Liên tiếp mấy ngày sau, Thanh Thu lại bước chân vào thiện phòng. Khẩu vị của người Bắc Vu hơi đậm, trong công thức các món ăn thường là mặn, tươi, cay, nhiều hương liệu. Nàng làm từng món, từng món một, thỉnh thoảng trong bếp bốc lên mùi thức ăn thơm ngào ngạt, nhưng thỉnh thoảng lại hắc tới nghẹn họng. Những đầu bếp trong thiện phòng cũng có người biết làm vài món Bắc Vu, nên đứng bên cạnh nàng vừa nhìn vừa nghiên cứu. Cứ thế, vị quản gia thiện phòng họ Vệ kia càng ngày càng thêm bất mãn với nàng.

Thời gian quá ngắn, nàng lại lười, mỗi ngày chỉ làm được hai món chính, đến ngày thứ ba, tổng cộng cũng chỉ làm được sáu món. Tiệc đãi khách của phủ thế tử chỉ có sáu món chính thì làm sao đủ. Nàng bèn gọi các đầu bếp khác lại, lên một thực đơn cho bữa tiệc tối, món ăn trở nên phong phú hơn nhiều. Trước kia vốn họ đều là người của phủ quận vương, được đưa tới đây, quy tắc từ trước tới nay là ai làm việc của người nấy. Món nóng món nguội, món mặn món chay, món canh và điểm tâm đều được phân công rõ ràng.

Đang ồn ào, thì quân gia họ Vệ bước vào, vừa tới đã hét lên: “Không lo làm việc, còn tập trung ở đấy làm gì thế hả?”.

Mọi người không dám mở miệng, chẳng ai lên tiếng trả lời mà tản ra. Thanh Thu cũng định quay về phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy ông ta cũng không bực, đứng dậy đi ra. Vệ quản gia nhìn Thanh Thu nói bằng giọng quái đản kỳ quặc: “Thanh Thu, thế tử chẳng qua cũng chỉ ân chuẩn cho ngươi dùng chỗ này để làm mấy món ăn. Chứ không nói để ngươi phụ trách bữa tiệc tối nay, mấy món đó của ngươi không phải ngươi nói là được. Đừng quên, vì sao ngươi phải tới đây!”.

Ông ta nói bằng giọng đầy cay nghiệt, lại bóc mẽ khuyết điểm của người khác, Thanh Thu chau mày không muốn nói nhiều. Cũng tại nàng không suy nghĩ chu toàn, luôn chẳng coi người ta ra gì, đành cố nín nhịn đáp: “Nói cũng phải, những món phục vụ cho bữa tiệc tối nay do quản gia quyết định mới đúng”.

Nói rồi nàng xé vụn tờ thực đơn trong tay, ném vào lò lửa, phủi tay rồi bước ra khỏi thiện phòng, đúng lúc ấy nhìn thấy Vệ Minh đứng bên ngoài. Thanh Thu đang định hành lễ, hắn đã giơ tay lên ngăn lại, im lặng nghe quản gia quát mắng mọi người: “Ta thấy các ngươi đã quên mất rằng ai mới là quản gia, ta từ vương phủ được điều qua đây, vương phi có dặn, không được để nữ tử đó bước chân vào thiện phòng. Các ngươi giỏi rồi, chăm chăm xoay quanh cô ta, không sợ có sơ suất gì sao?”.

Những lời thế này, gần đây Thanh Thu phải nghe rất nhiều nên cũng chẳng thấy gì. Vẻ mặt Vệ Minh bình thản, chỉ ra hiệu cho Thanh Thu đi theo hắn, nhưng Vệ quản gia trong bếp vẫn không chịu thôi. Loáng thoáng trong đó có người đang nói khẽ câu gì đó, nghe như là thế tử có dặn, Vệ quản gia ấm ức: “Thế tử dặn? Thích thì đã làm sao? Cho dù thế tử muốn thu nạp thì cũng không đến lượt cô ta, hừ, không sợ người ta biết được cười tới rụng răng à? Một nữ tử lỡ thì lại vọng tưởng mơ mộng hão huyền, chỉ những kẻ có mắt như mù mới đi thích cô ta thôi!”.

Những lời ông ta nói càng lúc càng khó nghe, Thanh Thu không ngờ Vệ quản gia lại nói ra cả những lời như thế, lại còn bị thế tử nghe thấy. Nàng vừa lo vừa giận, muốn xông vào trong để nói lý với tên quản gia họ Vệ kia, Vệ Minh giơ tay kéo nàng lại, tự hắn bước vào trong.

Thanh Thu chỉ nghe thấy bên trong thoáng cái lặng ngắt như tờ, quản gia họ Vệ lắp ba lắp bắp thỉnh an hắn: “Thế, thế tử cát tường”.

“Vệ quản gia, ngươi đang nói ai có mắt như mù?” Nghe giọng hắn không giận nhưng rất uy, khiến Vệ quản gia sợ tới mức toát mồ hôi. Ông ta không còn giữ được bộ dạng hống hách vừa rồi nữa, lau mồ hôi đáp: “Không, không ai cả, vừa rồi tiểu nhân đang bàn bạc với mọi người xem ngày mai phải nấu những món gì để tiếp đón khách quý. Thế tử, sao người lại tới đây?”.

“Bữa tiệc ngày mai rất quan trọng, ta đến xem các ngươi chuẩn bị thế nào rồi, không ngờ Vệ quản gia lại lo nghĩ như thế.” Hắn đi một vòng quanh căn bếp không lớn lắm, quay người nói với vệ quản gia: “Đến việc ta giao cho Thanh Thu, ngươi cũng định quản luôn”.

“Nô tài không dám, không dám, nhưng vương phi...” Vệ quản gia đành đem vương phi ra làm lá chắn, dù thế nào, ông ta cũng là nô tài, người trong tộc được vương phi coi trọng, thế tử cũng phải nể mặt.

Vệ Minh không định tham gia vào những việc thế này, hắn bước vào vì muốn xả giận giúp Thanh Thu. Nghe những lời của ông ta, hắn bất giác không kìm được lên tiếng chế nhạo: “Ngươi nhớ những lời giáo huấn của vương phi như thế, xem ra để ngươiở lại phủ thế tử thật ấm ức cho ngươi. Ngày mai ta sẽ báo với mẫu thân, để ngươi về phủ quận vương tiếp tục nghe theo sự sai bảo của vương phi”.

“Thế tử, tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân…”

Thanh Thu đứng bên ngoài nghe thế tử xử lý Vệ quản gia, liên tục thở dài. Rừng lớn loại chim nào cũng có, vốn đã không chịu nổi rồi, lần này thì chẳng biết người khác sẽ nói những gì. Thế tử vì nàng mà đến quản gia cũng đuổi về quận vương phủ, nếu quận vương phi nghe được những lời đồn đại này thì chắc chắn người gặp phiền phức sẽ là nàng. Lần này mất tự do, mất luôn cả danh tiếng, cả đời e rằng không thể xuất giá được nữa.

Vệ Minh giáo huấn Vệ quản gia xong, ra ngoài đúng lúc bắt gặp nàng đang nghiêng đầu túm chặt vạt áo. Một bên hoa tai bằng ngọc phỉ thúy đung đưa ngay phần cổ trắng ngần, hắn bước tới hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”.

Có người thò đầu ra khỏi bếp len lén nhìn trộm, Thanh Thu chẳng buồn quan tâm tới lễ nghĩa, kéo hắn đi, vừa đi vừa hỏi: “Thế tử, sao hôm nay người lại tới đây?”.

Nếu hắn không đến, cùng lắm là cái tai nàng không được yên tĩnh mấy ngày, giờ thì e rằng mọi việc còn tồi tệ hơn.

Vệ Minh để mặc nàng kéo đi, rời khỏi phạm vi của thiện phòng mới dừng lại: “Hôm nay đã là ngày cuối cùng, ta đến xem ngươi chuẩn bị thế nào”.

Nàng ho khan vài tiếng: “Không nhiều, chỉ có sáu món thôi”.

“Chỉ được sáu món? Tối mai bảo khách của ta lấy cái gì cho vào miệng?” Không ngờ cả hai đã đi tới nhà thủy tạ. Mọi chỗ trong phủ này không phải chỗ nào Vệ Minh cũng đến, thấy xung quanh cảnh sắc không tệ, hắn nhất thời cao hứng, đi về phía đó.

Thanh Thu đành đi theo hắn giải thích: “Thế tử, nô tỳ chỉ có thể làm được tới mức ấy, nô tỳ đã nói từ trước là nên mời đầu bếp bên ngoài vào còn gì”.

Vệ Minh chẳng qua cũng chỉ nói chơi, không hy vọng nàng có thể làm được tất cả các món. Hắn đi vào thủy tạ, bốn phía gió lạnh hiu hiu thổi, đứng theo chiều gió, không biết đang nghĩ gì. Thanh Thu chán nản đứng bên cạnh, do dự không biết có nên rời đi không. Cho dù nàng lo cho cuộc sống sau này của mình tới thế nào, cũng không thể nói với thế tử được. Hằng ngày hắn còn phải lo việc quốc gia đại sự, sao quan tâm tới những việc nhỏ nhặt như vậy chứ. Thanh Thu đành hy vọng tối mai làm tốt phận sự của mình, thế tử nếu cao hứng có khi thả nàng đi cũng không chừng.

Nhưng nếu thật sự có ngày đó, nàng làm gì để sống đây, bán đậu phụ? Liệu nàng có nghèo túng tới mức như Tô Diệu tỷ tỷ đi gảy đàn kiếm sống khắp nơi không? Sẽ không đâu, không đâu, ít ra nàng còn biết nấu ăn, việc ăn uống có lẽ không thành vấn đề.

Đột nhiên cảm thấy bên tai buồn buồn, nàng quay đầu lại thì thấy một bàn tay đang sờ chiếc hoa tai bằng ngọc phỉ thúy của mình. Chủ nhân của bàn tay đó chính là thế tử Vệ Minh, khuôn mặt anh tuấn nghiêng về phía nàng, ép nàng phải dựa sát vào cột đình, cơ thể mềm nhũn, lắp bắp không nên lời: “Người…”.

Bàn tay đó chuyển sang giữ cằm nàng, hắn nói giọng hết sức nghiêm túc: “Thanh Thu, có một việc mà Vệ quản gia kia nói không sai, ta thật sự không có mắt, ta thích nàng mất rồi”.

Có lẽ đứng hứng gió lạnh quá lâu, da mặt Thanh Thu tái nhợt đi, đầu óc hỗn loạn. Cuối cùng cũng xảy ra rồi, nàng đã khi nào gặp phải tình huống này đâu, một trái tim chỉ muốn tìm mọi cách để giấu mình đi thôi. Bị người ta đùa cợt thế này còn khó chịu hơn bị người khác nói là quả phụ chưa xuất giá. Số nàng thật đen đủi, mặc dù cái chết của tiểu tử họ Cao kia chẳng liên quan gì tới nàng, nhưng miệng lưỡi thế gian đáng sợ, nói qua nói lại thành ra như thế. Nam tử trước mặt nói cái gì mà hắn không có mắt, hắn sao có thể móc mắt mình ném đi như thế?

Phải một lúc lâu sau, nàng mới dần tỉnh lại, cơ thể đang dựa vào cột đình lách sang bên, rời khỏi tầm với của thế tử. Thanh Thu hít một hơi thật sâu nói: “Thế tử nhất định là nghe đám người đó nói nhăng nói cuội nên tức giận thế thôi, Thanh Thu chưa bao giờ nghĩ như vậy, và thấy mình cũng không đạt tiêu chuẩn”.

Hắn từng bước ép sát nàng hơn: “Ta chưa bao giờ chịu sự chi phối của người khác, nàng có từng nghĩ tới việc ấy hay không không quan trọng".

Hắn nói thế có nghĩa muốn bảo nàng rằng không cần phải làm gì cả, cứ ngoan ngoãn nghe lời hắn là được. Thực ra vừa rồi Vệ Minh nghĩ đến một vấn đề, sao mới từ bên ngoài về hắn đã tới thiện phòng làm gì. Khách từ Bắc Vu đương nhiên quan trọng, nhưng không đến nỗi một thế tử như hắn phải bận tâm về tiệc rượu. Hôm trước Vệ Minh nói muốn Thanh Thu chuẩn bị một ít các món mang hương vị Bắc Vu là có ý muốn lằng nhằng dây dưa với nàng. Đứng trong thủy tạ, hắn nhìn chiếc khuyên tai bằng ngọc phỉ thúy đó đung đưa liên tục khiến trái tim run lên không kìm được đưa tay sờ. Những lời như đã thích nàng mất rồi, hắn càng nói càng trôi chảy, lẽ nào cũng có chút thích Thanh Thu sao? Nhìn bộ đang tức tối của nàng, nói không có mắt nên mới thích nàng, chắc nàng đang bực bội lắm?

Nàng liên tục né tránh, nhưng thủy tạ chỉ lớn chừng ấy, có thể tránh đi đâu được đây? Muốn bỏ chạy nhưng chỉ có một lối, Vệ Minh đã giơ chân chắn ngang con đường ấy. Thanh Thu bất lực nói: “Thế tử, người đừng như vậy, nô tỳ không phải a hoàn nô tài được bán vào phủ".

“Ta cũng không coi nàng là a hoàn nô tài, vừa rồi chẳng qua ta chỉ nói đùa thôi. Nhưng Thanh Thu, nàng có dám nói trong lòng nàng không rõ, ta đối xử với nàng rất khác biệt không?”

Sự khác biệt của hắn, đó là bắt nàng làm việc, bắt nàng nấu ăn, khiến nàng bị người ta chỉ trỏ nói xấu sau lưng? Nàng bị ép ăn no tới muốn vỡ bụng chính là sự khác biệt của hắn. Thanh Thu cúi đầu phát hiện thấy mình vẫn quấn tạp dề màu trắng ban nãy khi vào thiện phòng, dầu mỡ dính khắp nơi. Lẽ nào hắn lại có tâm trạng để trêu đùa một nữ tử như nàng, xem ra thế tử đúng là không có mắt thật. Nàng cụp mắt, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Thế tử, người nô tỳ đầy dầu mỡ, cẩn thận không dính sang người".

Nàng rất muốn biết rốt cuộc thế tử có ý định gì, cho dù nàng là một a hoàn, cũng không thể thu nạp nàng. Mấy a hoàn phục vụ Vệ Minh trong thượng phòng xinh như hoa như ngọc, đang độ thanh xuân hắn không thu nạp, sao lại chạy tới đây để trêu nàng? Nàng chỉ là một nữ tử lỡ thì không gả đi được, cả đời này có lẽ không thể xuất giá cũng là việc đương nhiên, nhưng cũng không phải trở thành đồ chơi cho người ta được. Nghĩ thế, sắc mặt Thanh Thu càng khó đăm đăm, cắn chặt môi dưới không lên tiếng.

”Thanh Thu, nàng đang nghĩ gì thế?”

“Bẩm thế tử, Thanh Thu đang nghĩ, nếu lần này việc làm cơm đãi khách đến từ Bắc Vu Thanh Thu làm tốt, liệu thế tử có thể cho Thanh Thu rời phủ không?” Nàng lén nhìn thế tử, ánh mắt của Vệ Minh bỗng trở nên lạnh lẽo, khiến nàng phải ngậm miệng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không cam tâm, cắn răng hỏi điều mà mình muốn hỏi từ lâu: “Người cũng biết, Thanh Thu phạm lỗi bị phạt tới đây, nhưng cũng phải có một kỳ hạn chứ, chi bằng…”.

Hắn thu chân đang chặn đường lại, cũng không có ý định trêu đùa nữa, trầm mặt nói: “Mấy ngày trước ta gặp lão Vệ quản gia ở quận vương phủ, ông ta cũng hỏi ta định xử trí nàng thế nào. Thì ra là ý này, hừ, phủ thế tử của ta khiến nàng ghét vậy ư?”.

Nàng được ăn, được ở, tiền công hằng tháng được trả gấp đôi, thỉnh thoảng hắn dành thời gian ra nói cười với nàng, nhưng nàng không những chẳng chịu hiểu mà vẫn một lòng muốn rời khỏi đây, như thế bảo người ta không giận sao được.

Cuộc sống trong phủ thế tử rất an nhàn, nhưng sẽ bị người ta nói ra nói vào, khác xa thời còn ở thiện phòng trong quận vương phủ, mọi người trong thiện phòng đối xử với nàng nồng hậu. Mặc dù vì Thanh Thu là quản gia nên bọn họ mới khách khí với nàng, nhưng cũng còn tốt hơn là làm một người nhàn nhã không rõ ràng. Tốt hơn bị mang tiếng rằng lúc nào cũng muốn trèo lên giường của chủ nhân! Phải biết rằng, nàng còn chưa xuất giá đấy.

“Thế tử…” Nàng mở miệng toan giải thích, Vệ Minh khoát tay bỏ đi, để lại mình nàng đứng đó suy nghĩ rất lâu. Rốt cuộc thế tử đồng ý, hay không đồng ý? Thanh Thu định chạy theo hỏi tới cùng, nhưng cũng biết đấy không phải là hành động khôn ngoan, đành thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play