Hôm nay trời không có gió, Thanh Thu lại bắt đầu một ngày nhàn rỗi của mình. Hôm qua, nàng tìm thấy một ngôi đình nghỉ chân, trong không được bắt mắt lắm trong phủ, lại còn thả rèm trướng, xung quanh cảnh rất đẹp, quan trọng là vô cùng yên tĩnh, suốt cả ngày chẳng thấy ai xuất hiện.

Sáng sớm nay Hồng Ngọc báo cho nàng biết đến tối thế tử mới về, không dùng cơm trong phủ, nên nàng mang theo Lục Ỷ đến đó, định sẽ ở lại chỗ đấy cả ngày.

Ngược lại với sự bận rộn của Hồng Ngọc, nàng lại sống nhàn nhã như một đại tiểu thư, chỉ thiếu điều có người tới hầu hạ nàng nữa thôi.

Giám Thiên các là nơi thế tử ở, cột gỗ tươi mới, xung quanh là cây cối hoa cỏ tươi tốt, nhìn vào khiến người ta quên hết trần tục. Thời gian đầu Thanh Thu chỉ dám đi dạo xung quanh, nhưng đám tướng sĩ theo thế tử về từ biên ải lúc nào cũng đứng rải rác xung quanh Giám Thiên các, khiến người khác nhìn mà run sợ. Nàng đành đi vòng bên ngoài, và phát hiện ra đình Yên Ba nằm ở góc đông nam trong phủ,vội vàng đi đến nhưng không ngờ lại bị người khác chiếm mất chỗ.

Thanh Thu than thầm, quay người định về thì một giọng nói lý nhí cất lên: “Quản gia Thanh Thu… Thanh Thu tỷ tỷ”.

Thì ra là Tiểu Liên, người ngồi trong đình chẳng phải là tiểu thư Huống Linh Ngọc ư?

Nàng vội vàng đi lên phía trước hành lễ: “Thỉnh an Linh Ngọc tiểu thư”.

Thanh Thu là một trong số ít người mà Huống Linh Ngọc không sợ, sức khoẻ nàng ta suy nhược đã nhiều năm, sống dựa vào thuốc, một năm bốn mùa lúc nào thiện phòng cũng phải sắc thuốc làm đồ bổ cho nàng ta ăn. Quản gia Thanh Thu tay nghề rất khá, bình thường Linh Ngọc rất thích nói chuyện với nàng, liền đứng dậy kéo tay nàng, nói: “Thanh Thu, thì ra tỷ ở đây, thật tốt quá, mấy hôm nay ta vẫn thường nghĩ đến tỷ, vì rời khỏi quận vương phủ nên không được ăn những món bổ dưỡng do tỷ làm nữa”.

“Việc này… bây giờ Thanh Thu không thể nấu ăn cho Linh Ngọc tiểu thư nữa rồi.” Thanh Thu cười khổ, nàng vốn tưởng Huống Linh Ngọc qua đây chơi, không ngờ cũng chuyển đến ở hẳn. Từ khi nàng rời khỏi thiện phòng, tin tức không còn nhanh như trước kia, thật là có chút nhớ nơi đó quá. “Nhưng nô tỳ có thể nói với người làm bếp ở đây một tiếng, khẩu vị của Linh Ngọc tiểu thư hơi nhạt, mấy hôm nay ở đây đã quen chưa?”

Chẳng qua chỉ là một câu với giọng điệu quan tâm một chút, đã khiến Huống Linh Ngọc mắt đỏ hoe: “Cũng tạm”.

Tiểu Liên vội đưa khăn tay cho nàng ta lau mắt.

Thanh Thu đang định an ủi, Huống Linh Ngọc đã chỉ vào chiếc đàn của nàng, nói: “Thanh Thu, thứ tỷ cầm là đàn sao?”

“Đúng thế, nô tỳ cũng không có việc gì làm, lúc nhàn rỗi chơi đàn giết thời gian.”

