Thanh Thu cười ngất, “Nô tỳ chẳng qua vì đối phó thế tử thôi, Linh Ngọc tiểu thư học nhiều biết rộng, mới nghĩ ra cách nói tao nhã như thế chứ”.
“Đây là món thế tử đặt? Thanh Thu tỷ tỷ, có phải thế tử có trung nhân rồi phải không?” Tiểu Liên lo lắng hỏi.
Huống Linh Ngọc đang cầm bánh ăn cũng khựng lại, rốt cuộc chuyện có liên quan tới việc chung thân của nàng ta, nói không quan tâm là giả.
“Tiểu nha đầu, lo gì chứ, ăn điểm tâm đi.” Nàng không thể kể lại chuyện tối hôm đó cho hai người này nghe, không khiến người ta hiểu lầm mới là lạ.
“Xì, muội không lo, vừa rồi ở thiện phòng xin mồi chút lửa, muội nghe có người nói Khổng hàn lâm tới thăm thế tử phủ chúng ta, tỷ nói xem ai mới phải lo đây?”
“Ồ, Tiểu Liên, mới chỉ vài ngày, muội đã một câu phủ thế tử chúng ta, hai câu phủ thế tử chúng ta rồi, sau này tiểu thư nhà muội và thế tử thành thân, rồi cũng đến lượt muội xuất giá, nói cho tỷ tỷ nghe xem, có ý trung nhân chưa?”
Miệng thì trêu chọc Tiểu Liên không ngớt, nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu thầm chửi rủa, Khổng Lương Niên đáng chết, rốt cuộc y có ý đồ gì?
Mặc dù đã vào thu, nhưng khuôn mặt như ngọc của Khổng Lương Niên vẫn thoáng ửng hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, dưới ánh mắt chăm chú của Hiền Bình thế tử, y không ngẩng đầu lên được. Rõ ràng thế tử mặt mày tươi cười, thân thiết vô cùng, nhưng sao y cứ có cảm giác ánh mắt ấy rất khác lạ. Vị thế tử này không giống những vương công tử đệ trong kinh thành dựa bóng tổ tiên để sống, đích thân ra sa trường, một trận thành danh. Nhìn thì nho nhã hào hoa, khí chất cao quý, nhưng thực sự vị thế tử này lại sát khí ngùn ngụt, hoặc nói cách khác là không giống với những văn nhân như y.
Vệ Minh vừa ra ngoài về, thân mặc trường bào màu sắc hoa lệ còn chưa kịp thay, đặt chén trà xuống nhàn nhã hỏi: “Khổng hàn lâm muốn gặp Thanh Thu? Vì sao?”
Khổng Lương Niên thầm nghĩ Tống công tử và thế tử quan hệ tốt, sao hắn có thể không biết? Bất giác y nghĩ đến thái độ tránh né của quận vương phủ, người đầu tiên là quận vương phi, giờ lại không chịu lên tiếng. Đến thừa tướng phu nhân cho người tới tìm, quận vương phi cũng chỉ nói Thanh Thu phạm lỗi, sớm bị đuổi ra khỏi phủ rồi. Y nghe ngóng được Thanh Thu vào phủ thế tử, mấy lần cầu kiến nhưng lại bị từ chối.
Lòng không vui nhưng cũng không để đối đầu với thế tử, y đành đáp: “Tại hạ và Thanh Thu sau lần gặp đầu tiên trong phủ, nhung nhớ đã lâu, mong có thể gặp lại nàng, mong thế tử tác thành”.
“Ồ? Khổng hàn lâm là anh tài của triều đình, mà lại vừa mắt người trong phủ của ta, thật khiến người khác bất ngờ. Chỉ là Thanh Thu thân phận đặc biệt, nàng ta không phải một nô tỳ bình thường, huynh muốn gặp nàng, vẫn phải đợi nàng đồng ý mới được.”
Mồ hôi trên trán Khổng Lương Niên càng nhiều, thế tử nói vậy là tỏ rõ ý không muốn cho hai người họ gặp nhau, vì nguyên nhân gì? Lẽ nào…
Bên này y suy nghĩ, bên kia Vệ Minh cũng nheo mắt quan sát đối phương, kể ra thì Khổng Lương Niên với Thanh Thu cũng rất xứng đôi, tuổi tác phù hợp, tướng mạo phù hợp, tại sao không tác thành cho y?
Thanh Thu vội vàng chạy về phía trước, trên đường đi nàng hỏi xem mấy nha đầu nơi thế tử tiếp khách ở chỗ nào. Lúc ấy nàng mới biết hôm nay thế tử về sớm, Khổng hàn lâm lại vừa đúng lúc tới của cầu kiến. Đường đường là một tài tử đứng ngoài cửa phủ, thực sự có chút khó coi, hai người gặp nhau, thế tử đành phải mời y vào.
Khi Thanh Thu tới Diệu Nhiên đường, nơi đó đã chẳng còn ai.
Chuyện này là thế nào? Trong lòng nàng đầy nghi hoặc, vốn định gặp Khổng Lương Niên hỏi cho rõ xem rốt cuộc y định thế nào, không ngờ căn phòng trống không, chẳng phải thế tử đang gặp Khổng Lương Niên ở Diệu Nhiên đường ư? Nàng không chịu từ bỏ, thò người nhòm vào cửa sổ, đúng là không có ai. Lúc ấy đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng mình xuất hiện một người, thân hình cao lớn, bộ dạng uy nghiêm đáng sợ, lưng đeo đao, một trong những hộ vệ theo sát thế tử hằng ngày. Hắn ta nhiều năm theo thế tử ngoài biên ải chinh chiến, ánh mắt sắc lẹm, dường như đang nhìn một tên do thám tới thám thính doanh trại của mình, nhìn tới mức nàng thấy bối rối. Thanh Thu vội vòng qua hắn ta quay về, người đó đột nhiên mở miệng: “Đứng lại! Thế tử lệnh cho ngươi lập tức tới thư phòng!”
Nói rồi đi lên phía trước nàng dẫn đường, hắn ta đi nhanh như một cơn gió, Thanh Thu đành chạy theo hắn ta, vừa chạy vừa nghĩ: Thế tử và Khổng Lương Niên nói mãi, nói mãi cuối cùng phải đổi địa điểm sao?
Nàng chạy hồng hộc tới thư phòng, vừa vào cửa đã nói không ra hơi: “Tham kiến thế tử”.
Phòng đầy gió mát, chỉ có Vệ Minh ngồi phía sau bàn, hắn tựa vào ghế, để tư thế ngồi của bản thân dễ chịu hơn một chút: “Chẳng qua chỉ là tên Khổng hàn lâm tới, quản gia Thanh Thu có cần chạy gấp vậy không? Mau ngồi xuống nghỉ đi”.
Hắn khách khí chỉ vào chiếc trường kỷ mời nàng ngồi, nàng lại không dám ngồi, trong thư phòng không có ai, chỉ có thế tử và nàng, Khổng Lương Niên đi đâu rồi?
“Đừng tìm nữa, Khổng hàn lâm đã cáo từ, ở đây chỉ có người và ta thôi.”
Nàng có chút thất vọng, khẽ “ồ” một tiếng, nhưng lại khiến thế tử không vui, trên khuôn mặt hắn bắt đầu xuất hiên những nét cười nhạt, vờ vô tình hỏi: “Sao, chẳng qua mới chỉ gặp Khổng hàn lâm một lần, quản gia Thanh Thu đã muốn rời phủ làm đôi uyên ương tung cánh bay cùng hắn rồi?”
Nói đi đâu vậy? Thanh Thu đáp: “Bẩm thế tử, không có chuyện đó, Khổng hàn lâm…”
Chuyện nàng và Khổng Lương Niên có quen biết từ trước không ai biết, cũng không muốn nói cho người khác nghe. Nàng chỉ nghi ngờ thái độ lần trước của y, giống như đang che giấu điều gì đấy, lẽ nào y kiên quyết thành hôn với nàng là vì có lý do? Cho dù không có lý do, cho dù y thật sự thích nàng và muốn thành thân với nàng, nàng cũng sẽ không đồng ý.
“Hắn rất tốt, anh tài trong triều, trung thần trong mắt thiên tử, tài tử trong miệng vạn dân, nhân vật như thế lẳng lặng đứng ngoài cửa phủ ta, chỉ vì muốn gặp ngươi một lần. Quản gia Thanh Thu, người thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi đấy.” Nói mãi, nói mãi, trong lòng Vệ Minh càng lúc càng cổ quái, vừa rồi trong Diệu Nhiên đường, hắn đã sai người gọi Thanh Thu ngay trước mặt Khổng Lương Niên. Thực ra hắn đã nháy mắt, đám người hầu bèn vờ chạy đi rồi quay về bẩm báo Thanh Thu không muốn gặp, rồi hắn đuổi khéo Khổng Lương Niên về. Vô tình, hắn đã tự coi Thanh Thu là người của mình, có điều cũng phải, nàng là người hắn giành được từ một câu nói, giờ đây trong phủ thế tử hắn là người to nhất, nàng chẳng phải là người của hắn sao? Lẽ nào chủ ý đó, hắn không thể thay nàng quyết định?
Nghĩ thông rồi, Vệ Minh yên tâm cho người gọi Thanh Thu đến, muốn xem xem “người của mình” kia có suy nghĩ thế nào.
Thanh Thu băn khoăn, luận về tài năng thế tử chẳng kém cạnh gì, luận ân sủng của thiên tử lẫn sự coi trọng của triều đình, chắc chắn hế tử chiếm ưu thế, nhưng sao nàng nghe thấy có ý gì đó trong lời thế tử? Nhưng nàng lại nghĩ thế tử là một nam tử vĩ đại công trạng cao ngất, cần gì so đo với một hàn lâm nhỏ nhoi, chắc là gần đây số lần Khổng Lương Niên xuất hiện quá nhiều, khiến trong lòng hắn không vui.
Nàng suy nghĩ, rồi đáp: “Được Khổng hàn lâm yêu mến, khiến Thanh Thu sợ hãi, nhưng Thanh Thu thật không xứng với y, việc này… nhờ thế tử nói lại với y rằng, sau này y đừng đến nữa”.
“Thật sao?”
Thanh Thu vội vàng gật đầu, đây không phải quận vương phủ, cũng không bị quận vương phi ép. Nếu như vị thế tử trước mắt nàng đây không có thiện cảm với Khổng Lương Niên, hắn có thể giúp nàng gạt phăng mối hôn sự nay, thì bớt phiền phức biết bao.
Vệ Minh nghịch nghịch cái chặn giấy bằng ngọc, nhớ ra một việc, nói: “Mấy hôm nữa trong phủ có khách từ Bắc Vu đến, cũng lâu rồi ta chưa được ăn đồ ăn phương Bắc, nên rất nhớ không biết quản gia Thanh Thu có muốn làm mấy món không”.
Nàng từ chối theo trực giác, “Bắc Vu? Thế tử Thanh Thu đã không còn là quản gia gì nữa, người chỉ có thể gọi là Thanh Thu, đừng thêm hai từ quản gia vào, được không?”
“Ừm, cũng được.” Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, vô cùng mờ ám gọi một tiếng: “Thanh Thu…”
Nàng lập tức khựng lại như muốn ngừng thở, hỏng rồi, thế tử lại thế rồi, lần trước hắn nắm tay nàng, làn này không biết định làm gì. Nàng càng tỏ ra cung kính thêm vài phần: “Có Thanh Thu ở đây, thế tử, nếu đầu bếp của thiện phòng sợ không nấu được món ăn của Bắc Vu, hay là tới hôm đó, mời người bên ngoài vào giúp?”.
Hắn cảm thấy thú vị, bất giác cười khẽ: “Nghe nói Thanh Thu tay nghề xuất chúng những món đã được ăn qua, đều có thể làm giống tương đối, thậm chí còn ngon hơn cả món gốc. Nếu đã có bản lĩnh đó, bao giờ có thời gian ta mời ngươi tới Nguyệt Trung Thiên một chuyến, nếm thử các món ăn của Bắc Vu, về phủ làm cho ta ăn, thế nào?”
Nguyệt Trung Thiên là một tửu lầu, món ăn Nam Vu tinh tế, Bắc Vu nặng về vị, người bình thường đến Nguyệt Trung Thiên, đa phần gọi những món đặc sắc như thịt tẩm bột rán, ba không dính[3]… Những món đùi dê nướng, sườn dê sốt của cực địa Bắc Vu, những món ăn nổi tiếng có mùi vị của sa mạc thì rất đắt. Vệ Minh từ trước tới nay vẫn không thích những món ăn chế biến qua loa, nhưng xa biên ải lâu ngày, đối với những món thường xuyên ăn trong sáu năm qua, thỉnh thoảng hắn vẫn nhớ nhung.
[3] Món ăn được làm từ bột trứng, đường trộn đều rồi chiên lên. Món ăn này không dính đĩa, không dính đũa, không dính răng nên được gọi là “ba không dính”.
Thanh Thu chỉ mong thế tử sớm tha cho nàng đi, nên không có ý kiến nào khác.
Vệ Minh nhìn nàng đi xa dần, thấy trên bàn có một dĩa điểm tâm, từng miếng bánh đậu xanh màu xanh mướt như ngọc, xếp gọn gàng trong đĩa, nhìn thấy đẹp mắt. Lúc này hắn mới nhớ ra mấy hôm trước có lệnh cho Thanh Thu làm một món điểm tâm, món điểm tâm đó còn phải mang tương tư ý, có lẽ chính là món này. Vệ Minh nhón lấy một chiếc, cầm trong tay nhìn một lúc, miếng bánh trong suốt như ngọc phỉ thuý, trông rất tinh tế khiến người ta không nỡ bỏ vào miệng. Cuối cùng hắn cũng cắn một miếng rồi từ từ nhai, ngọt tới mức chau mày: Đây chẳng qua là một miếng bánh đậu xanh bình thường, không liên quan gì tới hai từ tương tư cả. Đang do dự xem có nên gọi nàng quay lại không, thì miếng thứ hai hắn cắn ra một mẩu giấy, trên đó viết hàng chữ nhỏ: Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.
Vệ Minh dùng hai ngón tay vo chặt tờ giấy, có chút khóc không nổi cười cũng chẳng xong, còn tưởng ăn ra thứ gì, hoá ra là thứ này. Một lời thổ lộ trắng trợn như thế, không giống những gì nàng đầu bếp nhỏ đó vẫn làm, trừ phi nàng ta hoàn toàn không để tâm, dùng cách này để đối phó hắn. Hừ, chỉ nhét vào một mẩu giấy, thì trở thành thứ điểm tâm có vị tương tư ư? Hắn lập tức bửa đôi những chiếc bánh đậu xanh còn lại ra, quả nhiên như dự đoán, mỗi một miếng bánh đều có một mẩu giấy nhỏ, toàn là những câu thơ có liên quan tới tương tư. Từng câu, từng câu bộc lộ hết ý tương tư, ngập tràn trong đầu hắn, bất giác khiến người ta suy nghĩ miên man, có lẽ Thanh Thu là người đa tình?
Không thể, không thể, nhìn bộ dạng của nàng tối hôm ấy chẳng qua hắn chỉ cầm tay một chút, đã sợ tới mức hồn bay phách lạc, đối mặt với những lời trêu chọc của hắn, nàng vừa xấu hổ vừa căng thẳng, không thể là giả. Nhất định là gần đây hắn bận đối phó với đám quan khách đến từ Bắc Vu, thiếu đi những hành động phong hoa tuyết nguyệt[4], nên mới có hiểu lầm này, đúng rồi, nhất định là thế.
[4] Phong hoa tuyết nguyệt: Vốn là bốn đối tượng thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên trong thơ ca thời xưa. Sau này “Phong hoa tuyết nguyệt” được mở rộng nghĩa, ý chỉ tình cảm nam nữ, khung cảnh, hành động lãng mạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT