Nàng chẳng biết phải nói gì, không phải đang nói tới việc lớn ư, tự dưng lại lôi nàng vào: “Chàng nghĩ nhiều rồi, Ninh Tư Bình và Tuyết Chỉ đã thành thân chẳng còn liên quan tới thiếp nữa”.
“Ta vẫn không hiểu, nếu giữa hai người bọn họ ân ái ngọt ngào, thì tại sao Tuyết Chỉ lại mang bí mật truyền đời của Thiên phủ tiết lộ cho chúng ta? Một nữ tử đối xử với nam nhân của mình như vậy, chỉ có thể là yêu quá mà sinh hận thôi”.
Sao có thể thế, sự trung thành và tình yêu mà Tuyết Chỉ dành cho Ninh Tư Bình là tuyệt đối, không ai có thể thay đổi, sao nàng ta có thể làm những việc ấy.
“Không cần nghi ngờ, chính là cô ta, hoặc nói cách khác, không hoàn toàn là cô ta. Ninh Tư Bình cũng biết, trong Thiên phủ có người bất mãn với hắn, đương nhiên đấy là việc của họ, không cần ta nhắc nhở. Trong số đó có lẽ có thế lực của triều đình Bắc Vu trà trộn vào, những kẻ ấy chỉ mong Ninh Tư Bình gặp nạn, hoặc cây đại thụ Thiên phủ gây họa. Nhân lúc ta đang ra tay với người của Thiên phủ, họ lại chẳng niệm tình cho Ninh Tư Bình một đường lui, không thể không nói rằng ta rất thông cảm với hắn.”
Thanh Thu nhớ tới bóng dáng gầy yếu của Ninh Tư Bình, thầm thở dài: “Nói như vậy thì, cuộc sống sau này của y cũng chẳng dễ chịu gì… không biết bây giờ y thế nào?”.
Vệ Minh chỉ liếc một cái là hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, “Nghe nói không ai tìm thấy hắn, có điều từ sự việc tối nay mà suy đoán, e rằng Ninh tông chủ đã đến Nam Vu chúng ta rồi”.
Và hắn không ngại ra tay giải quyết mối họa lớn khiến hoàng đế Bắc Vu ăn không ngon ngủ không yên này.
“Đến Nam Vu… rốt cuộc Ninh Tư Bình muốn làm gì?" Không cần hỏi Thanh Thu cũng biết, y hạ độc thế tử, sau đó đưa nàng đi. Y luôn miệng nói muốn bù đắp cho nàng, thực ra làm như vậy rõ ràng là muốn hủy hoại nàng. Thanh Thu cảm thấy không ai nợ ai cả, khó khăn lắm mới được sống bên thế tử, nàng không muốn bất kỳ người nào xen vào.
Vệ Minh lại không hề lo lắng, Ninh Tư Bình muốn làm gì thì cũng muộn rồi, hắn và Thanh Thu đã thành thân, thậm chí đã có con với nhau, vì vậy hắn càng cảm thấy đồng cảm với Ninh tông chủ hơn.
Ngày hôm sau, Thanh Thu giục đám a hoàn thu dọn hành lý, nàng muốn quay về Việt Đô trong thời gian nhanh nhất. Mặc dù hôm qua Tống Củng mới đến, nhưng hắn cũng đóng gói hành lý theo nàng. Lần này về kinh gấp, nên đành phải để lại toàn bộ a hoàn của Ngọc Lâm uyển, Thanh Thư chắc chắn sẽ theo thế tử về, tất cả mọi việc ở thành Vân Châu giao lại cho cha chồng của Nhị Xảo là Trần lão gia.
Thân phận của Vệ Minh đã bị truyền ra ngoài chỉ trong một đêm, người vui mừng nhất là Trần lão gia. Ông luôn cho rằng chủ nhân của Ngọc Lâm uyển không phải người bình thường, nhưng không ngờ tôn quý tới mức ấy.
Mỗi lần nghĩ đến việc mình đã đối xử tệ với Thanh Thu, Trần lão gia lại mồ hôi đầm đìa, cũng may phu nhân của thế tử độ lượng, không so đo với nhà họ. Trần lão gia lại kịp thời đưa Phạm nương tử tới giúp, nên cũng coi như thoát hiểm.
Phạm nương tử về Việt Đô cùng Thanh Thu, bà ta không sợ cảnh tha hương, ổn định ở Việt Đô xong sẽ đón người nhà tới. Vệ Minh thậm chí còn đem luôn cả vị đại phu đã khám cho Thanh Thu, nhằm có người chăm sóc nàng trên đường đi.
Anh em Thụy Lân cũng được Thanh Thu đưa đi cùng, nàng đã coi hai anh em họ như người thân của mình. Đặc biệt là Thụy Phương, mới từng ấy tuổi, nghe nói nàng sắp đi đã khóc lóc mãi không thôi. Hai anh em họ từ sau khi gặp nàng cuộc sống mới khá hơn nên sợ nàng đi rồi chẳng ai lo cho nữa.
Thụy Lân đi theo Thanh Thu bận tới bận lui không nghỉ, tối qua khi cậu ta biết Vệ Minh chính là Vệ thế tử đã lập công lớn ngoài biên cương, nỗi căm hận việc Vệ Minh cướp mất bà chủ Thu trong lòng cậu ta, phút chốc tan thành mây khói. Mặc dù chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng Thụy Lân biết đây là cơ hội tốt. Thanh Thu đành phải cho người tới tìm Thụy Liêm, hỏi ông ta có đồng ý đi Việt Đô cùng không, nếu đồng ý thì thu xếp xong việc ở tiệm vải rồi lên đường luôn.
Thế tử khởi hành, phải mất một ngày mới sắp xếp xong hành lý và người, Thanh Thu chỉ hận không thể đi ngay, Vệ Minh lại chẳng vội, hơn nữa chỉ mất ba ngày đi đường, muộn một ngày cũng không sao. Hắn có dự cảm, Thiên phủ không thể không có động tĩnh gì sau khi đã bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy được. Quả nhiên, chưa tới giờ Ngọ, một bức thư được đưa đến Ngọc Lâm uyển, chỉ có một câu: “Dốc Thập Lý, đưa Thanh Thu đến”.
Vệ Minh ném bức thư sang một bên, hắn muốn xem phản ứng của Thiên phủ, không ngờ Ninh Tư Bình vẫn chưa chịu buông tay.
Tống Củng cũng nghi ngờ: “Người của Thiên phủ phải chăng đầu óc có vấn đề? Họ không nhân cơ hội này ép huynh làm những việc có lợi cho mình, mà lại đòi nữ tử của huynh, lẽ nào Thanh Thu còn quan trọng hơn cơ nghiệp của họ ư?”.
Trong lòng Tống Củng bỗng dấy lên nghi ngờ, Thanh Thu và Bạch Lộ kia rõ ràng là quen biết nhau. Tại sao họ lại quen nhau, Thanh Thu chẳng qua chỉ là một nữ tử bình thường, sao có thể liên quan tới người của Thiên phủ? Nhưng Vệ Minh không định nói nhiều về chuyện này, nên Tống Củng đành bỏ qua.
Trước mắt hồi kinh mới là việc quan trọng, Vệ Minh cho người đưa bản tấu vào cung, những ngày ở Vân Châu cứ cách vài ngày hắn lại báo cáo tình hình của mình ở bên ngoài cho hoàng thượng. Nếu không hoàng thượng đâu cho phép hắn ở Vân Châu lâu như thế. Biến cố của Bắc Vu đối với Nam Vu chỉ có lợi mà không có hại, mất Thiên phủ, Bắc Vu vốn đã bị tổn hại nguyên khí lại càng khó có khả năng hồi phục, vì vậy chuyện của Thiên phủ vẫn nên do hoàng thượng định đoạt.
Nhìn mây đen vần vũ trên trời, có lẽ sắp mưa to, Thanh Thu mặt mày âu sầu, ngồi trong xe buông rèm mà thở dài liên tục. Khi đi vẫn còn có nắng, ai ngờ mới chưa được bao lâu đã sắp mưa, nàng thật sự sợ cơn mưa sẽ làm lỡ hành trình, lại lỡ thời cơ giải độc cho thế tử thì nguy mất.
