Kỳ Thiệu Xuyên buồn bã đập đầu mình, từ bên ngoài phòng bệnh nhìn vào, Hổ Tình vẫn hôn mê bất tỉnh. Đôi mắt của Kỳ Thiệu Xuyên ngập tràn đau khổ. Một lúc sau, Kỳ Thiệu Xuyên nhận được điện thoại từ công ty: “Tổng tài, hôm nay sau khi ngài ra khỏi văn phòng, những người trong hội đồng quản trị có vẻ không được hài lòng, ở đây đã rất ồn ào.”

Đôi mắt Kỳ Thiệu Xuyên ánh lên một tia lạnh lẽo, mấy lão già kia lại không an phận rồi.

“Tôi biết rồi, đợi tôi về công ty rồi xử lý.” Lời nói lạnh lẽo tựa như có thể đóng băng người ta.

“Tổng tài… tổng tài…” tút… tút… tút…

Kỳ Thiệu Xuyên không đợi người đó nói xong đã vội cúp máy. Để lại điện thoại vào túi áo, hiện tại, anh không còn bất cứ tâm trạng nào để nghĩ đến việc quản lý công ty. Hổ Tình vừa mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, và cô còn vừa sảy thai.

Kỳ Thiệu Xuyên bây giờ chỉ muốn bên cạnh Hổ Tình, bù đắp những sai lầm mà anh đã gây ra. Có lẽ là vì biết Hổ Tình không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nên thời gian đối với anh trôi qua khá nhanh, chớp mắt đã đến buổi chiều.

Hổ Tình tỉnh dậy, cảnh tượng hiện ra trước mắt cô là khuôn mặt mệt mỏi của Kỳ Thiệu Xuyên, dù mệt mỏi, nhưng sự anh tuấn và phong độ vẫn không mất đi. Vẻ lạnh lùng trước đây của Kỳ Thiệu Xuyên đã không còn, hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt phảng phất nỗi đau lòng.

“Tiểu Tình, em dậy rồi à?” Vẻ mặt của Kỳ Thiệu Xuyên như được tô thêm một chút sắc màu, đồng tử hiện rõ nét vui mừng.

Hổ Tình hơi nheo mắt, thật sự không dám tin có một ngày Kỳ Thiệu Xuyên lại đối xử nhẹ nhàng, dịu dàng với mình như vậy.

“Đứa bé thế nào rồi?” Lời nói khổ sở được phát ra khàn khàn từ một cổ họng đã lâu chưa chạm vào một ly nước nào. Cô cảm thấy cuống họng khô rát.

Như một thói quen, Hổ Tình đặt tay lên bụng, nhưng nơi đó đã không còn nhô lên nữa.

Không cần Kỳ Thiệu Xuyên nói thêm, Hổ Tình biết mình đã mất con rồi. Cô hối hận khi đã nhảy từ lầu xuống, nhưng mọi chuyện đã rồi, không thể làm lại.

“Tiểu Tình, đây, uống chút nước đi.” Kỳ Thiệu Xuyên không biết đã cầm cốc nước từ khi nào, cẩn thận tỉ mỉ đỡ Hổ Tình ngồi dậy.

Cơ thể cô rất mong mang, cân nặng cũng nhẹ, tuy dùng tay đỡ lên nhưng Kỳ Thiệu Xuyên như không mất chút sức nào.

Giọng Kỳ Thiệu Xuyên ôn nhu như đang dỗ dành trẻ con.

Đôi mắt Hổ Tình ánh lên một tia kinh ngạc, dáng vẻ này của Kỳ Thiệu Xuyên, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy.

Nước ấm chảy qua họng, Hổ Tình cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hai người đều không nói gì, không khí trong phòng bỗng trở nên ngượng ngùng, lắng xuống.

Cuối cùng Hổ Tình cũng mở miệng: “ Anh không cần thiết phải như vậy.”

Kỳ Thiệu Xuyên ngẩn người, tay nắm chặt cốc nước. “tiểu Tình, anh…” lời nói của Kỳ Thiệu Xuyên đã tới cuống họng nhưng không thể nào phát ra.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy nói một câu lại khó khăn như vậy.

“ Anh không phải nói gì, Kỳ Thiệu Xuyên, nếu anh cảm thấy tội lỗi hổ thẹn vì đứa con hay là vì làm cho bố tôi phải ngồi tù, thì anh hoàn toàn không cần.” Mắt Hổ Tình cứng cỏi nhìn chằm chằm vào Kỳ Thiệu Xuyên.

Con tim Kỳ Thiệu Xuyên nhói đau, lời nói của Hổ Tình không khác gì đang oán trách anh, thậm chí cô rất hận anh.

Nỗi đau đớn như cuộn trào trong cơ thể anh, Kỳ Thiệu Xuyên có nỗi thống khổ nhưng không thể nói thành lời.

“Kỳ Thiệu Xuyên chúng ta ly hôn đi.” Hổ Tình chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói phảng phất sự bất lực.

Cuộc hôn nhân cô từng khát khao mong chờ và đã mệt mỏi khổ sở kiên trì hai năm, cuối cùng cũng phải kết thúc rồi hay sao?

Hổ Tình không biết giờ đây trong lòng cô đang nghĩ gì nữa, có lẽ vì vẫn còn tình cảm với Kỳ Thiệu Xuyên, dù sao, tình yêu bao lâu nay, đâu phải nói hết là sẽ hết được.

Nhưng, cô đã mệt rồi, không thể chịu đựng thêm sự giày vò nữa. Vất vả, kiên trì hơn hai năm, thương tích đầy mình, hại người hại kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play