Ôn Nam ngồi ở mép giường, nhìn Diệp Tiểu Ý đang ngủ say.
Hắn không hiểu tại sao trong giờ khắc cuối cùng hắn lại lựa chọn giữ lại đứa bé này…Lẽ nào là bởi vì trong tình thế cấp bách cô hét lên tiếng “Nam” kia sao?
Năm năm rồi.
Tròn năm năm, Ôn Nam chưa từng được nghe lại cô gọi hắn như vậy.
Trong phút chốc, Ôn Nam bị hồi ức ràng buộc, khi bác sĩ chuẩn bị đưa dụng cụ vào thân thể cô thì hắn xông vào phòng phẫu thuật, yêu cầu bác sĩ dừng tay.
Hắn không biết giữ lại đứa bé này là đúng hay sai nữa.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, giờ khắc biết được Diệp Tiểu Ý mang thai, trong tim hắn chợt lóe lên một niềm vui. Không biết bao nhiêu lần hắn đã từng mong muốn cô và hắn có một đứa con.
Nhưng bây giờ…
Dù Diệp Tiểu Ý vẫn đang ngủ say nhưng lông mày vẫn nhíu lại, nước mắt rơi đầm đìa xuống gối, trong cơ mê cô gào hét: “Đừng mà, đừng bỏ đứa bé đi…”
Chóp mũi của Ôn Nam cay xè, hắn không nhịn được mà đưa tay lau nước mắt trên gò má cô.
Vào giờ phút hắn chạm vào gò má cô thì Diệp Tiểu Ý đột nhiên bừng tỉnh, Ôn Nam vội rụt tay lại, làm bộ như không có chuyện xảy ra.
Theo bản năng, Diệp Tiểu Ý đưa tay sờ xuống bụng, nước mắt giàn giụa. Cô ngồi trên giường, cuộn tròn đầu gối, khóc đầy thương tâm.
Ôn Nam không nhịn được mà đứng dậy, nói đầy uy hiếp: “Cô dám khóc thêm một tiếng nữa thì tôi sẽ gọi người đến làm phẫu thuật bỏ đứa bé!”
Nghe thấy vậy, Diệp Tiểu Ý bỗng ngẩn người, cô nghẹn ngào hỏi: “Ý anh là đứa bé vẫn còn sao?”
“Đừng có vui sớm quá, đó là con của tôi, cô chẳng qua chỉ là công cụ sinh con mà thôi!” Ôn Nam nói một cách lạnh nhạt và tuyệt tình: “Tôi giữ lại nó, không hề có một chút liên quan nào tới cô!”
“Ôn Nam…cảm ơn anh.” Diệp Tiểu Y không khóc nữa, may mà Ôn Nam vẫn coi cô là công cụ sinh con, chỉ cần có đứa bé này là cô đủ mãn nguyện rồi.
“Không cần!”
“Vậy mẹ tôi đâu?” Đôi mắt ngấn lệ của Diệp Tiểu Ý mơ màng, cô nghẹn ngào cầu xin: “Ôn Nam, cầu xin anh, trả lại mẹ tôi cho tôi có được không?”
“Cô cho rằng cô mang thai con tôi thì cô có thể mặc cả được với tôi sao?” Ôn Nam dừng một chút rồi nói tiếp: “Không phải không nỡ bỏ đứa bé sao? Vậy thì cô phải sinh ra đứa bé khỏe mạnh cho tôi! Sinh xong, tôi sẽ cho cô năm nghìn vạn mà cô muốn! Nếu như con tôi xảy ra chút bất trắc gì thì cô đừng mong gặp được mẹ cô nữa!”
“Ôn Nam, anh là đồ khốn nạn! Mẹ của tôi là người vô tội, bà ấy không hề hại anh!” Diệp Tiểu Ý khóc hét lên.
“Vô tội? Nhà họ Diệp các người, ai dám nói mình vô tội? Tôi cảnh cáo cô, đừng chọc giận của tôi. Cô dám nói thêm một câu nữa tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức!”
Nói xong hắn rời khỏi phòng ngủ.
Diệp Tiểu Ý sờ cái bụng nhỏ còn chưa nhô cao của mình, vừa khóc vừa cười.
Cười bởi đứa trẻ vẫn còn.
Còn khóc bởi vì cô vì tiền của hắn mà sinh đứa bé này ra.
Diệp Tiểu Ý cảm thấy bản thân rất đáng thương.
Cô yêu hắn, cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn, không hề liên quan gì đến tiền của hắn cả.
…
Những ngày sau đó, Diệp Tiểu Ý vẫn luôn ở trong biệt thự dưỡng thai
Cũng kể từ ngày đó, Ôn Nam cũng không quay về biệt thự nữa, hắn chỉ dặn dò người giúp việc chăm sóc cô, không được cho cô đi đâu hết.
Không biết có phải là do đứa bé nghịch ngợm không mà giai đoạn đầu này Diệp Tiểu Ý nôn rất nhiều.Một ngay, phần lớn thời gian cô đều ở trong nhà vệ sinh ôm bồn nước nôn khan.
Người giúp việc thường thay đổi thực đơn để cô ăn, nhưng ăn gì thì nôn đó, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cô gầy đi rất nhiều, đến cằm cũng nhọn lên rồi!
Người giúp việc không dám giấu diếm, lén lút gọi điện thoại cho Ôn Nam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT