Kỳ Thiệu Xuyên bước đến gần An Nhiễm, nụ cười bên khóe môi không ngừng nở rộ. An Nhiễm run rẩy, nỗi sợ trong lòng càng nặng nề.
“Anh đừng đến gần đây, anh đừng lại gần đây……” An Nhiễm lắc đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Kỳ Thiệu Xuyên đeo găng tay vào, bây giờ anh cảm thấy chạm vào người An Nhiễm là sỉ nhục với anh.
Mở cửa lồng sắt, Kỳ Thiệu Xuyên cố tình kéo dài cử chỉ, từng cử động của anh đều tác động không nhỏ đối với An Nhiễm, trong lòng cô đang rối loạn kịch liệt.
Kỳ Thiệu Xuyên hung tợn túm lấy tóc của An Nhiễm, cô cảm thấy cả da đầu đang bị kéo ra khi từng sợi tóc rớt xuống.
“An Nhiễm, cô nên trả giá với tất cả những gì cô đã làm.” Kỳ Thiệu Xuyên nói một cách hung ác, trong mắt chứa đầy hận ý.
Nếu không phải An Nhiễm giả mạo tiểu Tình, tôi làm sao có thể đối xử tiểu Tình như vậy? Không như vậy, tôi đã có thể có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn với tiểu Tình, thêm một tháng nữa, đứa con đầu tiên của chúng tôi cũng đã sinh ra.
An Nhiễm quằn quại chống cự rồi to tiếng kêu gào, dần dần, cô cũng nín lặng.
Đôi mắt độc ác nhìn thẳng vào Kỳ Thiệu Xuyên, y hệt ánh mắt một con rắn độc đang nhìn vào con mồi.
“Kỳ Thiệu Xuyên, tất cả những việc này chẳng phải anh tự tay làm hay sao? Chính anh đưa cha của Hổ Tình vào tù, cũng là chính anh tự tay đổ bát canh nóng vào miệng của Hổ Tình…” An Nhiễm nói, nhìn thấy sự đau khổ trong mắt của Kỳ Thiệu Xuyên, An Nhiễm liền cảm thấy hưng phấn.
Tôi không sống tốt, thì đừng có ai hòng sống tốt.
An Nhiễm cười một cách điên cuồng, Kỳ Thiệu Xuyên bỏ tay đang túm tóc của An Nhiễm, dùng hai tay hung dữ bóp chặt vào cổ An Nhiễm.
An Nhiễm cảm thấy mình sắp tắt thở, nhưng trong mắt không hề có một chút thần tình đau đớn, thay vì nó, là nụ cười đắc ý khi đạt được mục đích của mình.
Cô ước gì Kỳ Thiệu Xuyên có thể ngay lập tức bóp chết mình, như vậy cô sẽ không phải chịu khổ nữa, cô sẽ được giải thoát.
“Kỳ Thiệu Xuyên, anh là kẻ hèn nhát, không dám đối mặt với sai lầm của mình, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, anh biết Hổ Tình nói gì khi nhảy lầu không? Cô ấy nói là người cô hận nhất trên đời này chính là anh, chính anh hại cô ta nhà tan cửa nát, một tay anh phá hoại cuộc đời của cô ta.”
Tất nhiên, những lời này đều được xuyên tạc từ miệng An Nhiễm, những gì cô muốn chỉ là chọc tức Kỳ Thiệu Xuyên.
“ Tôi bảo cô đừng nói nữa.” Kỳ Thiệu Xuyên to tiếng gầm lên, sức lực trên tay tăng mạnh, An Nhiễm cảm thấy mình đã nhìn thấy cánh cửa địa ngục đã mở ra.
Nhắm mắt lại, cô đã chuẩn bị thật tốt để tiếp đón tử thần.
Tấy cả mọi viêc cuối cùng cũng đã kết thúc, nụ cười đắc ý vừa thoáng lên khóe môi, Kỳ Thiệu Xuyên bỗng dưng nới lỏng bàn tay trên cổ cô.
Sâu đáy mắt ánh lên cơn bực bội, quả thật vẫn không chết được hay sao?
“Hừ….” Kỳ Thiệu Xuyên cười khẩy một tiếng, tia đỏ au trong mắt đã lặn xuống, “ An Nhiễm, cô muốn chết không dễ thế đâu. Tôi sẽ dặn người của tôi “đối đãi” tử tế với cô.”
Kỳ Thiệu Xuyên để lại câu nói này xong, liền ra khỏi hầm, để lại sau lưng tiếng gào thét điên cuồng của An Nhiễm. Trong căn hầm trống rỗng này, âm thanh ấy lại đặc biệt chói tai, tiếng vọng không ngừng, may là chỗ này là ngoại ô, cửa hầm được chế tạo đặt biệt, cách âm cực kỳ tốt.
An Nhiễm gào thét một hồi, cũng đã thấy mệt, cuống họng khô rát, giọng đã khàn, có chút đau rát, An Nhiễm cố gắng nuốt nước bọt muốn đỡ lại nhưng không có tác dụng.
Chốc lát sau, An Nhiễm đã thấy đói bụng, cảm giác trống rỗng, khó chịu vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT