Cứ việc tình hình trước mắt thực nghiêm trọng, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, người đã có không ít kinh nghiệm sinh tử trên chiến trường là Hiên Viên Kiệt, đối với biểu hiện của hai thằng bạn tốt, vẫn dùng ánh mắt cùng biểu tình tỏ vẻ khinh bỉ, tuy vậy hắn cũng không có hứng thú đi xem xét thảm trạng của hai người, hiện tại rất không phải là thời điểm để châm chọc mỉa mai hai tên này, hắn sẽ nhớ kỹ, về sau hẵng hảo hảo châm chọc mỉa mai. Kính viễn vọng trở lại trên tay hắn, hắn tiếp tục quan sát tình huống bên bãi đỗ xe.

Hiên Viên Kiệt không chú ý đến hai tên bạn tốt nữa, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng đang chuyên tâm nôn mửa, bọn họ ai cũng không đoán được, những cái cây đang bị nhận lễ rửa tội bằng uế vật của bọn họ, phi thường phẫn nộ đối với việc bị hưởng những thứ không khiết, bằng không, làm sao sẽ làm ra hành vi công kích trả thù được. Đúng vậy, không có nhìn lầm đâu, cây cũng sẽ công kích người.

Cái cây Nam Cung Việt dựa vào gần kia, chạc cây mở rộng, giống như cái roi đánh bay Nam Cung Việt đi, cái cây bên chỗ Trưởng Tôn Kỳ, cũng kéo dài chạc cây, trói lấy cổ Trưởng Tôn Kỳ, sau đó siết chặt. Nam Cung Việt vừa bị quất bay liền kêu thảm thiết, lập tức kinh động đến Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nam Cung Việt bị quất bay, cùng với Trưởng Tôn Kỳ đang phi thường nguy hiểm. Bất chấp kinh ngạc, Hiên Viên Kiệt vì cứu Trưởng Tôn Kỳ, vận dụng vũ khí.

Bang bang, kỹ năng bắn súng chuẩn xác đánh nát chạc cây, cứu Trưởng Tôn Kỳ xuống dưới, chẳng qua vì vậy, cái cây thêm phẫn nộ, bị đánh làm nó dời đi mục tiêu cừu hận, nhằm vào Hiên Viên Kiệt. Mà ngay khi tiếng súng vang lên trong núi rừng yên tĩnh, không biết sao lại xui xẻo mà cũng bị bọn quái vật hoạt động ở bãi đỗ xe nghe được, chúng nó lập tức tuân theo bản năng, bắt đầu đi về phía phương hướng thanh âm truyền đến.

“A Kiệt.” Trưởng Tôn Kỳ không dễ dàng mà thở hổn hển từng ngụm, yết hầu bị siết đến khó chịu, thanh âm nói chuyện rất khàn khàn, lại không thể không lớn tiếng, muốn nhắc nhở Hiên Viên Kiệt.

Hiên Viên Kiệt nổ súng, đánh nát những chạc cây đang trườn về phía bản thân, chỉ là đạn dược có hạn, vũ khí mất đi tác dụng, cuối cùng Hiên Viên Kiệt chỉ có thể dựa vào thân thủ của mình mà tránh né, chỉ là hai nắm đấm rất khó địch được với nhiều chạc cây, huống chi, những cái cây khác trong phiến rừng này cũng đã bắt đầu chuyển động, phi thường đoàn kết, cùng nhau đối phó với Hiên Viên Kiệt, Nam Cung Việt cùng với Trưởng Tôn Kỳ. Chỉ trong thời gian một phút đồng hồ, ba người đã bị vô số chạc cây trói lại, dùng lực siết chặt bọn họ, không bao lâu liền có thể siết nứt xương cốt của bọn họ, mấy cách chết đều đã bày ra trước mặt bọn họ, một là bị siết chết, một là đau chết, một lại là lục phủ ngũ tạng bị nát chết, đây chẳng qua cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Hiên Viên Kiệt lâm vào giữa nguy cơ, người vây xem Trác Cẩn Khác lại không có ý định chạy ra cứu địch thủ tương lai của y, nếu Hiên Viên Kiệt ngay cả một cửa này cũng không thể qua được, vậy sao có tư cách được gọi là sủng nhi, sao có thể xứng đáng trở thành địch thủ tương lai của y được cơ chứ. Trác Cẩn Khác lặng im nhìn, ý cười dạt dào.

Tiếp cận tử vong, Hiên Viên Kiệt không phải là chưa từng trải qua, nhưng là chết trong tay thực vật, Hiên Viên Kiệt lại chưa bao giờ từng nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, không cam lòng, hắn sao có thể cam tâm được, đôi mắt còn thấy được Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, hai tên bạn tốt mà hắn để ý, không cam lòng bản thân sẽ chết, cũng không cam lòng bản thân không có năng lực bảo vệ bạn tốt. Hiên Viên Kiệt dùng sức nâng tay mình lên, hắn còn chưa có từ bỏ, đặt ở trên chạc cây, dùng sức muốn đem giật chúng nó ra, khuôn mặt sưng hồng, là bị thít chặt mà ra, cũng là do phẫn nộ cùng không cam lòng.

Thanh âm gào rống thoát ra từ trong cổ họng Hiên Viên Kiệt, “Sao.. Sao.. Có thể..” Cứ như vậy mà chết ở chỗ này, chết vào trong tay đám thực vật này được, Hiên Viên Kiệt không có nhìn thấy, giữa lòng bàn tay hắn, nổi lên một tầng màu đen.

Trác Cẩn Khác thấy được, ánh mắt sáng lên, càng thêm chú ý. Màu đen giống như ngọn lửa bốc cháy lên, chỉ là một chút thôi, cũng đã đủ để thiêu một đoạn chạc cây dưới ta kia thành tro tàn rồi, hơn nữa còn đang nhanh chóng lan tràn. Thực vật thực sợ hãi đối với ngọn lửa màu đen kia, chạc cây trên người Hiên Viên Kiệt nhanh chóng rút lui, chạc cây chụp phủi lẫn nhau, muốn dập tắt ngọn lửa màu đen, nhưng cũng chỉ có thể khiến cho ngọn lửa màu đen lan tràn càng thêm nhanh mà thôi.

Hiên Viên Kiệt rơi xuống trên mặt đất, ho khan một hồi, đôi mắt dừng lại trên tay mình, ngọn lửa nho nhỏ màu đen, đang nhảy nhót ở đó, làm cho Hiên Viên Kiệt thực kinh ngạc. Chẳng qua, Hiên Viên Kiệt cực kỳ tỉnh táo, biết khi nào nên làm cái gì thì mới chính xác, hắn lựa chọn coi thường dị trạng trên người, nhìn về phía Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, nhìn thấy hai người cũng đã được giải thoát từ thực vật biến dị bên kia, hơn nữa đều đang ho khan, tâm liền thả lỏng xuống.

Sau đó mạnh mẽ đứng lên, đi đến bên người Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, không cần nói thêm cái gì, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, nương theo lực đạo của Hiên Viên Kiệt, nỗ lực đứng lên, bọn họ cũng không phải được huấn luyện bài bản giống như Hiên Viên Kiệt. Nhìn thực vật đang bị thiêu đốt, ánh mắt ba người đều thực quỷ dị, Hiên Viên Kiệt nhìn bàn tay của mình, ngọn lửa màu đen đã biến mất khỏi lòng bàn tay.

“Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?” Nam Cung Việt chịu đựng đau, cố nói xong lời này, thanh âm thực yếu, nhưng Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt lại đều có thể nghe được, chỉ là không có một ai trong bọn họ có thể trả lời được vấn đề của Nam Cung Việt, bởi vì ngay chính bọn họ cũng không biết, đây rốt cuộc là chuyện gì.

“Rời khỏi nơi này.” Hiên Viên Kiệt cảm thấy nơi này rất không an toàn, hắn phản ứng nhanh nhất, nhớ tới hành vi nổ súng mới vừa rồi của mình, cầm lấy kính viễn vọng nhìn qua bên bãi đỗ xe, quái vật nơi đó đều không thấy đâu nữa, quét khắp nơi một lượt, hắn đã bị phát hiện, bọn quái vật đang di chuyển về phía bên này.

Nhìn sắc mặt Hiên Viên Kiệt, còn có mảnh ký ức không tốt mà cánh rừng này mang lại cho bọn họ, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ liền chẳng hề nói nhiều nữa, cắn răng, kiên trì rời đi cùng Hiên Viên Kiệt, không oán giận một câu. Bọn họ muốn chạy, đáng tiếc chính là, bọn quái vật sẽ không quan tâm đến cảm thụ của bọn họ, mới đi được vài bước, một trận gào rống, sau đó là một con quái vật nhảy ra, nước dãi chảy dài, hàm răng bén nhọn, dữ tợn nhìn ba người bọn họ.

Sắc mặt Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ đều phi thường xám xịt, một loại tuyệt vọng không thể trốn thoát được nảy ra, Hiên Viên Kiệt mắng một tiếng đáng chết, chuẩn bị rút súng ra, đây là động tác theo thói quen, chỉ là trên tay trống không, mới nhớ tới, vũ khí mới vừa rồi đã bị quăng xa rồi, hơn nữa cũng đã không còn đạn dược nữa.

“Chạy.” Hiên Viên Kiệt nói với Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, quyết định tự mình đối mặt với quái vật, tranh thủ sinh cơ cho Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, giữa ba người bọn họ, cũng chỉ có hắn là chỉ số vũ lực cao nhất.

Bỏ lại đồng bọn tự mình đào tẩu, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ làm không được chuyện như vậy, không phải là nói bọn họ ngây thơ cùng thiện lương đến cỡ nào, sinh hoạt trong vòng luẩn quẩn, đã khiến cho bọn họ sớm đã không còn ngây thơ cùng thiện lương nữa, chỉ là trong lòng mỗi người đều sẽ cố chấp như vậy mà muốn bảo vệ được một thứ, bất kể là Hiên Viên Kiệt, hay là Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, đều có, hiện tại ở trong lòng Hiên Viên Kiệt là Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, trong lòng Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng đồng dạng là Hiên Viên Kiệt, nếu muốn chết, vậy chết chung đi, dũng cảm phản kháng, hy sinh bạn tốt để đổi lấy sinh mệnh, không phải là thứ bọn họ muốn.

Ngay tại thời điểm quái vật đang muốn cắn Hiên Viên Kiệt, Nam Cung Việt rống lên một tiếng, sau đó dùng hết sức lực toàn thân, nhào tới phía trước Hiên Viên Kiệt, chặn lại công kích kia, Hiên Viên Kiệt sửng sốt, hiển nhiên là hắn không nghĩ tới Nam Cung Việt sẽ hành động như vậy.

Trưởng Tôn Kỳ ngoài ý muốn lại không hề kinh ngạc, đại khái là bởi vì y cũng lựa chọn giống như Nam Cung Việt, nhưng y bình tĩnh hơn Nam Cung Việt một chút, ngay sau khi đã ý thức được nguy hiểm, y liền đưa tay chạm vào thanh đao trong túi trên người mình, mới vừa rồi khi bị thực vật tập kích, bởi vì không đủ kinh nghiệm mà quên mất, hiện tại y đã nghĩ ra, lấy ra đao nhỏ, nhằm về phía quái vật. Sự sắc bén của đao nhỏ không cô phụ cái giá cao của nó, đâm bị thương quái vật.

Đáng tiếc chính là, bất luận là công kích của Nam Cung Việt hay là của Trưởng Tôn Kỳ, đối với quái vật mà nói thì cũng đều chỉ là vết thương nhẹ, tuy vậy bị cản trở bị đâm bị thương đau, làm cho quái vật phi thường phẫn nộ, lập tức tấn công càng thêm mãnh liệt hơn, miệng cũng không nhàn rỗi, muốn xử lý Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ.

Ánh mắt Hiên Viên Kiệt hung ác, hắn sao có thể để cho những người bạn vì bảo hộ hắn mà lâm vào nguy hiểm, cứ như vậy mà chết ở trước mắt hắn được. Lúc này đây Hiên Viên Kiệt đã cảm giác được phi thường rõ ràng, đầu óc không biết vì cái gì, lại đặc biệt thanh minh, hắn có thể cảm giác được trong thân thể có thứ gì đó đang thôi động, giống như là bản năng, hắn rất tự nhiên mà thi triển ra, ngọn lửa màu đen.

Trác Cẩn Khác cẩn thận chú ý, phân tích lực lượng của Hiên Viên Kiệt, lại nói tiếp, Trác Cẩn Khác có thần cách trợ giúp, cho nên so với đương sự là Hiên Viên Kiệt thì còn hiểu rõ hơn về lực lượng của hắn nhiều.

Hiên Viên Kiệt tiến lên hai bước, ngay tại địa phương mà hắn chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm được vào quái vật, ngọn lửa màu đen mới dựa vào gần da quái vật, quái vật đã lập tức tru lên, ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt trên người quái vật, bất luận quái vật đập vỗ như thế nào cũng đều không có tác dụng, chẳng qua chỉ trong một lát, quái vật liền biến thành than cốc, cũng giống như thực vật vừa rồi, sau khi đã thiêu đốt đến hầu như không còn gì, ngọn lửa màu đen mới giống như đã không còn nhiên liệu nữa, biến mất không thấy đâu.

Nếu không phải có đau đớn trên người cùng hương vị thi thể, than cốc tràn ngập trong chóp mũi, hết thảy đều chỉ giống như một giấc mơ. Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ liều chết cứu giúp, hữu kinh vô hiểm, cũng là lần này, bọn họ mới phát giác được sự thật ngọn lửa màu đen kia là do Hiên Viên Kiệt làm ra, sôi nổi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hiên Viên Kiệt, từ khi nào thì Hiên Viên Kiệt có bản lĩnh này vậy?

Tò mò, không phải là không có, chỉ là hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để tò mò, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức thả lỏng, Hiên Viên Kiệt thì lại không, quái vật là từ bãi đỗ xe bên kia đi qua, quái vật ở đó cũng không chỉ có mỗi một con. Hiên Viên Kiệt phán đoán thực chính xác, thanh âm rào rạt, tiếng gào rống, mấy con quái vật trước sau không đồng nhất, lại phi thường cùng lúc xông ra.

Sắc mặt Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ lập tức trở nên khó coi, một con đã tiêu hết toàn lực của bọn họ rồi, lần này lại nhiều như vậy, bọn họ còn có thể trốn sao? Nhìn về phía Hiên Viên Kiệt, hiện tại có năng lực đột phá khốn cục này, cũng chỉ còn có mỗi Hiên Viên Kiệt đột nhiên toát ra kỳ quái lực lượng mà thôi.

Đối mặt với ánh mắt tin cậy phóng tới đây của đám bạn tốt, Hiên Viên Kiệt cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn vốn dĩ đã rất lợi hại rồi, hiện tại lại có thêm lực lượn có sức phá hủy cực mạnh nữa, đối mặt với bọn quái vật đáng sợ, trong lúc giơ tay nhấc chân, rất có vài phần tư thái nhẹ nhàng bâng quơ thoải mái, xử lý toàn bộ bọn quái vật.

Ngọn lửa màu đen linh hoạt quay cuồng trên tay Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt một bên chiến đấu, một bên chậm rãi tìm hiểu phương thức sử dụng lực lượng này, không quá một hồi đã tìm hiểu rõ ràng, không cần tới gần quái vật, chỉ cần một lóng tay mà thôi, ngọn lửa cũng có thể bùng lên ngay trước mắt. Soái khí tiêu sái khiến Nam Cung Việt thật muốn huýt sáo một tiếng, nếu như hiện trường không phải đang không an toàn như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play