Khi Thanh Thu đã nhìn rõ người đó là ai, trái tim đang đập thình thịch của Thanh Thu mới từ từ bình tĩnh trở lại. Nàng cảm thấy rất phiền não khi phải đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của người đã từng là vị hôn phu của mình này, không hiểu sao y có thể lặng lẽ lẻn được vào phòng nàng.

Thanh Thu nhìn lại thứ đồ mình vớ vội trong tay, thì ra là một góc rèm gấm. Nàng buông bàn tay đang nắm chặt đó của mình ra, nhớ tới người bị mất tích lần trước, bất giác Thanh Thu chau mày: “Xem ra trong mắt Ninh tông chủ, phủ thế tử là chốn không người, cứ thêm bao nhiêu người canh giữ nữa cũng chỉ mất mạng oan”.

Ninh Tư Bình mỉm cười, nếu đúng là thế thật, thì Vệ Minh kia sớm đã chết không biết bao lần rồi. Sau trận chiến ở núi Vọng Xuyên, từ trên xuống dưới khắp đất Bắc Vu, bất luận là phe chủ chiến hay phe chủ hòa, cả hai bên đều hành động rất nhanh, sai người đi ám sát tên sát thần đó, ai ngờ thế tử bên ngoài nhìn thì nho nhã lịch sự, kỳ thực lại rất khó đối phó. Chính vì Ninh Tư Bình biết chắc chắn tối nay Vệ Minh không ở trong phủ, đám tùy tùng theo sát hắn cũng đi quá nửa, nên mới tới đây gặp Thanh Thu.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Thanh Thu im lặng không biết phải nói gì, y đến quá đột ngột lạ không nói không rằng, chỉ từ tốn quan sát xung quanh. Đây là phòng ngủ chính trong Giám Thiên các, không giống với căn phòng trước kia nàng ở. Rõ ràng nàng là người của thế tử, hơn nữa hai người họ lại đứng ở cái nơi đầy khó xử này, dù Ninh Tư Bình có muốn “bù đắp” cho nàng – vị hôn thê đã bị y bỏ rơi nhiều năm qua, cũng muộn mất rồi.

Nàng đợi y lên tiếng, đột nhiên nghĩ bộ dạng này của Ninh Tư Bình, như thể không hề có chút lo lắng nào về chuyện thế tử sẽ đột ngột quay về hoặc bị ai đó phát hiện.

Lẽ nào y cũng biết đêm nay thế tử không về phủ? Khóe miệng Thanh Thu nhếch lên, thật thú vị, tất cả mọi người đều biết thế tử đi đâu, chỉ có nàng không biết.

Thấy sắc mặt nàng kỳ lạ, Ninh Tư Bình mới nói: “Nàng cười gì?”.

Đây là lần thứ hai trong đêm nay y hỏi như vậy, Thanh Thu không cười nữa, điềm đạm đáp: “Không cười lẽ nào khóc sao?”.

Nàng sẽ không khóc, sống bao nhiêu năm như vậy, điểm tốt duy nhất của nàng lúc đó là lúc nào cũng suy nghĩ rất thoáng, chẳng qua chỉ là một nam nhân thôi mà.

“Lẽ nào nàng không hỏi xem tối nay ta đến vì việc gì sao?”

Thanh Thu hỏi như một cái máy: “Không biết đêm hôm Ninh tông chủ ngày hạ cố đến đây là vì việc gì?”

“Thu Thu, ta vẫn muốn biết, nàng có đồng ý đi cùng ta không?”

Giọng y bình thản, nhưng lộ rõ sự cố chấp, khuôn mặt gầy gò thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nến bập bùng trông không thật, chỉ có sự u buồn trong ánh mắt, Ninh Tư Bình đợi câu trả lời của Thanh Thu. Năm xưa nàng dịu dàng gọi y “Bình ca ca”, giờ lại một câu Ninh tông chủ, hai câu Ninh tông chủ, nàng đang cố ý tạo khoảng cách với y.

Thanh Thu cảm thấy thật hoang đường, lúc này đây nàng đang cảm thấy buồn phiền và ấm ức vì bị thế tử bỏ rơi vô duyên vô cớ, thì lại có một nam tử cố chấp hỏi nàng có muốn đi cùng y hay không.

Tại sao không đi chứ? Nàng ở lại cũng chỉ để chờ một kết quả không thể xảy ra mà thôi.

Thanh Thu hoàn toàn không tin việc thế tử nói muốn lấy nàng làm vợ, mỗi ngày trôi qua, nàng thật sự sỡ hãi đến cuối cùng mọi chuyện chỉ là giấc mơ, hoặc nàng đã nhìn thấy trước kết cục sau khi tỉnh mộng. Có điều giờ bỏ đi, nàng cũng không muốn đi tới Bắc Vu.

Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng nàng đáp: “Ý tốt của Ninh tông chủ, ta xin nhận”.

Những lời đồn đại gần đây trong thành Ninh Tư Bình cũng có nghe, y chưa từng nghĩ Vệ Minh có thể lấy Thanh Thu, lẽ nào nàng không hiểu điều này ư? Đấy chẳng qua chỉ là thủ đoạn của đám công tử quý tộc dùng đối phó với nữ tử, đầu tiên cho họ hy vọng, sau đó bội tình bạc nghĩa.

Ninh Tư Bình không thể để Thanh Thu bị tổn thương thêm nữa, nếu nàng không chịu Bắc tiến, cố chấp ở lại bên Vệ Minh, thì hãy để nàng được nhìn rõ chân tướng sự việc.

“Thu Thu, nàng thật sự tin thế tử ư? Mặc dù ta phụ bạc nàng trước, nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ tử tế gì. Tạm thời không nói tới việc hắn muốn lấy nàng là giả hay thật, nàng hãy tự hỏi lòng xem quận vương phi có thể đồng ý với hôn sự này không thôi?”

Tại sao lại không thể? Chỉ bởi vì nàng không có một gia thế lẫy lừng, không phải gia nhân tuyệt sắc hay sao? Thanh Thu đột nhiên cảm thấy phẫn nộ trước sự bất công trên thế gian này, khuôn mặt vì thế cũng trở nên trắng bệch, có điều sao nàng phải giải thích việc mình đi hay ở với Ninh Tư Bình? Điều này chẳng cần thiết.

Thanh Thu hít một hơi thật sau, đáp “Hà tất ngài phải gọi thân thiết như thế nữa, Ninh tông chủ có lẽ cũng không dồn ép người khác tới đường cùng. Ta và ngài giờ là hai người xa lạ, thật đấy, sau này ngài đừng đến nữa”.

Ninh Tư Bình nhìn Thanh Thu, ánh mắt vừa đau đớn vừa bất lực: “Ta không ép nàng, chỉ có một điều, nếu Vệ Minh thật sự là người xứng đáng để nàng gửi gắm cuộc đời, thì lúc này hắn đang ở đâu? Tại sao nàng lại cô độc ở đây một mình?”.

“Việc đó không cần ngài lo”.

Ninh Tư Bình im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau mới đưa ra quyết định, y ngẩng lên nói: “Tối nay ta tới đây, là muốn đưa nàng đến một nơi”.

Nói xong, Ninh Tư Bình không đợi Thanh Thu đồng ý, ra tay nhanh như một cơn gió, điểm huyệt người nàng. Thanh Thu cảm thấy toàn thân cứng đờ, không thể cử động, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn y, muốn mở miệng nói gì đó xong không sao thốt ra được, lẽ nào y muốn ép nàng, ép nàng đi theo?

Ninh Tư Bình khẽ áp tay lên mặt nàng, thương xót nói: “Đừng sợ, đừng sợ, ta chỉ muốn đưa nàng đi xem người đó đang ở đâu, đang làm gì. Đây chẳng phải là những điều nàng băn khoăn suy nghĩ khi ngồi một mình trong phòng hay sao?”.

Nói rồi Ninh Tư Bình cởi chiếc áo choàng lông màu trắng trên người ra, quấn chặt Thanh Thu, ôm eo nàng, phóng qua cửa sổ.

Mặc dù còn phải ôm theo một người nữa nhưng động tác của Ninh Tư Bình rất nhẹ nhàng, y mang theo Thanh Thu vượt qua từng nóc nhà, tan vào màn đêm tăm tối. Trong mắt Thanh Thu, tất cả trở nên vô cùng thần kỳ, gió lạnh lướt qua khiến mắt nàng cay xè phải nhắm chặt lại.

Những tòa nhà cao vút hằng ngày giờ nằm dưới chân nàng, trên nóc một vài ngôi nhà còn vương từng mảng tuyết chưa kịp tan hết, chẳng bao lâu bị bỏ lại phía sau. Đêm lạnh thế này, không ai đi du ngoạn khắp thành Việt Đô giống như nàng, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh trên nền trời đen, khiến Thanh Thu nhớ ra hôm nay đã là Hai mươi mốt tháng Chạp, đừng nói trăng tròn, đến trăng khuyết cũng không có.

Áo lông có ấm tới đâu cũng vẫn bị gió lọt vào, khi Ninh Tư Bình dừng lại, môi Thanh Thu đã trắng trợt. Thời gian nàng “bay” cùng y không ngắn, nàng thấy mình đã ở ngoài thành, thì ra y đi đi về bằng cách này, đám thủ vệ trong phủ thế tử chắc chắn không xứng là đối thủ của Ninh Tư Bình. Giờ Thanh Thu chẳng còn sức để đứng vững nữa, người nàng mềm nhũn dựa vào lòng y.

Chỉ đứng khoảng một lúc, một chiếc xe ngựa lao tới, Thanh Thu được đỡ lên xe, dựa vào gối mềm, Ninh Tư Bình vào theo ngồi cạnh nàng, vừa đóng cửa đã bắt đầu ho sù sụ. Trong xe chỉ có một ngòn đèn gió leo lét, nàng thấy sắc mặt Ninh Tư Bình đã đỏ rần lên vì ho.

Không biết y bị bệnh gì, Thanh Thu nhìn rồi lại nhìn, trong ánh mắt có phần không đành lòng. Ai ngờ sau khi Ninh Tư Bình ho xong, lại quay sang an ủi nàng: “Không sao, sắp tới rồi”.

Y định đưa nàng đi đâu? Lẽ nào thế tử cũng ở ngoài thành? Nàng không thể nói cũng không thể cử động, chỉ biết cười khổ. Một nữ tử yếu ớt như Thanh Thu, dù Ninh Tư Bình không dùng thủ đoạn ấy, nàng cũng không chạy nổi, hà tất phải phiền phức thế này? Vừa nghĩ đến đây, cơ thể đột nhiên được thả lỏng, cảm giác cứng đờ và bó buộc như biến mất, Ninh Tư Bình thu tay về: “Ta giải huyệt cho nàng rồi, đến đây không cần phải làm vậy nữa”.

Thanh Thu cử động cơ thể, ngồi đối diện với Ninh Tư Bình.

“Chúng ta đi đâu?”

“Xem ra đúng là nàng không biết Vệ Minh ở đâu”. Y lắc đầu, thở dài: “Nơi mà chúng ta đến là Đông Hoàng Lâm, đó chính là nơi ‘điện tiền hoan, quân thần lạc’. Hôm qua là tiết Thiên Thu[1], hoàng thượng của các nàng, cũng chính là Nam đế, ông ta cho rằng tổ chức yến tiệc vui vầy với đại thần quý tộc trong cung thì không đủ tận hứng, bèn khởi giá tới Đông Hoàng Lân, muốn đi săn. Vệ Minh giờ được coi là cận thần của Nam Đế, sao có thể thiếu được”.

Thì ra đã đến tết Thiên Thu, ngày này năm ngoái, quận vương cùng quận vương phi vào cung chúc thọ hoàng thượng, thiện phòng được nghỉ một ngày, Thiên Thu lại quên mất chuyện này. Nghe Ninh Tư Bình gọi hai từ “Nam đế”, nàng cau mày, trước kia y cũng là con dân của Nam Vu, giờ đã hoàn toàn thay đổi, đến hai từ “hoàng thượng” cũng không chịu gọi nữa.

[1] Ngày sinh thần của hoàng đế

Đông Hoàng Lân là khu rừng của hoàng thất, người bình thường không được vào, thế tử chỉ là đi theo hoàng thượng ra ngoài không về mà thôi, chẳng có gì không phải cả, Ninh Tư Bình đưa nàng tới đây là có ý gì? Dù thế tử không nói với nàng cũng là chuyện bình thường, nhất cử nhất động của Vệ Minh quả thực không cần phải báo cáo với nàng, chỉ là Thanh Thu cảm thấy không vui, giống như bị lạnh nhạt một chút mà thôi.

Nàng nghĩ một lúc rồi hỏi: “Việc này không liên quan gì tới ta, thế tử hộ giá ra ngoài, có gì không thỏa đáng?”.

Ninh Tư Bình lại không trả lời, y nhớ về những ký ức xa xăm sâu kín trong lòng, nói: “Nàng còn nhớ có một năm, cũng trời đông giá rét như thế này, cũng là ngày Nam Đế đến Đông Hoàng Lâm đi săn. Khi đội ngũ đó rầm rộ đi qua phố, long trọng náo nhiệt, hôm ấy ta đã nói rằng sẽ có ngày ta đưa nàng đi không?”.

“Thật ư?” Nàng đã từng muốn đến Đông Hoàng Lâm sao? Có thể đã từng, nhưng đêm nay là y tự ý đưa nàng đến đây, bỗng nhiên trong lòng Thanh Thu trỗi dậy một cảm giác lo lắng, không biết chuyện gì đang đợi mình. Nàng có phần căng thẳng, gì mà Đông Hoàng Lâm, gì mà Bắc Vu, đều là tên địa danh, Bắc Vu xa tít tận chân trời, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Bình ca ca lớn lên cạnh nàng lại đi tới đó và không bao giờ về nữa. Cũng có thể Đông Hoàng Lâm giống Bắc Vu, sẽ khiến cho những suy nghĩ mà nàng vốn không có chút tin tưởng nào kia hoàn toàn tắt lịm.

Khi Thanh Thu nghĩ chiếc xe ngựa này sẽ đi mãi không bao giờ dừng lại, thì nó dừng thật. Nàng kéo chiếc áo lông quấn quanh người rồi theo Ninh Tư Bình xuống xe, đây là một khu rừng, trong đêm tối mặc dù không nhìn rõ, nhưng những thân cây to lớn kia nhắc nhở nàng rằng, đây chính là Đông Hoàng Lâm.

Phu xe không nói câu nào, thổi tắt ngọn đèn trong xe, mọi thứ dường như bị bóng tối nuốt gọn, đến những con ngựa cũng biết nghe lời mà đứng yên bất động. Rõ ràng chiếc xe này sẽ đợi ở đây, đợi đón họ về, Thanh Thu rùng mình, mặc dù đến đây không phải là ý của nàng, những đã đến rồi thì phải chấp nhận tôi, nàng có thể đòi về sao?

Hoàng đế ra ngoài đi săn đương nhiên không giống người bình thường, dù quyết định có vội vàng thì khí thế cũng rất lớn. Ngự lâm quân vây vòng trong vòng ngoài, lều trại dựng san sát nhau quanh phía tây bìa rừng, nhiều tới mức không đếm xuể, căn lều nằm ở chính giữa là lều của hoàng đế. Hôm nay là ngày thứ hai hoàng đế xuất hành, ban ngày thu hoạch kha khá, có lẽ buổi tối sẽ mở yến tiệc để vui vầy cùng thần tử, quần thần cùng say.

Thanh Thu theo Ninh Tư Bình đến bên vòng ngoài cùng của doanh trại, tiệc rượu mới tàn, gió lạnh rít từng hồi thổi qua các tán cây, tiếng cành khô gãy khiến nàng suýt chút nữa đứng không vững. Thanh Thu từ chối để Ninh Tư Bình đỡ, nàng nấp sau một thân cây lớn định thần lại, rồi nhìn từng căn lều vẫn sáng đèn xa xa kia, trong lòng thầm đoán xem lều nào mới là lều của thế tử. Nàng tiến về phía trước, thấp thoáng thấy bóng đá lính tuần tra, áo giáo sáng loáng, đao kiếm lạnh lùng.

Ninh Tư Bình cũng nhìn phía lều ở chính giữa, ánh mắt thâm trầm bỗng hiện lên một tia sáng, với công lực của y, hoàn toàn có thể xâm nhập vào căn lều đó, giết chết tên hoàng đế Nam quốc kia. Như thế Nam quốc chắc chắn sẽ đại loạn… nhưng, chỉ là nghĩ thôi, trước mắt Thiên phủ phải án binh dưỡng sức, nội bộ Bắc Vu còn đang loạn, y chỉ có thể nói thời cơ chưa tới.

Có lẽ ánh sáng trong mắt y quá rõ, đến Thanh Thu cũng nhận ra sự bất an đấy. Với một nữ tử chưa từng gặp mặt hoàng đế như Thanh Thu, thì thân thủ của Ninh Tư Bình trong mắt nàng vô cùng cao siêu, hơn nữa càng ngày càng thần bí. Trước kia nàng chưa từng nghe thấy chuyện y thích cầm đao cầm kiếm. Tại sao Ninh Tư Bình vừa từ Bắc Vu trở về, mọi thứ đều thay đổi, công phu cao siêu, trọng trách nặng nề, cõng trên lưng sinh mạng của bách tính, dường như không thế thì y không sống nổi.

Dù quân lính canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Thanh Thu nghĩ Ninh Tư Bình chắc chắn sẽ đột nhập thuận lợi vào trong. Người này gan lớn, chiếc ao lông màu trắng của y đang quấn trên người Thanh Thu, nhưng áo trong của y mặc cũng là màu trắng. Giữa đêm tối bọn họ trong thật bắt mắt, làm chuyện không quang minh chính đại không nên ngông nghênh như thế, Thanh Thu không hiểu, Ninh Tư Bình căn bản coi nhẹ chuyện đó.

Cũng không thấy y có động tĩnh gì, chỉ kéo Thanh Thu mem theo rìa doanh trại, nhấp nhô một hồi cuối cùng đã tiến sát căn lều chính giữa. Càng đi sâu, Ninh Tư Bình càng cẩn thận, nhưng thấy y không dừng lại mà vẫn tiến tiếp, Thanh Thu nghĩ có lẽ y biết vị trí của Vệ Minh.

Căn lều cạnh lều chính giữa không giống với những căn xung quanh, giữa các căn lều người ta dùng vải bạt tạo thành những con đường tắt thông nhau, mỗi căn lều gắn với nó tạo thành một hệ thống giống như tiểu viện độc lập. Đây là để dành cho bề tôi và gia quyến đi theo, không phải ai cũng có cơ hội được đến Đông Hoàng Lâm, những người được ở lại trong lều đó, đều có thân phận cao quý, hoàng ân dào dạt, mấy vị hoàng phi và nữ gia quyến cũng được vào Đông Hoàng Lâm.

Nơi ở của Vệ Minh nằm sát với mé phía tây, trong lều đèn vẫn sáng, bên ngoài có hai thủ vệ, có điều không phải là những thân cận theo hắn hằng ngày, trong chuyến đi này hắn không được tùy tiện mang người theo.

Ninh Tư Bình ôm Thanh Thu nhẹ nhàng hạ xuống chỗ đất trống ngoài lều, căn lều này chính là lều của Vệ Minh. Y biết Vệ Minh không phải người bình thường, nên hết sức thận trọng, chăm chú tập trung nghe ngóng động tĩnh bên trong. Ninh Tư Bình chờ thời cơ rồi nhảy lên, đứng ở khe hở giữa hai căn lều, chỗ này vô cùng khéo giống như một con đường hẹp, chỉ đủ để một người đứng, nếu không đi vòng ra sau lều, thì chẳng ai có thể phát hiện ra có người đứng ở đây.

Thanh Thu căng thẳng nín thở, suốt dọc đường tới đây, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thứ mà Ninh Tư Bình muốn nàng thấy, chắc chắn không phải thú vị gì. Nàng loáng thoáng nghe thấy như có tiếng trò chuyện của một nam một nữ, trái tim không kìm được bỗng căng thẳng, nàng sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì đây?

Tết Thiên Thu chỉ diễn ra trong vòng ba ngày, chẳng mấy khi hoàng thượng được có ba ngày nghỉ ngơi thoải mái, lại thêm sắp tới tết âm lịch, ông ta cũng không thể ở bên ngoài chơi mười ngày, nửa tháng được, ngày mai đã phải khởi giá hồi cung. Có lẽ vì vậy mà buổi yến tiệc hôm nay các vị thần tử đều xả thân vì vua, uống đến say mèm, vui vẻ tới tận nửa đêm, ít có người nào còn tỉnh táo.

Vệ Minh cũng không phải ngoại lệ, mặc dù trong lòng có tâm sự, nhưng vẫn là người xuất sắc nhất, hắn săn được không ít thú quý, nên trong bữa tiệc được chúc rượu rất nhiều, bản thân sớm đã say từ lâu. Không biết tại sao, sau khi tiệc tàn hắn lại không về lều nghỉ ngay, mà chần chừ mãi bên ngoài.

Vệ Minh vừa đi tới trước cửa lều, hai thủ vệ đã khom người chào: “Thế tử!”.

Hắn khẽ gật đầu, bước vào lều nghỉ ngơi. Vẻ mặt lạnh nhạt của Vệ Minh khiến hai tên thủ vệ tự nhủ, thế tử đại nhân tuổi trẻ tài cao, phải vui vẻ hăng hái mới đúng, tại sao trông ngài dường như không được vui cho lắm. Đám mỹ nữ đi đi lại lại trước lều hai hôm nay, không kẻ nào là không muốn tiếp cận Vệ Minh, nhưng thế tử lại không cho phép ai vào lều cả, đến mỹ nhân mà hoàng thượng ban tặng đêm qua cũng bị từ chối.

Vệ Minh vừa ngồi xuống thì bên ngoài có tiếng người, hắn chau mày cho rằng hoàng thượng lại có ý tốt giống tối qua, ý tốt của hoàng thượng thật khiến người ta khó chấp nhận. Mấy lần Nam đế định dùng việc ban thưởng mỹ nhân để lôi kéo hắn, Vệ Minh đều không có hứng thú, liền đuổi hết bọn họ về. Âm thanh bên ngoài im bặt, hắn gọi một tiếng nhưng không thấy thủ vệ vào báo, trong lòng có phần kinh ngạc bèn đứng dậy ra ngoài xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play