Huống Linh Ngọc thầm ngạc nhiên, nàng ta chỉ biết Thanh Thu là trù nương, tay nghề rất khá, nhưng không biết Thanh Thu biết chơi đàn, ngay lập tức cao hứng, muốn nàng đàn cho mình nghe một khúc. Khi hộp đàn được mở, Lục Ỷ hiên ra trước mắt, Linh Ngọc liên tục kêu lên đầy kinh ngạc, mặc dù không biết tên đàn, nhưng cũng biết phân biệt. Đàn bình thường dùng mười dây, còn đàn này lại chỉ có bảy dây, chắc chắn là đàn được làm từ thời thượng cổ.

Nàng ta thử âm, tiếng rất vang, bất giác không kìm được cảm thán: “Cây đàn này… thật là một cây đàn tốt!”

Thanh Thu chỉ mỉm cười, đương nhiên là đàn tốt, nếu không đã chẳng ở bên cạnh nàng tới tận bây giờ. Thỉnh thoảng nàng nghĩ người là người, vật là vật, không thể vì cây đàn do người đó tặng mà vứt nó đi, mấy năm nay nàng đã quen có nó ở cạnh bầu bạn, người tặng nàng đàn là ai, đã không còn quan trọng nữa.

“Tiểu thư muốn nghe gì?” Nàng cảm thấy có chút thương hại Huống Linh Ngọc, có ý muốn đàn để nàng ta vui vẻ hơn một chút.

Huống Linh Ngọc thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: “Tương tư ý”.

Tương tư ý vốn do một nữ nhạc sư si tình triều đại trước đó viết ra, người yêu đã chết, nàng bèn đem toàn bộ tình cảm chuyển vào tiếng đàn. Do đó người gảy khúc đàn tương tư này phải dồn toàn bộ tình cảm khi đàn, vô cùng phức tạp, nên rất ít người có thể đàn hay được. Nhưng đây là khúc đàn giúp Tuyết Chỉ đại gia thành danh, sau này cùng khúc Lưu Vân kinh động bốn phương. Huống Linh Ngọc học đàn, nên vô cùng sùng bái Tuyết Chỉ, sau nghe kể việc này liền tìm bản nhạc, luyện mấy ngày, nhưng các ngón tay vẫn trúc trắc, không tấu thành điệu, đúng lúc Thanh Thu lại hỏi nàng ta muốn nghe gì, bèn buộc miệng nói Tương tư ý.

Nói xong Huống Linh Ngọc mới thấy không ổn, Thanh Thu chỉ là một trù nương, chưa chắc đã biết khúc đàn này, như thế cố ý làm khó tỷ ấy, đang định sửa lời, Thanh Thu đã cười đáp: “Nhất định sẽ không phụ Tương tư ý”.

Dứt lời Thanh Thu đặt đàn xuống, chỉnh lại y phục, ngồi tĩnh tâm, rồi nhẹ nhàng đặt tay vào vị trí, ống tay áo màu trắng trượt khỏi cổ tay, để lộ cánh tay trắng như tuyết. Huống Linh Ngọc thấy nàng ngồi xuống rồi làm động tác như thế, thì biết là người trong nghề, thấp thoáng phong cách của đại gia, hoá ra Thanh Thu chính là bạn đồng hành, bất giác trong lòng thấy như gặp được tri kỷ. Khi Thanh Thu bắt đầu đàn, nàng ta càng thêm kinh ngạc.

Nhạc phổ của Tương tư ý Linh Ngọc đã tìm về hơn tháng nay, nhưng vẫn chưa kịp nhớ hết các nốt nhạc. Từ nhỏ học đàn tới nay đã mười năm, sư phụ dạy đàn nói nàng có tố chất, nhưng khúc Tương tư ý này khiến nàng có một nỗi buồn trước nay chưa từng thấy, Tuyết Chỉ đại gia kia thành danh cũng rất có lý. Nhưng Thanh Thu ngồi trước mặt nàng đây chỉ là một đầu bếp lại gảy rất hay, thì ra kỹ thuật chơi đàn mà Linh Ngọc luôn tự hào với mọi người không bằng một trù nương?

Khúc nhạc tấu xong, Tiểu Liên vỗ tay liên tục “Thanh Thu tỷ tỷ đàn hay quá!”.

Lâu rồi Thanh Thu không đàn khúc nhạc này, đàn xong đầu ngón tay vẫn còn hơi đau, nếu để sư phụ nghe thấy, nhất định sẽ trách phạt nàng. Bởi vì khúc nhạc vừa rồi nàng đàn mà chẳng có tâm ý, chỉ có thủ pháp. Tương tư ư? Đấy là thứ nàng đã sớm vứt bỏ từ lâu, hôm nay đàn, chỉ vì muốn Linh Ngọc tiểu thư vui mà thôi.

“Linh Ngọc tiểu thư, nô tỳ vẫn còn kém cỏi lắm.”

“Đàn rất hay, ta học nhiều năm, mà không bằng tỷ, haizz…” Huống Linh Ngọc còn một câu chưa nói, đấy chính là sư phụ nàng chưa chắc đã bằng được Thanh Thu.

“Tiểu thư quá khen, chẳng qua nô tỳ chỉ đàn cho hết thời gian, chỉ bằng Linh Ngọc tiểu thư đàn cho nô tỳ và Tiểu Liên nghe một khúc, được không?” Trước kia trong vương phủ, chỉ có một mình Huống Linh Ngọc chơi đàn, nhưng nàng chưa từng được nghe, lâu rồi không tiếp xúc luận bàn với người khác, Thanh Thu bỗng thấy tò mò.

“Tiểu thư nhà muội đàn rất hay, Thanh Thu tỷ, tỷ nghe thì biết.”

“Tiểu Liên!” Huống Linh Ngọc đỏ mặt, Tiểu Liên không biết, nhưng Linh Ngọc biết rõ khả năng của mình kém xa Thanh Thu. Nhìn Lục Ỷ một lúc, nàng ta không gảy được đàn, mà đỏ mặt thành tâm muốn thỉnh giáo Thanh Thu: “Thanh Thu, tỷ có thể dạy ta đàn không?”

Lời vừa thốt ra, Thanh Thu và Tiểu Liên ngẩn người. Thanh Thu cười khan mấy tiếng: “Linh Ngọc tiểu thư khách sáo rồi, Thanh Thu sao dám?”

Huống Linh Ngọc lại hỏi nàng, “Ta nghe phong cách của khúc nhạc, hình như là trường phái Xuân Thuỷ, giống của Tuyết Chỉ đại gia, Thanh Thu tỷ cũng thuộc trường phái Xuân Thuỷ ư? Bản Tương tư ý vừa rồi, là khúc nhạc khiến Tuyết Chỉ đại gia thành danh, ta cảm thấy cho dù nàng ấy đàn, cũng chưa chắc hay bằng tỷ”.

“Không dám, không dám, hồi nhỏ gia cảnh nhà nô tỳ cũng khá, từng học mấy năm, sau gia cảnh sa sút mới phải vào vương phủ làm đầu bếp, nên có được gọi trường phái gì đâu.” Thanh Thu thầm than, vốn tưởng Huống Linh Ngọc là một tiểu thư chưa từng ra khỏi khuê phòng, nào ngờ nghe đàn lại nhận ra được trường phái Xuân Thuỷ, cũng coi như cao thủ.

“Thật đáng tiếc, đôi tay này của tỷ vừa nhìn đã biết không phải dùng làm đầu bếp, chi bằng ngày mai ta sẽ nói với biểu ca, cử tỷ tới chỗ ta, được không?” Linh Ngọc thật sự muốn Thanh Thu ở với mình, chuẩn bị lấy dũng khí đi gặp Vệ Minh nói chuyện.

Ai ngờ Thanh Thu lắc đầu: “E là không được, Thanh Thu mặc dù không bán thân, nhưng bây giờ là kẻ mang tội, được thế tử sắp xếp đến đây, lúc nào rời đi còn chưa biết”.

Tiểu Liên ghé sát tai tiểu thư nói thầm một lúc, Huống Linh Ngọc mới hiểu, bất giác thở dài. Nhìn vẻ mặt buồn bã của nàng ta, Thanh Thu cười nói: “Được Linh Ngọc tiểu thư xem trọng, Thanh Thu vô cùng cảm kích. Dù gì trong phủ cũng nhàn rỗi, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, đình Yên Ba này khá yên tĩnh, Thanh Thu nguyện tới chơi đàn cùng tiểu thư”.

Đêm đến, Thanh Thu còn chưa ngủ, Hồng Ngọc vội vàng chạy vào phong, kéo nàng đi gặp thế tử, vừa đi vừa nói: “Nhanh lên chút, thế tử vừa về phủ đã tìm tỷ”.

Mới nói được vào câu đã đến trước của thư phòng, Thanh Thu nhìn mấy vị sát thần ngoài cửa, trong lòng có chút sợ hãi. Chưa kịp hỏi rõ vì sao thế tử lại gọi mình đến, Hồng Ngọc đã quay người bỏ đi, nàng đành tới gõ cửa. Tay còn chưa kịp chạm vào cửa, một thanh trường đao chắn ngay trước mặt khiến nàng sợ hãi lùi ba bước, run rẩy nói: “Ta là Thanh Thu, thế tử gọi ta tới”.

Vị đại hán đó thu đao khoanh tay đứng im, mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn nàng thêm cái nào nữa. Vệ Minh ngồi trong phòng thấy động, lên tiếng: “Vào đi”.

Nàng đẩy cửa bước vào, ánh đèn tràn ngập căn phòng, Vệ Minh uể oải dựa lưng vào ghế, đôi mắt như cười như không nhìn nàng tiến lại gần hành lễ. Hắn đợi nàng đứng dậy, một lúc lâu sau cũng không nói gì, cứ nhìn nàng chằm chăm khiến Thanh Thu lung túng, chẳng có nơi nào để trốn, đành bạo gan hỏi: “Thế tử gọi Thanh Thu đến, chắc hẳn là có việc?”.

“Đương nhiên là việc lớn.” Vệ Minh đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, quan sát nàng thật kỹ. Nữ tử Nam Vu hai mươi tuổi chưa kết hôn quả thật rất hiếm. Có điều càng tiến về phía đất Bắc, thì phong tục này càng không được người ta coi trọng nữa, mấy năm nay không về Việt Đô, hắn hoàn toàn quên mất tục lệ này. Nhìn dung mạo nàng mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng cũng khá được, chẳng trách Khổng hàn lâm lưu luyến ngày đêm không quên nổi.

Nói tới xem mặt, Vệ Minh liền nhớ đến một câu nói đùa của Tống Củng, “Thanh Thu nhà huynh, dung mạo không tầm thường chút nào, mà nàng ta lại ở cạnh huynh chi bằng huynh cầu thân luôn cho xong, ha ha”.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng xinh như hoa, phần tóc mai hơi rối, nghĩ đến ba từ “cầu thân luôn” trái tim Vệ Minh có chút rung động, bất giác phiền muộn, giọng điệu nhẹ bẫng: “Cái gọi là việc lớn chính là chuyện chung thân đại sự của ngươi”.

Nàng thầm nghĩ, không biết chuyện chung thân đại sự của mình có gì phải nói, huống hồ lại còn nói với hắn.

Lẽ nào là Khổng Lương Niên? Hay là hai vị phu nhân ở quận vương phủ đã nói gì? Trong lòng thầm ảo não nàng đáp: “Thế tử bận rộn ngày đêm, còn nhớ tới việc chung thân đại sự của nô tỳ, Thanh Thu không dám”.

Hắn chầm chậm đi quanh phòng, vừa đi vừa nói: “Ngươi có biết Khổng hàn lâm mấy lần gửi thiệp cho ta muốn xin cầu kiến không?”

Quả nhiên là y, Thanh Thu chau mày đáp: “Thanh Thu không biết”.

“Thật không ngờ, ngươi và Khổng hàn lâm mới chỉ gặp mặt một lần, hắn đã để tâm đến ngươi như vậy, còn cầu xin thừa tướng phu nhân tới quận vương phủ nói đỡ. Ban đầu ta vốn không hiểu, nhưng giờ dưới ánh đèn, quả nhiên nhìn ngươi đẹp hơn nhiều…” Hắn kéo dài giọng, lời nói đầy ẩn ý, đôi đồng tử đen láy như mắt quạ có phần nóng rực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play