Vệ Minh nằm trong xe, nhìn bộ dạng lo lắng của Thanh Thu một cách đầy hưởng thụ, thỉnh thoảng lại đòi uống trà ăn điểm tâm. Chẳng còn cách nào, người trúng độc phải có bộ dạng của ngườỉ trúng độc. Thực ra sau khi uống thuốc giải, mọi đau đớn trên cơ thể vẫn chịu đựng được.
Nhưng nhìn nàng đứng ngồi không yên, hắn lại không kiên nhẫn nổi nữa: “Lo lắng cũng vô ích, lẽ nào nàng lo lắng thì trời sẽ không mưa? Nào, nằm xuống nghĩ một lát đi”.
“Ông trời ơi, xin ông đừng có mưa đấy…”
Nhưng ông trời cứ như cố tình chống đối nàng, nàng vừa nói xong, từng hạt mưa to như hạt ngô lộp bộp rơi xuống nóc xe, khiến đoàn xe phải dừng lại, nghe thấy tiếng binh sĩ bên ngoài hét gọi, đi vào mé rừng để tránh mưa.
Sau cơn mưa, không khí không còn oi bức như trước nửa, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tan mọi lo âu trên khuôn mặt Thanh Thu. Nàng đang định vén rèm cửa lên hóng gió, đột nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi dồn dập, thậm chí thấp thoáng cả tiếng binh khí va vào nhau, đám ngựa kéo xe hí vang co rúm lại một chỗ, rõ ràng xảy ra biến cố.
Cũng may đại nhân Phạm Thủ Quân đã phái một đội quân đưa họ hồi kinh, những người này rất giỏi võ nghệ. Sự hỗn loạn ngắn ngủi kết thúc, tướng tiên phong hạ lệnh bày thế trận, dàn đoàn xe ngựa về phía bìa rừng, còn chính giữa để nghênh địch, thuộc hạ của Vệ Minh lại đứng bảo vệ trước mấy chiếc xe, ngăn không cho ai lao tới.
Người đến đều là cao thủ, có lẽ phải hàng trăm người, tàn sát tới tận gần chỗ xe ngựa của Vệ Minh, chỉ là bị thuộc hạ của hắn ngăn lại, tên bắn như mưa, ép từng đợt tiến công phải lùi xuống. Trận hỗn chiến này cùng với trận mưa to như trút nước, thỉnh thoảng lại có những tia chớp vạch trời đâm thẳng xuống, nước mưa làm mờ mắt người ta, hai bên chém giết vô cùng thảm khốc.
Tống Củng vốn cưỡi ngựa đi đầu, khi trời bắt đầu đổ mưa thì quay về xe mình, nhưng còn chưa ngồi yên trong xe đã bị tập kích. Càng nhìn Tống Củng càng kinh sợ, càng nhìn càng phẫn nộ, rốt cuộc là ai? Là ai lại dám phục kích họ giữa đường, tuyệt đối không thể là sơn tặc thổ phỉ, cả đoàn người ngựa đi rằm rộ như thế, chỉ có kẻ ngu mới chạy đến gây sự. Hơn nữa đám thích khách này tiến lùi rất ăn ý, chiêu nào chiêu nấy chí mạng, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước.
Đám người này đến nhanh mà đi cũng nhanh, ban đầu mưa mịt mù, phi tiêu sắc nhọn bay vù vù trong gió. Khi trận mưa có vẻ như sắp ngớt thì bọn chúng rút quân, tính thời gian chưa đến một tuần hương. Trận công kích đó thật khiến người ta khó hiểu, hai bên thương vong không nhiều, dường như đối phương không phải đến để chém giết mà chỉ là chào hỏi.
Đợi mọi việc bình thường trở lại, Vệ Minh hạ lệnh cắm trại tại chỗ, băng bó cho những binh sĩ bị thương hoặc an táng người đã chết. Tống Củng đi đến thương lượng với hắn xem có nên quay về Vân Châu không.
Mặc dù mới đi được nửa ngày đường, nhưng quay lại Vân Châu rồi thì sao? Không thể không lên đường hồi kinh được, lần này nhất định phải đi thẳng về Việt Đô.
Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, binh sĩ vừa ngồi nghỉ đã đồng loạt đứng dậy, họ tưởng lại sắp phải chiến đấu. Đến khi tới gần mới phát hiện ra chỉ có mười mấy người, bọn họ đi từ phía nam tới, người đi đầu gọi: “Phía trước có phải người của Hiền Bình quận vương thế tử hồi kinh không?”.
Những kẻ này áo giáp mặc trên người, ăn vận như thị vệ trong cung, vừa nhìn đã biết là bạn, không phải kẻ thù.
Vệ Minh khẽ nhấc tay lên, ra hiệu cho binh sĩ để họ đi tới. Thì ra sau khi biết Vệ Minh trúng độc, hoàng thượng đã đặc biệt sai người mang vật mà hắn cần tới, ngoài ra còn mang theo mật chỉ. Hình dạng vật kia trông rất kỳ lạ, hơi giống nghênh hương thú mà Thanh Thu thường nghịch chơi hồi còn ở phủ thế tử. Không biết có công hiệu gì, Vệ Minh chỉ cho viên màu đỏ đó vào miệng ngậm một lúc, độc đã được giải.
Viên trân châu chuyển sang màu xanh ngọc, sau đó đám thị vệ trịnh trọng thu lại, rồi đưa mật chỉ cho hắn. Thanh Thu thấy yên tâm hơn, nhưng Vệ Minh lại không được vui sau khi đọc xong mật chỉ trông vẻ mặt hắn khá kỳ lạ.
Tối đó, cả đoàn người ngựa đến nghỉ chân tại môt châu huyện nhỏ, Vệ Minh hạ lệnh sẽ ở lại đây mấy ngày, khiến Thanh Thu cảm thấy rất khó hiểu. Độc mặc dù đã được giải, không cần phải vội vàng hồi kinh nhưng tại sao lại dừng ở đây? Vệ Minh chỉ nói thánh ý như thế, vậy là hơn một nghìn người theo hắn nghỉ lại. Quán trọ ở đây rất ít, trạm dịch phải nhường cho thế tử, nên đám người bọn họ đương nhiên phải rời đi.
Quan viên địa phương không dám chậm trễ, dành trạm dịch tốt nhất cho thế tử nghỉ, nịnh nọt lấy lòng hắn, Vệ Minh liền quyết định ở lại không đi.
Đương nhiên là tạm thời, Tống Củng hỏi lý do, hắn cũng chỉ nói thánh ý như vậy, trong đó thiên cơ bất khả lộ.
Buổi tối, trông Thanh Thu có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi biết hắn đã giải được độc, bắt đầu truy hỏi Vệ Minh: “Không phải muốn hồi kinh lấy thuốc ư?”.
“Đúng vậy, không ngờ lại mang đến nhanh thế… Thật đúng là hoàng ân mênh mông!” Vệ Minh nhướng mày nhìn nàng mà buồn cười, bộ dạng như chuyện ấy chẳng liên quan đến hắn.
“Chàng đã sớm biết hoàng thượng sẻ mang thuốc tới, còn cố ý nói không yên tâm để thiếp ở lại Vân Châu một mình, lừa thiếp hồi kinh, thật là…” Thanh Thu nửa đùa nửa thật oán trách, sắp về đến Việt Đô rồi, còn có thể bỏ đi được không?
“Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, nhưng ta đảm bảo nàng sẽ không hối hận.”
Cách thành Việt Đô không còn bao xa nửa, tâm trạng của nàng ngày một ảm đạm: “Quận vương và quận vương phi có lẽ chẳng có cảm tình với thiếp, sao chàng lại lạc quan thế?”.
Vệ Minh nở một nụ cười thần bí: “Biết đâu chuyện lại có chuyển biến tốt cũng không chừng...”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT