánh nắng sớm ôn nhu, thưởng thức bữa sáng trong phòng khách, một ngày này, Hiên Viên Kiệt không hề xuất hiện. Lại qua một ngày, Hiên Viên Kiệt mới lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Trác Cẩn Khác.

Trác Cẩn Khác cho Hiên Viên Kiệt đặc quyền, để hắn có thể sử dụng điểm xuyên qua ở thánh đường các nơi, trực tiếp đi đến tổng bộ thánh đường. Trước kia, chẳng mấy khi Hiên Viên Kiệt sử dụng đặc quyền này, nhưng từ sau khi nhận ra được tình cảm của mình, Hiên Viên Kiệt phát hiện, đây thật đúng là Thần Khí để có thể xoát tồn tại ở trước mặt Trác Cẩn Khác mọi lúc mọi nơi mà. Sáng sớm, ăn mặc chỉnh tề xong, liền đến thánh đường ơr thủ đô, trực tiếp xuyên qua tới đây.

Thoải mái hào phóng tiến vào Trung Ương Thần Điện, hái một bó hoa kiều diễm ở Trung Ương Thần Điện, tùy tiện hỏi một sứ đồ, bởi vì Trác Cẩn Khác căn bản là không thèm để ý đến lời thổ lộ của Hiên Viên Kiệt, cũng không có bất cứ một mệnh lệnh hạn chế Hiên Viên Kiệt nào, các sứ đồ căn bản là không hề biết người trước mắt đang ôm ý tưởng không an phận đối với thần của bọn họ, cha của bọn họ, vẫn như cũ coi Hiên Viên Kiệt như người được Trác Cẩn Khác nhìn với con mắt khác, không có dấu diếm câu trả lời đối với Hiên Viên Kiệt, để Hiên Viên Kiệt tìm được Trác Cẩn Khác.

“Sớm, A Khác thân ái.” Hiên Viên Kiệt tươi cười đầy mặt, thuận tiện thay đổi một cái xưng hô thân mật với Trác Cẩn Khác, đưa bó hoa kiều diễm ướt át trên tay qua, hắn còn rất hy vọng có thể tặng cho Trác Cẩn Khác một cái ôm thâm tình, một nụ hôn sáng sớm mê ly nữa, cơ mà hiển nhiên, Trác Cẩn Khác sẽ không cho hắn cơ hội đó, hắn đành điệu thấp một chút, tặng hoa hỏi thăm là đủ rồi. “Hôm nay thời tiết thật là đẹp, ăn bữa sáng xong chúng ta cùng nhau tản bộ đi.” Tùy ý ngồi xuống, Hiên Viên Kiệt đã an bài xong vận động sau bữa sáng.

A Khác của hắn thật là mỹ lệ nha, tóc đen giống như tơ lụa, đôi mắt đen nhánh như bầu trời đêm, điểm xuyết đầy sao, da thịt xinh đẹp mềm mịn, đôi môi phấn nộn tựa như đóa hoa, khí chất như băng tuyết cao khiết, đôi tay trắng nõn như ngọc thạch, thật là chẳng có một chỗ nào mà không đẹp cả. Sao trước kia hắn lại không nhìn ra được A Khác có bao nhiêu tốt đẹp nhỉ, hắn rốt cuộc đã đánh mất bao nhiêu cơ hội để quan sát A Khác nha. Thật là hối hận quá. Không sao hết, còn rất nhiều thời gian để chậm rãi đền bù.

Marty ở một bên hầu hạ Trác Cẩn Khác, đã gặp qua không ít lần Hiên Viên Kiệt ở chung với Trác Cẩn Khác, chỉ là hôm nay Hiên Viên Kiệt phá lệ không giống bình thường, trước kia Hiên Viên Kiệt đối với Trác Cẩn Khác, luôn có loại cảm giác như mang theo gai, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy, nên hình dung như thế nào đây, đúng, là ân cần, Hiên Viên Kiệt thực là ân cần với Giáo Hoàng miện hạ.

“Được thôi, ta cũng muốn làm chút vận động sau khi dùng bữa xong.” Trác Cẩn Khác giống như ngày thường hoàn toàn đem lời nói của Hiên Viên Kiệt, biến thành càng thêm nóng bỏng cùng ái muội hơn, chỉ là Hiên Viên Kiệt đã không còn như trước kia nữa, Trác Cẩn Khác nói trắng ra như thế, làm cho Hiên Viên Kiệt có chút suy nghĩ bậy bạ, vận động sau khi dùng bữa xong nha. Trước khi nhận ra tình cảm, Hiên Viên Kiệt luôn cực kỳ muốn quăng đi những cái ý niệm lung tung rối loạn đó, hiện giờ hiểu ra rồi, những tư tưởng đó tự nhiên sẽ nổi lên dồn dập, lúc này, Hiên Viên Kiệt lại không có một chút ý tưởng bài xích nào, cũng mới phát hiện được, thì ra từ trước đây thật sớm, hắn đã có ý đồ với Trác Cẩn Khác rồi.

Chỉ là ngại với quan hệ ác liệt giữa mình và Trác Cẩn Khác, không có khả năng phát sinh quan niệm về phương diện này được, cho nên mới chậm chạp không phát hiện ra, thì ra Trác Cẩn Khác đã sớm khắc sâu dấu vết trong lòng hắn rồi. Hiên Viên Kiệt cuối cùng cũng tìm được một nguyên nhân khiến Trác Cẩn Khác xâm nhập vào trong lòng hắn, người này dùng thái độ cường thế, xé rách kiêu ngạo tôn nghiêm của hắn, dùng một loại tư thái cường hãn, ngang ngược mà tiến vào trong lòng hắn, lấy hận làm hạt giống, mọc rễ nẩy mầm ở trong lòng hắn. Lại dùng sự cường đại của y, mị lực của y, tưới tắm mầm rễ hận thù, sinh trưởng ra thứ trái cây có tên là yêu. Loại chuyện cảm tình này, luôn luôn rất kỳ diệu.

“Ngươi mới nhận được một bộ phận lực lượng tiến hóa, để ta nhìn xem ngươi đã biến cường được bao nhiêu.” Trác Cẩn Khác ăn xong một ngụm cuối cùng, xoa xoa miệng, ý cười doanh doanh nói với Hiên Viên Kiệt, cũng đánh nát ảo tưởng của Hiên Viên Kiệt, vận động sau khi ăn xong mà Trác Cẩn Khác muốn làm, không phải là tản bộ ôn hòa, lại càng không phải ảo tưởng tươi đẹp của Hiên Viên Kiệt, mà là vận động chiến đấu càng thêm kịch liệt hơn.

Hiên Viên Kiệt có thể cự tuyệt được sao? Không thể, tuy rằng rất muốn cùng Trác Cẩn Khác làm chút vận động nhẹ nhàng hơn, để hai người có chút tiến triển ôn hòa, nhưng nếu để cho Trác Cẩn Khác cho rằng, chỉ mới thắng một lần, hắn đã tự đại cho rằng bản thân vô địch khắp thiên hạ, chỉ lấy tình yêu làm trọng, như vậy Trác Cẩn Khác nhất định sẽ khinh thường hắn. Cho nên Hiên Viên Kiệt chỉ có thể đi bị đánh thôi.

Cho dù Hiên Viên Kiệt yêu Trác Cẩn Khác, nhưng cũng sẽ không cho rằng bị người yêu đánh là một chuyện vui vẻ, chênh lệch thực lực vô cùng lớn, vẫn luôn là thứ đả kích tự tôn của Hiên Viên Kiệt. Cũng may, Hiên Viên Kiệt đã quen chuyện thế này rồi, nên cũng không có bị đả kích đến. Chỉ là nhận ra, chênh lệch của hắn và Trác Cẩn Khác, cũng sẽ không bởi vì hắn đạt được lực lượng tiến hóa trong một trận thắng lợi đại chiến chủng tộc, mà thu ngắn lại. Sự cường đại của Trác Cẩn Khác, hắn vẫn như cũ khó có thể với tới được.

Trác Cẩn Khác xuống tay rất tàn nhẫn, sau khi trọng thương Hiên Viên Kiệt thậm chí ngay cả sức lực để tự trị liệu cũng chẳng có, vỗ vỗ tay, bỏ lại Hiên Viên Kiệt trọng thương trên mặt đất, chạy lấy người. Dư lại Hiên Viên Kiệt mua vui trong cái khổ, có lẽ Trác Cẩn Khác cũng không phải là không thèm để ý đến lời thổ lộ của hắn giống như biểu hiện bên ngoài nha, nhìn coi, lần này đánh hắn còn tàn nhẫn hơn mấy lần trước nữa, quả nhiên vẫn còn để ý, thẹn quá thành giận đây mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play