Trải qua Trác Cẩn Khác tinh lọc, căn biệt thự này đã khiến lòng người yên tâm hơn nhiều, trong phòng lộn xộn, việc thu thập cũng không dễ dàng, Trác Cẩn Khác làm việc nhà làm đến thuận tay, Hiên Viên Kiệt cùng Nam Cung Việt hai đại gia này, cũng thực chủ động mà gia nhập công tác thu dọn, đáng tiếc chính là, bọn họ làm làm lại khiến Trác Cẩn Khác nhịn không được mà lắc đầu, lại lắc đầu. Hai vị đại gia nhìn mà trong lòng khó chịu, cậu cho rằng bọn tôi thích thu dọn mấy thứ này sao? Cũng may, Trưởng Tôn Kỳ không bao lâu sau đã trở lại, mang về ba tiểu lao động.
Trưởng Tôn Kỳ lấy quan sát hoàn cảnh để nhận người, mang theo đứa nhỏ rời đi, cũng là đi đón em trai em gái của đứa nhỏ đến đây, bọn họ cho rằng đứa nhỏ mới chỉ mười một mười hai tuổi, kết quả người ta đã mười bốn rồi, thật là thiếu dinh dưỡng quá mức. Em trai em gái nhỏ nhất của cậu bé cũng đã mười tuổi, chẳng qua để bọn nhỏ thu dọn phòng ở lung tung rối loạn, bọn Hiên Viên Kiệt lại không có một ai cảm thấy bản thân đang ngược đãi trẻ con, có trả giá mới có thu hoạch, đối với trẻ con cũng là đạo lý giống vậy.
Thời điểm bữa tối, vẫn do Trác Cẩn Khác động thủ, một bữa cơn thịt Sinh vật biến dị đã được tinh lọc, anh em mấy đứa nhỏ ăn đến phi thường thỏa mãn, đối với Trác Cẩn Khác có năng lực làm ra đồ ăn như vậy, so với đám dị năng giả có lực công kích cường đại như bọn Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ, lại càng nhận được nhiều ánh mắt sùng kính ngưỡng mộ hơn.
Có lẽ là có nơi đặt chân nghỉ ngơi có mái hiên, tâm tình mọi người cũng thả lỏng hơn, đêm nay chỉ miễn cưỡng để Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt gác đêm, bốn đại nam nhân, mấy chỗ cửa sổ gì đó đều được khóa kỹ, khóa mật mã xe phòng đã được Hiên Viên Kiệt gia cố lại một lần nữa. Trác Cẩn Khác lại tinh lọc không ít nguồn nước sạch sẽ cho mọi người, cung cấp nước dùng tắm rửa trong đêm nay. Mấy đứa nhỏ cũng vì lây dính ánh sáng mà đều được tắm rửa sạch sẽ, thoải mái dễ chịu nằm ở tren giường, mấy đứa nhỏ thật sự là phi thường thỏa mãn, thật hy vọng những ngày như thế có thể kéo dài lâu một chút, có thể tham lam thêm một chút chăng, vĩnh viễn thì tốt rồi.
Trác Cẩn Khác về tới phòng ngủ của mình, đóng cửa phòng lại, từ trong không gian lấy ra chăn màn gối đệm sạch sẽ hơn nhiều, chăn mềm mụp, làm cho chiếc giường nhìn qua lại càng thêm ấm áp, cũng không có vội vã đi nghỉ ngơi.
Trong phòng có một cửa sổ, bên ngoài cửa sổ tối đến ám trầm, bởi vì tiết kiệm nguồn điện, đèn đuốc vốn luôn sáng trưng nay đã không còn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh lửa mỏng manh từ nơi xa. Phương hướng hiện tại Trác Cẩn Khác đang nhìn, chính là phương hướng mà hôm nay y đã nhìn hai lần, nơi kia sắp sửa xảy ra tai nạn, trước mắt y đã biết, Hiên Viên Kiệt ẩn ẩn đã có chút cảm giác. Nghĩ đến không lâu trước đây, Hiên Viên Kiệt phi thường nghiêm túc mà nghiên cứu bản đồ, thần sắc dò hỏi đường với mấy đứa trẻ kia, Trác Cẩn Khác liền biết, Hiên Viên Kiệt đã cảm giác được một loại bất an.
Sau khi khu vực não khai phá, tự nhiên sẽ sinh ra một loại trực giác dự cảm huyền diệu, thực lực của Hiên Viên Kiệt, còn chưa đủ để thấy rõ ràng cụ thể, qua lâu như vậy mới có chút cảm giác bất an, đã là tác dụng của chiếu cố cường đại trên người hắn rồi.
“Ngươi không cảm thấy để Hiên Viên Kiệt đi đối mặt thì tốt hơn sao, hà tất phải để hắn vội vã rời đi.” Trác Cẩn Khác nhẹ giọng nói chuyện với hư không không có một bóng người, thứ thần kỳ rõ ràng kia kỳ thật cũng không có ý thức để có thể đáp lại Trác Cẩn Khác, “Ngươi chiếu cố Hiên Viên Kiệt, để hắn đạt được cường vận, chỉ là nếu như không đi đối mặt với nguy cơ chết chóc, sao hắn có thể mạnh hơn được chứ. Ta cũng không hy vọng như vậy. Yên tâm đi, có ta ở đây, Trác Cẩn Khác sẽ không chết được, để cho hắn cảm thụ một chút, kỳ thật hắn có bao nhiêu bất lực.” Nụ cười của Trác Cẩn Khác ở giữa âm u có vẻ phá lệ lạnh lẽo.
“Hắn tạm thời không thể rời khỏi nơi này.” Trác Cẩn Khác giằng co với tồn tại rõ ràng kia, lực lượng mênh mông cuồn cuộn đang giao phong cùng thế giới không thể nhìn thấy, Hiên Viên Kiệt ở trong phòng của mình đột nhiên ngồi dậy, phảng phất như cảm giác được cái gì, nhưng lại giống như cái gì cũng không có, cẩn thận phân biệt, quan sát khắp nơi, lại chẳng phát hiện ra cái gì, mới chậm rãi đi ngủ.
Trác Cẩn Khác không thể khuấy động toàn bộ mạt thế, nhưng là dao động nho nhỏ một chút, hoặc là nói chỉ là thôi phát mà thôi, việc này sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với y, tồn tại rõ ràng kia cũng sẽ thỏa hiệp thoái nhượng, mọi người đều thối lui một bước, liền sẽ tường an không có việc gì.
“Hiên Viên Kiệt quá ngạo mạn.” Trác Cẩn Khác biết lúc hắn nhìn thấy năng lực công phòng nhất thể của y, trong mắt Hiên Viên Kiệt hiện lên không cho là đúng, cùng với tự phụ đối với năng lực của bản thân, Trác Cẩn Khác có thể lý giải được ý tưởng của Hiên Viên Kiệt, bởi vì y cũng đã từng đi qua một chặng đường như vậy. “Hắn hẳn là nên nhấm nháp được tư vị vô lực, hắn hẳn là nên biết, kỳ thật hắn căn bản cũng không có cường đại như hắn cho rằng, những việc khiến hắn bất lực vẫn còn quá nhiều. Hắn cần phải có càng nhiều dục vọng để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn mới được.” Trác Cẩn Khác lẩm bẩm tự nói, loại cách nói đùa nghịch với vận mệnh của Hiên Viên Kiệt này, nếu như để chính Hiên Viên Kiệt nghe được, sẽ có bao nhiêu tức giận đây, tính cách xúc động kiệt ngạo kia, chỉ sợ là sẽ trực tiếp đi lên muốn giết Trác Cẩn Khác đi.
Nhắm mắt lại, Trác Cẩn Khác để cho ý thức của mình xuyên thấu hư không, theo dòng tín ngưỡng thành kính của thánh đường, ý thức dừng lại trên một người tín đồ của thánh đường, sau đó cho tín đồ có tiến bộ một Thần Thuật mới.
Sau lại liên hệ với Fein chủ quản các công việc trong thánh đường, quyết định khúc nhạc dạo chậm rãi khuếch trương, hiện giờ lấy lễ đường nguyên bản làm trung tâm, phạm vi mở rộng gấp mười lần, đừng tưởng rằng diện tích này có bao nhiêu lớn, chẳng qua cũng chỉ là một góc của thành thị mà thôi. Thời khắc chân chính khuếch trương, còn không phải là hiện tại, Trác Cẩn Khác cần phải để cho tín ngưỡng của các tín đồ càng thêm thành kính, tin cậy hơn, bồi dưỡng thêm càng nhiều nhân thủ trung thành, để chuẩn bị cho việc đại khuếch trương trong tương lai, thuận tiện lập ra quy củ cho thánh đường.
Làm xong hết thảy những việc này, Trác Cẩn Khác mới đi ngủ. Một đêm này, bởi vì sự xuất hiện của mấy dị năng giả thực lực mạnh mẽ là bọn Trác Cẩn Khác, mà khiến cho mấy thế lực lớn phi thường chú ý đến, nhưng vẫn án binh bất động, chờ sau khi hừng đông, hẵng đi thử.
Cũng chính là một đêm này, tại nơi cách thành thị không xa, tai nạn vốn phải đợi chờ thêm mấy ngày nữa, lại đã bị Trác Cẩn Khác thôi phát trước. Những việc này, ngoại trừ độc thủ phía sau màn Trác Cẩn Khác ra, không còn một ai biết đến.
Sáng sớm, cảm giác ngủ ở trong phòng, làm bọn Hiên Viên Kiệt vẫn luôn ăn ngủ dã ngoại ngoài trời phi thường nhớ nhung, thức dậy cũng chậm hơn chút so với ngày thường. Mà Trác Cẩn Khác lại đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, mấy người bạn nhỏ sớm đã ngậm nước miếng chờ ăn cơm, chỉ là bọn chúng biết rõ, đám người Hiên Viên Kiệt còn chưa dậy, bọn chúng không thể động trước. Chỉ có thể vẫn luôn dày vò mà chờ, chờ bọn Hiên Viên Kiệt thức dậy.
Buổi sáng dậy cùng nhau, lại có bữa sáng nóng hầm hập, bọn Hiên Viên Kiệt cũng khó nén được tâm tình tốt, biểu tình trên mặt phi thường nhẹ nhàng, nếu như có thể xem được internet cùng TV, cuộc sống này thật sự là chẳng có gì khác với trước mạt thế cả. Oa, còn có bữa sáng, ngon lành vô cùng, bánh bao nhỏ này cũng không tồi đâu, tay nghề của Trác Cẩn Khác thật không tệ, kéo y nhập bọn thật là một quyết định anh minh. Nam Cung Việt đề nghị như vậy đầu tiên, trong lòng phi thường đắc ý.
“Ăn xong rồi, liền bắt đầu làm chính sự đi, mấy người kia giao cho cậu đó A Kỳ, cùng với Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt ưu nhã lau miệng, những thế lực khắp nơi trong thành, sáng sớm đã phái người tới tìm bọn họ, may mắn bọn họ có thể tự động che chắn mấy tiếng đập cửa kia, nếu không những mộng đẹp bữa sáng ngon lành thế này, đã sớm bị mấy kẻ đó phá hủy hết rồi.
“Đã biết.” Trưởng Tôn Kỳ đáp lời, Trác Cẩn Khác không nói gì thêm, mấy thứ chén đũa linh tinh đều giao cho nhóm nhóc con đi thu thập.
Mở cửa, thả “chó” vào, Trưởng Tôn Kỳ cùng Trác Cẩn Khác dối trá giao tiếp với đám người này, Trác Cẩn Khác tự động làm hiền, để Trưởng Tôn Kỳ đảm nhiệm chủ lực, ánh mắt sau khi nhìn thấy Hiên Viên Kiệt rời khỏi, liền thu hồi. Cúi đầu nhìn xem đồng hồ vẫn luôn mang trên tay, thời gian sắp đến rồi.
Hiên Viên Kiệt đi ra ngoài chính là để hỏi đường, chỉ là đáp án nhận được vẫn là một ý, muốn rời khỏi thành phố này, vòng qua khỏa thực vật thật lớn chặn trên đường quốc lộ kia, là một biện pháp, chỉ là con đường kia không thích hợp để chiếc xe phòng của bọn Hiên Viên Kiệt chạy đi, con đường kia vốn chính là do dân chúng vùng ngoại ô xây dựng bên dưới chân núi, có vài nơi gập ghềnh chỉ có thể đi bộ.
Sau khi Nam Cung Việt nghe xong, rất là oán giận với quy định xây dựng đường xá giao thông mà chính phủ qui định, sao lại có thể chỉ làm có mỗi một con đường vậy, sao không suy xét đến vấn đề đường xá ở nông thôn một chút đi, sửa thêm mấy con đường linh tinh gì đó. Hiên Viên Kiệt thật muốn dùng bạo lực bắt Nam Cung Việt im miệng, chỉ là quen nhau nhiều năm rồi, chỉ làm như vậy thôi căn bản là không có hiệu quả đối với Nam Cung Việt, cho nên Hiên Viên Kiệt cũng chỉ có thể đi về phía trước, kéo xa khoảng cách, rời xa tạp âm.
“A Kiệt, cậu đi nhanh như vậy làm gì.” Hoàn toàn không biết sự nguy hại của bản thân, Nam Cung Việt kêu Hiên Viên Kiệt ở phía trước, bước nhanh đuổi theo.
Đột nhiên, bước chân của Hiên Viên Kiệt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phương hướng tường thành, tựa hồ như đang dự kiến cái gì, dùng tốc độ chạy đến chỗ tường thành, lúc đến dưới tường thành, liền nghe được đủ loại thanh âm hoảng loạn, “Đó là cái gì?” “Sao lại thế này?”
Nam Cung Việt cũng nghe được mấy lời này, cùng Hiên Viên Kiệt cùng nhau đi lên tường thành, lúc này nhóm thủ vệ cũng không có ngăn cản bọn họ đi tới, lo lắng quan sát trên tường thành, chỉ thấy được bụi bậm phía trước dâng cao, một cổ khí tức hung thần đang từ nơi xa mà đến. Hiên Viên Kiệt cũng không khách khí, trực tiếp đoạt lấy kính viễn vọng của một người, lấy định lực của hắn mà cũng nhịn không được sắc mặt trắng bệch.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Nam Cung Việt cũng có cảm giác không ổn, dùng sức giành lấy kính viễn vọng trong tay Hiên Viên Kiệt, tự mình nhìn xem, cũng đồng dạng thần sắc đại biến, “Thú, thú, thú triều!!!” Nam Cung Việt từng xem qua tiểu thuyết internet, từng chơi trò chơi, phi thường tinh chuẩn mà xác định tình huống trước mắt. “Tớ đi kêu bọn A Kỳ, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.” Nam Cung Việt còn chưa có mù quáng tự tin đến mức cảm thấy bản thân có năng lực có thể đối kháng với thú triều, con đường duy nhất chính là thoát khỏi nơi này.
“Bốn phía đều đã bị vây quanh.” Bởi vì núi vây quanh tứ phía, trong núi có không ít dã thú, cho nên đã tạo thành tình thế bị bao vây như hiện tại, muốn chạy trốn, cần phải thông qua thú triều.
“Đi tìm Trác Cẩn Khác, xem y có thể mở ra vòng phòng ngự cỡ lớn được không.” Loại thời khắc này công kích chính là đang tìm chết, Hiên Viên Kiệt nghĩ đến chính là phòng ngự, mà trong bọn họ có được lực phòng ngự lại chỉ có Trác Cẩn Khác.
“Hiểu rồi.” Nam Cung Việt lập tức cùng Hiên Viên Kiệt cùng nhau rời đi, có bao nhiêu năng lực thì làm được bấy nhiêu chuyện, bọn họ làm không được việc bảo vệ mọi người dưới trận thú triều.
Chuông cảnh báo trong thành thị vang lên, tình huống không rõ, nhưng chắc chắn là có chiến đấu, khắp nơi bắt đầu tập hợp lực lượng.
“Xảy ra chuyện gì?” Đang lá mặt lá trái cùng người Trưởng Tôn Kỳ lại nghe được cảnh báo, hỏi. Người đang đối thoại với y nói cho y biết, đây là cảnh báo trước đó đã quy định, có người công thành thì áp dụng.
“Công thành?” Chẳng lẽ là người của bộ đội, Trưởng Tôn Kỳ phái lý trí chưa từng được tiểu thuyết internet tôi luyện, căn bản là không thể liên tưởng được đến việc thú triều linh tinh.
Trác Cẩn Khác cúi đầu, khóe miệng gợi lên, Hiên Viên Kiệt, đừng nghĩ chạy, lúc này ngươi hãy ở lại chỗ này thủ thành đi, hảo hảo trải nghiệm một chút, bất lực của ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT