Mẹ hỏi: "Con sống ổn không?" Chị im lặng một lúc, rồi trả lời nhẹ: "Dạ ổn, mẹ yên tâm!" Giọng mẹ lạc đi: "Ừ, cuộc sống xa nhà, chỉ có chồng là người thân duy nhất, con nhớ giữ gìn sức khỏe và biết nhẫn nhịn nghe con!"

Kết thúc buổi chuyện trò, chị luôn thở mạnh, nói bằng giọng hào sảng đầy vẻ tự tin: "Mẹ yên tâm, dù có thể nào đi nữa con vẫn sẽ không bao giờ khóc. Không bao giờ khóc đâu mẹ. con giá mẹ mạnh mẽ lắm!" Mẹ thở nhẹ, lại bảo: "Biết thế mẹ chẳng để con đi." Một câu nói mẹ đã lặp lại trăm lần. Lần nào nghe, chị cũng thấy nghẹn, cũng định nói thêm gì đó, nhưng nước mắt đã chảy tự bao giờ, không thể kìm lại. Chị vội vàng cúp máy để mẹ không nghe thấy tiếng nấc. Làm sao đoán định trước chính xác cuộc đợi mình ra sao. Làm sao biết rằng chị đã nhẫn nhịn hết sức có thể để rồi trở thành kẻ trắng tay lạc lõng nơi đất khách quê người.

Nhiều lần, chị định bỏ hết để quay trở về Việt Nam, làm lại từ đầu. Ở đó, ít nhất, cũng có gia đình. Đàn ông, với chị, bây giờ có hay không cũng được. Yêu một kẻ không biết trân trọng tình cảm của mình thì còn tệ hại hơn việc sống cô đơn. Đàn bà yêu thương, cũng chỉ mang mỏi tìm một chỗ dựa, mà có mấy đàn ông thích yên ổn ở yên để cho họ nương tựa dài lâu.

Anh và chị từng học chung trường. Cả hai gặp nhau trong buổi họp mặt cựu sinh viên. Anh ngỏ lời yêu chị sau những buổi hẹn hò lãng mạn. "Đàn ông nào cưới được em thì hạnh phúc lắm! Vì phụ nữ thì nhiều, nhưng phụ nữ biết làm vợ thì lại ít." Chị cười: "Phụ nữ nào cũng biết làm vợ. Đó là bản năng rồi. Chỉ có loại vợ nào người đàn ông mong muốn và khát khao có được mà thôi!" Anh nói, em chính là người anh mơ ước. Thế thì cười nhau nhé. Chị chẳng vội trả lời.

Sau hai năm tìm hiểu, chị và anh kết hôn, lảm thủ tục cùng anh sang Úc để bắt đầu cuộc sống mới. Cô bạn thân của chị chọt lét vào hông trêu chọc chị ngày giới thiệu chồng với bạn bè trước lễ cưới: "Con nhỏ này mày giấu kỹ thế. Quen thân với mày mà chẳng bao giờ nghe mày nhắc đến. Một anh chồng vừa hiền, vừa giỏi, vừa đẹp trai. Duyệt đấy!" Chị mỉm cười hạnh phúc trước những lời khên ngợi của bạn bè. Thế là cuộc đời độc thân kép lại. Những chàng trai ước mơ có chị buồn bã nhận thiệp hồng. Thế là hoa khôi của trường ta đã lấy chồng! Diêu bông hời diêu bông... Chị cười ha hả, các anh cứ làm quá! Ngày cưới, Nghi làm phụ dâu, còn Huân, anh bạn học cùng Đại học từng theo đuổi chị suốt mấy năm không thành làm phụ rể. Chị còn đùa: "Phụ rể phụ dâu lấy nhau luôn đi cho vui!" Hai đứa nhìn nhau cười méo xệch.

Ngày chị đi, Mẹ chị bịn rịn, khóc như mưa: "Con gái lấy chồng xa, không còn gần mẹ. Cố gắng tự lo cho bản thân. Tiếc là ba con đã mất để không kịp thấy ngày vui này." Chị cố không khóc, ôm mẹ cười ha hả: "Cách nhau có 8 tiếng bay chứ xa xôi chi, mẹ đừng lo lắng nhiều. Rồi con sẽ đón mẹ sang cùng khi đã ổn định." Còn Nghi, Huân và mấy người bạn thân cũng bịn rịn vì khi còn ở Sài Gọn, gặp nhau đã khó, huống hồ đi xa. Chị an ủi: "Nhớ nhau và nghĩ về nhau đã là tốt rồi." Chồng chị ôm vai chị bước vào trong. Lúc ấy nước mắt mới rơi lã chã.

Ban đầu, khi mới sang, vừa học thêm tiếng Anh, chị vừa làm thêm tại một tiệm giặt ủi ngay tại trung tâm Sydney. Sau đó, ông bà chủ cũng là người Việt muốn trở về nước sống nên không làm nữa, thế là chị quyết định tiếp tục kinh doanh vì lượng khách đã có sẵn. Tiện giặt ủi nhỏ xíu đó lại là niềm vui duy nhất trong cuộc sống hằng ngày của chị mỗi ngày. Còn anh thì làm nhân viên tài chính cho một ngân hàng. Cuộc sống yên ổn và nhẹ nhàng, nhưng không còn mặn nồng như thuở mới yêu. Cả hai thường bận rộn và mệt mỏi, khi về nhà thường chỉ muốn ngủ. Những ngày cuối tuần, chị tất bật ở tiệm giặt ủi. Đôi khi, chị thở dài muốn thoát khỏi guồng quay đó nhưng không thể. Ai cũng phải đi làm, rồi về nhà khi đã rã rời, ăn vội vàng, tắm rửa rồi đi ngủ, lại thức dậy sớm chuẩn bị đồ ăn mang đi.

Qua bên này, chị có thêm vài người bạn mới, đa phần là vài người khách quen người Việt, trong đó thân nhất là Vân, nhỏ hơn chị 4 tuổi, là du học sinh. Vân hay mang sang chị lúc thì cái bánh, lúc thì một mẩu thiệp nhỏ mỗi dịp lễ gì đó. Vân biết hết chuyện của chị, cô bé 21 tuổi mà già trước tuổi. Vân sang đây cũng yêu, và cũng khổ. Một anh chàng người Hà Nội, gia trưởng. Nhưng quan trọng hơn, cậu ấy vẫn thường qua lại với người yêu cũ và vài cô gái khác. Có những chiều, Vân chạy sang òa khóc, bảo: "Chị ơi, em khổ quá!" Chị chỉ vuốt nhẹ mái tóc của Vân, chẳng biết nói gì hơn. Vân ở Sài Gòn là tiểu thư con nhà giàu, bao nhiêu người theo đuổi. Vân đi du học theo ý nguyện của gia đình; chị đi theo tiếng gọi của con tim. Ở cái xứ này, người ta cần một thứ gì đó để làm động lực, một ai đó nương tựa để thấy mình không cô đơn.

Nhiều lần Vân bảo: "Em sẽ chia tay thật chị à. Em chịu hết nổi rồi chị!" Chị mỉm cười. Vân nói cậu ấy cũng nhiều lần. Nhưng rồi cũng đâu lại vào đấy. Rồi ít hôm lại thấy cả hai tay trong tay. Vân cười cười: "Em còn yêu quá chị à. Bỏ qua được thì bỏ qua." Thôi thì, mỗi người chọn mỗi cách yêu, cách sống. Cách Vân chọn là thỏa hiệp, đích đến cuối cùng là hạnh phúc. Liệu rằng, chia tay, bắt đầu với cuộc tình mới, Vân có vui hơn bây giờ không?

Nghi báo tin: "Tao vừa được học bổng sang Úc để tiếp tục học Master. Thế là bạn bè hội ngộ!" Chị mừng rỡ đón bạn về nhà. Có Nghi, ngôi nhà như rộn ràng hơn hẳn. Nghi là cô gái mạnh mẽ, hoạt bát, luôn biết làm mình nổi bật. Còn chị, ngoài vẻ đẹo hiền hòa, ít nối, chịu đựng thì trông có vẻ nhạt. Nghi nói: "Tao ở tạm vài tháng cho ổn định rồi dọn ra ở riêng!" "Tao không phiền đâu, cứ ở đây nếu mày không chê." Nghi như ngọn gió mới mang đến cho cuộc sống nhạt nhẽo của gia đình chị. Nghi nói chuyện hài hước, thích làm đẹp. Cô thường kéo chị ra khỏi tiệm giặt ủi để đi mua sắm, dạy cho chị nhiều kiểu trang điểm mới mẻ. Chị cười: "Ở tiệm giặt ủi thôi mà làm quá tao không quen. Tao lại là người có gia đình rồi!" Nghi mắng: "Mày ngốc quá, phụ nữ như bông hoa, nhan sắc chỉ một thời, rồi khi tàn úa rồi có muốn khoe sắc cũng chẳng thể." Mày làm đẹp trước hết là một cách yêu bản thân." Chị cười, Nghi luôn lạc quan vui vẻ dù bất kỳ hoàn cảnh nào. Chị nhớ lại lần Nghi chia tay bạn trai cách đây vài năm, mọi người đều lo lắng cho Nghi những Nghi vẫn tưng tửng, chủ động nhắn tin cho cả hội đi uống bia, nhảy nhót đến tận sáng. Nghi nói, đàn ông không đáng để mình phải buồn lâu. Buồn ít thôi thì được.

Giá mà chị cũng được tình cách giống Nghi, luôn thấy cuộc đời này tươi đẹp dù ngày mai có là tận thế...

Rồi một ngày, Nghi bảo có chuyện muốn nói với chị. Hôm đó, chị đóng cửa tiệm sớm trở về nhà. Lúc vào, Nghi ngồi đối diện với chị trên chiếc ghế sofa màu xám nơi phòng khách đợi sẵn, vẻ sốt ruột. Nghi uống hết ngụm nước này đến ngụm nước khác. Hai tay Nghi đan chéo vào nhau rồi nhìn vào mắt chị, nói rõ từng từ:

- Tao đã mang thai với chồng...

Chị im lặng. Môi chị mấp máy. Chị ngước mắt lên nhìn Nghi như để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Nhưng chị không giám hỏi lại vì chị biết, Nghi không bao giờ đem chuyện này ra đùa. Lại càng phải sợ nghe lần nữa.

Chồng chị đang đi vắng. Lúc này, chỉ có hai người, là bạn và cùng là đàn bà.

Nghi tiếp lời: "Cả hai đã yêu nhau nhiều lắm, từ lần đầu gặp mặt lúc đám cưới cậu. Nhưng bọn tao đều sợ. Vì mọi thứ đã quá trễ..." Chị sững người tiếp... Nước mắt chị chảy và cổ họng chị nghẹn ứ. Chị muốn mình phải nối giận kinh hoàng, lao vào tát cho cô bạn thân vài cái. Nhưng chị không thể. Người chị nhũn ra... Chị không muốn biết nhiều hơn, rằng ai quyến rũ ai, rằng họ đã qua lại với nhau ra sao, và nhiều sự thật đằng sau mối quan hệ này. Chỉ bấy nhiêu, đã quá nhiều và làm chị đủ đau đớn.

- Tao xin lỗi... -Nghi cúi mặt

Chị đứng dậy, bước vào phòng, lặng lẽ gói gém vài thứ đồ đạc, rồi rời đi. Nghi vẫn ngồi yên nơi phòng khách. Chị cũng không biết tại sao chị phải ra đi. Ngôi nhà đó là ngôi nhà của vợ chồng chị. Chị cũng là vợ anh ấy, không phải Nghi. Nhưng chị không biết còn cách lựa chọn nào khác.

Chị nghiệm ra, trên đời này, không có cái dại nào giống cái dại nào. Chị chẳng thể trách Nghi, hay trách anh. Có trách thì trách mình trước. Sao chị có thể không nhận ra hai người đã thích nhau từ lâu? Rằng Nghi sang đây chỉ là một bước để đoàn tụ? Rằng vốn dĩ anh ấy đã phai nhạt với chị từ lâu mà không rõ nguyên nhân... Vân biết chuyện, cô bé chỉ thở dài. Hai chị em ngồi bên nhau không ai nói với ai lời nào. Vân bảo chị tạm thời sang nhà mình sống một thời gian, rồi tính tiếp, ở lại hay quay về...

Từ ngày chị rời khỏi nhà đã hai tháng hơn, anh và Nghi vẫn không tìm đến chị. Anh biết chị làm ở tiệm giặt ủi, Nghi cũng biết. Sao không ai đến tìm chị? Sao không ai gặp chị chỉ để nói một lời xin lỗi để lòng chị thấy nhẹ nhàng đi đôi chút. Chị không đổi số điện thoại, chị vẫn giữ số cũ kia mà?

Mẹ hỏi, hoi sao dạo này chồng con không nói chuyện với mẹ? Hai đứa vẫn hạnh phúc hả? Chị giật mình, nói: "Tại anh ấy đi làm tăng ca, con cũng bận." Mẹ lại dặn: "Cố gắng nhế con! Chị lại cười: "Mẹ yên tâm, con gái của mẹ mạnh mẽ lắm!"

Chị sờ bụng. Chị mong đứa trẻ ra đời sẽ biết chọn đúng người để yêu thương, dù là gái hay trai, để đừng làm khổ ai, và cũng đừng để ai làm khổ mình, như chị đã từng. Chị nói với mẹ, giọng vô hồn: "Con không khóc bao giờ đâu mẹ! Con gái của mẹ luôn mạnh mẽ và hạnh phúc..." Trong chị, một mầm sống đang hình thành. Cúp máy, chị lại nhìn ra ngoài trời... Lạ lùng, trời Sydney có mưa đâu sao mọi thứ lại nhòe đi thế này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play