Không phải Thanh Thu muốn tự hạ thấp mình, giờ ai cũng biết nàng là quả phụ, nói không chừng có mệnh khắc với phu quân, nếu không tại sao bị nhà chồng đuổi đi. Nhị Xảo cũng nghĩ đến chuyện này, bèn không nói thêm gì nữa.

Tối hôm ấy Thanh Thu vẫn về trấn Vân Thủy, ở trong thành Vân Châu một ngày, nàng dần dần kiềm chế được nỗi sợ hãi của mình. Ngày hôm sau nàng dậy sớm đến Vân Châu, chỉ cần một buổi sáng, nàng đã kiếm được mười lượng bạc, cũng không tệ lắm. Thực ra mua đàn là việc cần tích trữ, nói không chừng khi nàng tích đủ tiền mua đàn rồi, lại không còn cảm thấy cấp thiết như trước nữa, nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cứ từ từ xem sao.

Hôm nay nhà họ Trần cũng không quá náo nhiệt, chỉ có vài nhà họ hàng tới dự tiệc, chỉ duy nhất có một việc đáng để nhắc đến là Phạm đại nhân sai người mang quà mừng tới, mặc dù người không đến nhưng cũng coi như nể mặt Trần lão gia.

Còn vì sao vị Phạm đại nhân lại coi trọng ông, Trần lão gia suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng người ta có ý tốt, cớ gì ông lại không nhận? Huống hồ hôm nay ông còn có một khách quý cần đón tiếp, nếu hôm nay người ấy đến, quả thật sẽ vô cùng vinh hạnh.

Thanh Thu đương nhiên là ở phía nhà sau, nàng thỉnh thoảng nghe thấy đám người hầu của Trần phủ bàn tán chuyện ở nhà trước. Ví dụ như họ hàng nhà lão phu nhân chẳng ra gì, hoặc lão gia mãi vẫn chưa thấy vào tiệc, giống như đợi ai đó. Còn nữa, người nhà của thiếu phu nhân mang rất nhiều hoa quả đến, lát nữa mọi người có thể nếm thử.

Cuối cùng, ở nhà trên cũng bắt đầu vào tiệc, người mà Trần lão gia đợi là một nam nhân, người này đến dự tiệc mang tới bốn món quà. Trần lão phu nhân ngồi ở đầu bàn tiệc nhận quà của người ta xong, nói vài câu khách sáo bèn quay lại phòng khách bên cạnh, có Nhị Xảo cùng đám gia quyến nữ ngồi hầu lão phu nhân dùng cơm.

Trần lão gia vô cùng cung kính với vị nam tử kia, mới hắn ngồi ghế trên, những nam nhân vốn ngồi ở bàn tiệc chính giờ đều đứng sang một bên. Nhị Xảo mặc dù không nhìn thấy nhưng nghe cha chồng niềm nở mời đối phương uống rượu dùng cơm, trong lòng không ngừng suy đoán xem người kia là vị quyền quý nào. Đến cả những món ăn thanh đạm mà nàng ta cất công chuẩn bị cho lão phu nhân được bưng lên cũng chẳng thèm để ý.

Đến khi lão phu nhân hỏi tới món măng xào, khen nó có mùi vị rất ngon, Nhị Xảo mới bừng tỉnh lại. Trần phu nhân đã trả lời thay nàng ta: “Mẹ, đây là món cháu dâu đặc biệt chuẩn bị cho mẹ”.

“Cháu dâu thật có lòng, tuổi ta đã cao ăn gì cũng thấy chẳng ngon, hiếm khi gặp món hợp khẩu vị, phải thưởng cho người ta mới được.”

Nhị Xảo ngoan ngoản đáp: “Đã thưởng hậu rồi ạ”.

Trần lão phu nhân nói theo: “Mẹ, nếu mẹ thích, thì giữ cô ta lại được không?”.

Mặt Nhị Xảo lộ vẻ khó xử, đã nói với bà chủ Thu là chỉ đến giúp hôm nay, còn bảo nàng đến nhà Trần gia làm đầu bếp e rằng Nhị Xảo chẳng dám mở miệng. Người sống lâu thành tinh, đừng tưởng Trần lão phu nhân già mà hoa mắt, bà rất tinh ý, có chút không vui, mấy năm nay càng ngày bà càng không chịu được những kẻ làm trái ý mình. Từ con trai tới con dâu, đến cháu trai rồi cháu dâu, từ lớn tới bé không ai dám nói từ “không” với bà. Đến Phạm Phủ Quân trong thành cũng phải quan tâm tới nhà họ Trần, lẽ nào có người vừa ý bà, mà còn không chịu nể mặt bà sao? Lão phu nhân làm mặt lạnh đặt đũa xuống: “Ừm, cũng được, chỉ là không biết người ta có bằng lòng hay không?”.

Trần phu nhân gọi người vào: “Mời vị sư phụ kia lên đây, lão phu nhân muốn thưởng cho cô ta”.

Thanh Thu lên tới nhà trên, đi tới cửa phòng khách chính, liền nghe thấy bên trong có giọng nói rất quen, là của nam nhân. Khi đến đã có người nhắc nàng, không được nhìn lung tung, nên Thanh Thu không dám nhìn quanh đi thẳng một mạch. Lão phu nhân ở phòng khách bên cạnh nói muốn thưởng cho nàng, xem ra chuyến đi lần này đến thật đúng lúc, không biết có phải là gấp đôi số mười lượng bạc kia hay không.

Đợi Trần phu nhân nói xong, Thanh Thu mới hiểu ra, món thưởng này quá lớn, đó là thưởng cho nàng một công việc! Đầu tiên nàng nhìn Nhị Xảo, chỉ thấy sắc mặt nàng ta lúc trắng lúc đỏ, dường như đang bất mãn với ai đó. Biết là không phải chủ ý của Nhị Xảo, nàng bèn khẳng khái đáp: “Chuyện này không được, Thanh Thu không phải đầu bếp chuyên nấu ăn, bản thân cũng có công việc làm ăn của mình, e là không thể vào quý phủ được”.

Lão phu nhân vừa nghe nói nàng còn có công việc làm ăn của mình bèn hỏi: “Ngươi làm gì?”.

Nhị Xảo sợ Thanh Thu nói không hay, bèn đáp thay nàng: “Bà chủ Thu mở một phường đậu phụ, rất nổi tiếng ở trấn Vân Thủy, trong thành Vân Châu cũng có người đến tận nơi để nếm món đậu phụ của bà chủ Thu”.

“Trấn Vân Thủy, ở nơi đó sao bì được với thành Vân Châu, bà chủ Thu thấy có phải không? Cô đến nấu ăn cho nhà họ Trần, mỗi tháng sẽ trả gấp đôi tiền công cho cô, được không?”

“Việc này…” Hôm nay là ngày chúc thọ của lão phu nhân, từ chối sẽ khiến người ta mất hứng, không từ chối lại không được. Thanh Thu có chút khó xử, Trần phu nhân cười nói với Nhị Xảo: “Ta tưởng ở trấn đó nữ tử đều ngoan ngoãn nghe lời như Xảo nhi, thì ra không phải thế”.

Da mặt Nhị Xảo mỏng, bị mẹ chồng nói bóng gió mà muốn rơi nước mắt, lão phu nhân thấy có nước mắt thì không vui, đập bàn, bắt đầu giáo huấn Nhị Xảo.

Tiếng ồn ào bên này khiến Trần lão gia bên kia chú ý, ông đang thận trong dè chừng tiếp đãi khách quý, đành cáo lỗi một tiếng rồi đi qua hỏi han, khẽ nói: “Không muốn làm thì đuổi đi là được, hà tất phải khiến người khác mất vui trong ngày như thế này?”.

Thanh Thu đành phải tự nhận mình xui xẻo, quay người rời đi, cái nhà này đúng là huênh hoang đến đáng sợ. Chỉ vì không thuận theo ý người ta mà đòi đuổi đi, nàng cần gì người khác phải đuổi. Khi Thanh Thu đi ngang qua phòng chính, vị nam tử được Trần gia coi như là khách quý kia sau khi nhìn thấy nàng, đột nhiên lao ra quỳ mọp xuống chặn đường Thanh Thu: “Thanh Thu cô nương, tiểu nhân cuối cùng cũng tìm thấy cô nương rồi!”.

Đến giúp nhà người ta mà lại thành ra thế này, Thanh Thu đang phiền não, giật nảy mình vì đột nhiên có người tới quỳ trước mặt. Nàng sợ hãi tay ôm ngực giật lùi lại, sau đó nhìn rõ thì ra là Thanh Thư, trong lòng càng kinh hãi, liền thấy đau đầu, sao vị này lại ở đây?

Ngay sau đó nàng nhìn quanh, không thấy bóng dáng thế tử, lúc đó mới yên tâm. Chỉ cần thế tử không có ở đây thì mọi chuyện có thể thương lượng, nàng định vờ như không quen Thanh Thư, nhưng mặt đối mặt thế này, nói thế không ổn, đành đứng tránh sang bên cạnh, cười khổ đáp: “Quản gia Thanh Thư đừng làm quá như thế, khó coi lắm, mau mau đứng dậy đi”.

Phía sau, Trần lão gia và mọi người đều đã đến, thấy cảnh đó liền trợn mắt há miệng kinh ngạc, lẽ nào bà chủ Thu này lại quen với quản gia Thanh Thư?

Quản gia Thanh Thư hơn một tháng trước vừa đến thành Vân Châu, chủ nhân của Trần lão gia dặn dò từ nay về sau mọi việc đều phải hỏi qua người này. Bình thường Phạm Thủ Quân và các thái thú trong thành gặp quản gia Thanh Thư đều rất khách sáo, bản thân ông cũng mất bao công sức mới mời được người này. Sao một nhân vật như vậy vừa gặp Thanh Thu đã quỳ mọp xuống thế kia, chẳng lẽ bà chủ Thu cũng là một nhân vật tầm cỡ?

Thanh Thư chẳng màng tới ánh mắt của mọi người trong Trần Phủ, quỳ dưới đất không chịu đứng lên, thận trọng suy nghĩ tìm lời để nói: “Trong tháng Tư, nô tài cùng ngài đến Vân Châu lo công chuyện. Hôm nay nô tài nhận lời mời tới đây dự tiệc, không ngờ lại gặp cô nương, thật đúng là niềm vui bất ngờ, đúng là may mắn trời ban…”.

May mắn quái gì, Thanh Thu cảm thấy vô cùng xui xẻo, Thanh Thư gặp nàng rồi cũng đồng nghĩa với việc thế tử sẽ biết nàng đang ở đâu. Mặc dù nàng không phải người bán thân vào phủ thế tử, nhưng từ đầu đến cuối trong mắt mọi người quan hệ giữa nàng và thế tử vô cùng mờ ám. Đầu tiên là nàng lẳng lặng bỏ đi, thế tử có lẽ, hoặc là, chắc cũng phải tức giận chứ? Nghĩ tới đây, nàng chột dạ, liền tránh sang một bên: “Chuyện này, quản gia Thanh Thư yên tâm uống rượu, coi như không thấy ta, được không?”.

Đương nhiên là không được, Thanh Thư vẫn quỳ, nhích nhích đầu gối về phía nàng đứng để chắn đường, cắn răng nói: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Thanh Thư, hôm đó nhất thời hồ đồ khiến cô nương phải chịu ấm ức. Một mình ở bên ngoài chắn chắn cô nương đã chịu nhiều vất vả, nhưng ngài cũng không sống yên nổi ngày nào. Nửa năm nay ngài vẫn không ngừng tìm kiếm, bôn ba khắp nơi, đều là vì muốn tìm cô nương. Xin cô nương hãy vì tình cảm hiếm thấy này của ngài, mà đừng bỏ đi nữa!”.

Vệ Minh vẫn không ngừng đi tìm nàng? Cả người Thanh Thu cứng đờ, nàng ho khẽ một tiếng rồi nói: “Đừng gọi cô nương cô nương mãi nữa, ngài cũng không nhìn xem ta ăn vận thế nào sao, đừng để người khác chê cười”.

Thanh Thư nhìn nàng, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nàng áo vải váy vải, đầu còn quấn khăn, nhìn rõ nàng búi tóc, ăn vận như một nữ tử đã xuất giá!

Khó khăn lắm mới tìm được Thanh Thu cô nương, ai ngờ cô nương đã là xuất giá theo chồng, nếu thế tử biết được… Ông không dám tưởng tượng thêm nữa, vốn định lập tức gửi thư cho thế tử, nhưng tình hình trước mắt khiến Thanh Thư quản gia đắn đo, báo hay không báo đây? Ông mấy máy môi, nhưng lại không dám hỏi lời nào để xác định…

Thanh Thu gật đầu, dùng ánh mắt trả lời thắc mắc của ông, rồi nhìn lại đám người nhà họ Trần đứng bên cạnh, dừng lại trên người Nhị Xảo hai mắt lúc này đang đỏ hoe. Nàng định nói gì đó nhưng rồi lại thở dài, không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa. Thanh Thu vòng qua người Thanh Thư vẫn đang không thốt nên lời mà rời khỏi phủ, chỉ mong Nhị Xảo không nói với Thanh Thư chuyện mình ở trấn Vân Thủy.

Ra khỏi Trần phủ, Thanh Thu vội vàng quay về, đi được nửa đường nàng mới quên không đến cửa hàng vải đón anh em Thụy Lân, Thụy Phương. Đã nói để hai anh em ở đấy đoàn tụ với cha vài ngày rồi sẽ theo nàng về phường đậu phụ, nên nàng đành vòng lại đón họ.

Vội vội vàng vàng đi trên đường phố của thành Vân Châu, Thanh Thu toát hết mồ hôi, sao Thanh Thư quản gia lại ở đây? Ông nói thế tử tới đây lo công việc, giờ còn ở đây không?

Vừa rồi nàng rất hoảng loạn, chỉ mong Thanh Thư đừng truy hỏi việc nàng sống ra sao, những chuyện liên quan tới thế tử nàng không dám nhắc. Vệ Minh đến rồi, cách nàng rất gần, có thể chỉ là một con hẻm, hắn đang đứng ngay ở cửa hiệu trước mặt nàng. Đột nhiên Thanh Thu không dám cả ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng, vội dừng bước đứng cạnh bức tường đá một lúc mới lấy lại tinh thần. Nàng thò đầu ra quan sát hồi lâu, xác định thế tử không xuất hiện, mới tiếp tục đi về phía cửa hàng vải.

Còn có thể thế nào nữa, chẳng lẽ nàng lại thu dọn đồ đạc bỏ đi? Dũng khí hồi tháng Chạp lạnh giá nàng có được là vì bị Ninh Tư Bình ép tới đường cùng. Giờ nàng sớm đã không còn dũng khí ấy nữa rồi, Thanh Thu thầm cân nhắc kỹ lưỡng từng lời Thanh Thư nói, nàng muốn tìm hiểu chuyện liên quan tới thế tử qua mỗi câu nói ấy. Nhưng nàng không thể hiểu, mấy tháng nay Vệ Minh thật sự vẫn tìm kiếm nàng ư? Trấn Vân Thủy chỉ cách thành Vân Châu một con sông, e rằng họ sắp gặp lại nhau rồi.

Đón được Thụy Lân và Thụy Phương, Thanh Thu hoảng loạn đưa hai đứa trẻ quay lại trấn Vân Thủy. Vừa đến bờ sông, liền nhìn thấy Thanh Thư đem theo một toán người trấn giữ ở cửa ngõ vào tiểu trấn. Có lẽ ông đã lấy lại tinh thần, hỏi rõ nàng còn chưa gả cho ai, nên đuổi theo nàng.

Nàng đảo mắt, vẫn không thấy bóng dáng thế tử đâu.

Ngoài thở phào nhẹ nhõm ra nàng còn thấy có chút thất vọng, lòng vô thức bắt đầu suy đoán tại sao không phải là thế tử tới đây, hắn không muốn thấy nàng nữa ư? Hoặc không thèm đích thân tới đưa nàng về?

Người đi qua chỗ này đều là cư dân trong trấn, ai cũng biết nàng, lần lượt chào hỏi: “Bà chủ Thu”, Thanh Thu đều đáp lời họ. Nàng hiểu ý của họ, một quả phụ không nên gặp gỡ với nam nhân lạ giữa đường giữa phố, đám người mà Thanh Thư đưa đến khiến mọi người chú ý, họ muốn biết những người này là ai.

Nàng ra hiệu cho Thụy Lân đưa Thụy Phương về trước, quay người lại nói với Thanh Thư: “Quản gia Thanh Thư, sao ông phải vất vả tới đây, không phải đã nói coi như chưa từng gặp ta hay sao?”.

Thanh Thư không biết nói thế nào, Thanh Thu cô nương mới tha thứ cho ông, quỳ cũng quỳ rồi, giờ ông đã bình tĩnh lại. Thanh Thư tới đây một là vì sợ Thanh Thu lại bỏ đi mất tăm mất tích, hai là muốn cầu xin nàng đừng trách tội mình nữa.

Từ trước Tết, thế tử đã lệnh cho người tới may hỷ phục cho Thanh Thu cô nương, bảo người trong phủ chuẩn bị hỷ sự cho tới nay. Chưa đến nửa năm, khi ấy ông và Hồng Ngọc ngoài mặt thì cung kính thực ra trong lòng đều không cho là thật, bởi vì quận vương phi nhất định không để chuyện này xảy ra. Quả nhiên, sau đó hôn sự bị tạm hoãn, họ hiểu đấy đều là ý của quận vương phi.

Vì vậy, khi quận vương phi dặn không được tiết lộ hành tung của thế tử cho Thanh Thu biết, phải đối xử lạnh nhạt với nàng trong ba ngày, để nàng hiểu rằng thế tử không thể lúc nào cũng bảo vệ mình chu toàn, Thanh Thư khi đó đã ngầm đồng ý. Ai ngờ kết quả lại vì chuyện này mà ông vĩnh viễn không được hầu hạ thế tử, kết quả là Thanh Thu cô nương lặng lẽ bỏ đi, tìm thế nào cũng không thấy.

“Lúc này thế tử không ở thành Vân Châu, nô tài đã cho người cấp báo rồi, nô tài tin thế tử sẽ nhanh chóng quay lại, trong lúc ấy, đương nhiên Thanh Thư phải ở đây cho tới khi thế tử về.” Cho dù thế nào, trước khi thế tử quay về, ông sẽ phải canh giữ ở đây.

Canh giữ ở đây? Thanh Thu yên tâm hơn, bờ sông rộng thế này, ông ta muốn ở đâu thì ở, chỉ cần đừng đứng trước phường đậu phụ của nàng là được. Nàng còn chuẩn bị mở cửa buôn bán, hôm nay bận rộn ở Trần phủ cả nửa ngày trời, Thanh Thu chỉ có món tiền đặt cọc, Nhị Xảo chưa trả số còn lại cho nàng, liệu có vì chuyện này mà mất trắng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play