Về đến nhà họ Phong thì đã hơn 11 giờ tối, thế nhưng Tần Phàm vẫn chưa đi. Thấy bọn họ về, người trong phòng khách đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, mẹ Phong lập tức bảo dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn mang lên, lại tiến lên kiểm tra Giang Nhiễm và Phong Nhã xem có bị thương không.
Tần Phàm không định ở lại ăn cơm tối, anh ta lấy áo khoác treo một bên, vừa mặc vào người vừa đi đến trước mặt Phong Kính: “Ngày mai cậu nghỉ ngơi một ngày, ngày kia tới công ty, tôi và cậu tâm sự.”
Phong Kính: “…”
Anh chợt có cảm giác sợ hãi khi bị chủ nhiệm gọi lại, bảo anh sau khi tan học đến văn phòng…
Tần Phàm không cho anh cơ hội phản bác, bỏ lại những lời này rồi bước đi. Mẹ Phong liếc Phong Kính một cái, chưa nói gì với anh, chỉ quan tâm để anh và Phong Bình ăn chút gì đó.
Giang Nhiễm vẫn nhớ chuyện buổi tối Phong Kính và Nhị Hoàng hoán đổi linh hồn, cô nhìn thời gian, ăn được lưng bụng đã gọi Phong Kính lên tầng. Phong Nhã thấy bọn họ phải đi, nuốt ngụm canh hơi nóng vào miệng, nói với bọn họ: “Hai đứa ăn xong rồi à?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Sắp 12 giờ rồi ạ, ăn nhiều như thế không tốt.”
“…” Phong Nhã nhìn vòng eo và đôi chân nhỏ hơn mình của cô thì lặng lẽ buông đũa xuống, “Vậy chị cũng không ăn nữa đâu.”
Cô ấy vẫn nên về ăn vitamin tổng hợp hôm trước Giang Nhiễm cho là được rồi.
Giang Nhiễm vừa đi lên tầng với Phong Kính vừa hỏi anh: “Cả ngày hôm nay chúng ta đều ở bên ngoài, Nhị Hoàng làm sao bây giờ?”
Phong Kính nói: “Em yên tâm, Michelle ở bên Hoa Đô chăm sóc nó rồi.”
“Vậy thì tốt, anh lên tắm rửa đi, sáng mai chúng ta sẽ về Hoa Đô.”
“Được.”
Lần này Giang Nhiễm vẫn ở phòng cũ của Phong Kính, đương nhiên Phong Kính cũng ở đây. Trong phòng chỉ có một phòng tắm, Giang Nhiễm để Phong Kính tắm trước rồi gửi tin nhắn cho Michelle, hỏi anh ta tình trạng của Nhị Hoàng. Michelle cũng biết chuyện cô và Phong Nhã bị bắt cóc, biết hai cô đều đã về nhà an toàn rồi thì mới yên tâm.
Thật ra Giang Nhiễm nghĩ lại vẫn hơi sợ, hơn nữa trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói với Phong Kính. Vốn định chờ Phong Kính tắm xong thì sẽ nói chuyện với anh một lúc, nhưng lúc Phong Kính ra ngoài thì chạy nhanh về phía cô “gâu” một tiếng.
Giang Nhiễm: “…”
Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đã 12 giờ rồi.
Thôi, ngày mai lại nói với anh vậy.
“Gâu gâu.” Có lẽ do một ngày chưa thấy Giang Nhiễm nên bây giờ thấy cô, Nhị Hoàng cực kỳ vui vẻ, nhào về phía cô liếm láp. Giang Nhiễm ngã xuống giường, còn chưa đẩy anh ra thì có người gõ cửa phòng, sau đó cửa mở ra: “Giang Nhiễm, vitamin lần trước em cho chị…”
…….
Bên trong chợt trở nên yên tĩnh.
Xấu hổ qua đi, Phong Nhã vội đóng cửa lại, lùi ra ngoài: “Xin lỗi nhé, các em tiếp tục đi! Nhưng sau này nên khóa cửa đã thì tốt hơn!”
Giang Nhiễm: “…”
Phong Kính: “Gâu!”
……
Đêm hôm Phong Nhã gặp phải cảnh tượng nhiệt huyết sôi trào như vậy, dù đã từng kết hôn thì mặt cô ấy vẫn đỏ lên. Cô ấy dùng bàn tay phẩy phẩy gió cho mình, trong lòng thầm nói, em trai của mình cũng lợi hại thật, vừa mới xảy ra chuyện chấn động như vậy mà nó còn có tâm trạng để làm gì đó.
Tuổi trẻ tốt quá.
Cô ấy quyết định, lần sau phải tìm một người đàn ông trẻ tuổi hơn mình.
Lòng Giang Nhiễm lập tức mềm nhũn, Phong Kính mềm mại đáng yêu như vậy, quả thật là phạm tội mà.
“Được rồi Nhị Hoàng, đã khuya rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.” Cô đỡ Phong Kính nằm xuống giường, đắp chăn lên cho anh, dỗ anh ngủ. Nhị Hoàng nhổm dậy chơi đùa với cô, lại bị cô đè xuống: “Nếu không ngoan, ngày mai sẽ cắt phần bánh quy.”
Nghe thấy phải cắt phần bánh quy, Nhị Hoang ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngay lập tức.
Anh ngủ rất nhanh, Giang Nhiễm ở bên cạnh ngắm anh ngủ say, nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Dáng vẻ này, bất kể trong thân thể anh là Phong Kính hay Nhị Hoàng thì nhìn qua cũng không khác biệt là bao.
Cô ngồi bên cạnh ngắm một lúc rồi cũng đi tắm, sau đó nằm xuống cạnh Phong Kính đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phong Kính thức dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học của bản thân. Tối hôm qua anh vừa tắm xong, nháy mắt liền xuất hiện trong phòng ở Hoa Đô, tâm trạng lập tức không tốt. Cả đêm anh không cho Michelle chút sắc mặt tốt nào.
Nhưng hôm nay ngủ một giấc dậy liền thấy Giang Nhiễm ngủ bên cạnh mình, tâm trạng nhanh chóng trở nên tốt hơn.
Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng ngửi mùi hương từ mái tóc cô.
Vẫn là mùi quýt thoang thoảng mà anh quen thuộc, khiến người ta mê muội.
Anh cong môi rồi nhắm mắt lại, cứ ôm Giang Nhiễm như vậy mà ngủ. Anh ngủ không sâu nên khi Giang Nhiễm khẽ động đẩy thì anh liền tỉnh.
“Dậy rồi hả?”
Âm thanh trầm thấp dễ nghe truyền từ sau gáy mình, Giang Nhiễm ngơ ngác, cô xoay người thì thấy Phong Kính đang cười với mình.
Nụ cười của anh mang theo hương vị ánh mặt trời sớm mai, đẹp đến mức khiến Giang Nhiễm say mê.
“Anh đẹp thế à?” Phong Kính bất ngờ hỏi, trong giọng nói lộ vẻ trêu chọc.
Tai Giang Nhiễm từ từ đỏ lên, ra vẻ bình tĩnh: “Cũng tạm được.”
Phong Kính bật cười: “Ồ, vậy mà em nhìn không chớp mắt thế à?”
“Em không hề.” Giang Nhiễm từ chối thừa nhận bản thân vừa bị sắc đẹp của anh mê hoặc, “Tối hôm qua em còn chưa kịp nói chuyện với anh nữa, hành động ngày hôm qua của anh quá nguy hiểm!”
Phong Kính nghe xong liền cảm thấy đau đầu, anh đầu hàng: “Anh biết rồi mà, hôm qua Phong Bình và đồng chí cảnh sát đã lần lượt dạy dỗ anh rất lâu rồi.”
“Thế là đúng! Nếu đã báo cảnh sát, vì sao anh không đợi cảnh sát mà còn tự mình chạy vào hả?”
“Không phải vì anh lo lắng cho em sao?” Phong Kính có phần ấm ức.
“Vậy thì cũng không thể làm bậy.”
Phong Kính nhìn cô, một lần nữa ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng thầm thì: “Em có biết hôm qua anh sợ hãi thế nào không? Không phải anh sợ mấy người đó đối xử với anh như thế nào mà anh sợ bọn họ sẽ đối xử với hai người thế nào. Hai cô gái bị bắt đến một nơi xa lạ sẽ sợ hãi đến mức nào chứ, anh chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này thôi đã chịu không nổi rồi. Anh đi cho dù không thể cứu hai người ra ngoài, ít nhất có thể để hai người yên tâm một chút.”
Giang Nhiễm nhớ tới hôm qua khi Phong Kính bất ngờ xuất hiện thì tim mình liền bình tĩnh. Mặc dù Phong Kính có mặt quả thật đã mang lại cho cô cảm giác an toàn vô cùng lớn, nhưng nhớ tới tình huống hôm qua quá nguy hiểm, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi: “Nếu anh cũng biết không cứu được bọn em, vậy còn tới làm gì? Tặng đầu cho người ta à?”
“…” Phong Kính im lặng một lúc, dường như rất bất mãn mà cọ cọ cổ cô. Sợi tóc mềm mại của anh quét qua da thịt mịn màng của cô, cảm giác ngưa ngứa khiến cô rùng mình.
“Đúng vậy, anh đi tặng đầu cho người ta đấy. Nếu sau khi cảnh sát đến, bọn chúng bắt con tin uy hiếp thì anh cũng có thể tích cực tranh thủ.”
Anh vừa dứt lời khiến Giang Nhiễm không biết nói gì cho phải: “Có phải anh ngốc không đấy…”
“Em cứ coi như anh ngốc đi.” Chuyện như vậy, dù thế nào anh cũng không muốn để Giang Nhiễm và Phong Nhã đối mặt. Anh ôm Giang Nhiễm, giọng nói còn thấp hơn vừa rồi: “Nếu được lựa chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm như thế.”
Trái tim Giang Nhiễm thắt lại, khẽ run lên. Cô quay lại ôm Phong Kính, rất lâu sau mới nói: “Nhưng mà em cũng sẽ lo lắng cho anh. Nếu anh xảy ra chuyện gì, em sẽ… em sẽ gả cho người khác, anh cam lòng sao?”
Phong Kính: “…”
Cách vợ anh an ủi người khác có thể nói là rất sáng tạo và độc đáo.
Anh có ý xấu luồn bàn tay mình vào áo ngủ của cô, véo khẽ lên vòng eo nhạy cảm, “Ngoại trừ anh, em còn muốn gả cho ai hả?”
“Ôi ôi, đáng ghét, ha ha ha ha.” Giang Nhiễm rất sợ ngứa, Phong Kính đã phát hiện ra nhược điểm này qua nhiều lần thân mật, “Ha ha ha ha được rồi, em sai rồi, anh bỏ tay ra ngoài đi!
“Không bỏ.”
“Anh phiền thật đấy, tránh ra, ha ha ha ha.” Giang Nhiễm đã co rúm người lại, cười đến mức chảy cả nước mắt. Cô cố gắng kéo tay Phong Kính ra ngoài, nhưng Phong Kính như keo vậy, dán chặt vào người cô không lôi ra được.
“Em gọi là chồng, anh sẽ tha cho em.”
Giang Nhiễm lập tức khuất phục gọi một tiếng: “Chồng ơi, em sai rồi! Anh mau ra ngoài đi!”
Phong Nhã đi ngang qua cửa: “…”
Ha ha.:)
Dì giúp việc lên gọi Giang Nhiễm và Phong Kính ăn sáng, đúng lúc thấy cô ấy thì nhân tiện nói: “Cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có thể xuống ăn rồi.”
Phong Nhã yếu ớt lên tiếng: “Không cần đâu, tôi đã no rồi.”
Dì giúp việc: “???”
Phong Nhã không ăn bữa sáng nhưng tới bữa trưa vẫn đi xuống. Hôm nay Phong Bình cũng tới, anh ta mới từ cục cảnh sát về, hỏi thăm được một chút tình hình: “Tất cả những người hôm qua chạy trốn đều bị bắt rồi.”
Phong Kính hơi bất ngờ: “Nhanh vậy ạ?”
Mặc dù anh cũng tin tưởng năng lực phá án của cảnh sát nhưng thế này cũng nhanh quá đấy.
Phong Bình đáp: “Thật ra tối hôm qua bọn chúng đã sa lưới rồi.” Anh ta lấy ipad từ trong cặp tài liệu ra, nhấn vào một tin tức cho mấy người xem, “Sáng hôm nay cảnh sát đã thông báo, tối hôm qua lúc mấy tên đó đang chạy trốn thì bị một đám chó bao vây, vì tiếng động rất lớn nên cảnh sát đã nhanh chóng phát hiện ra, bắt toàn bộ bọn chúng lại, không có con cá nào lọt lướt.”
Phong Kính vừa nghe anh ta nói vừa xem báo chí đưa tin, đúng như lời Phong Bình nói, đám người kia vẫn chưa chạy được xa lắm, tay cũng chưa chạm vào xe thì đã bị một đám chó bao vây. Trên tin tức còn để một tấm hình, là ảnh chú chó màu đen to lớn, cười vui vẻ đối diện với máy ảnh.
Phong Kính: “…”
Con chó đen lớn này không hổ danh là lão đại của con ngõ phía Nam.
“Trong tin tức nói có người tiết lộ, con chó đen đã từng bị nhóm người này đánh nên nó đi báo thù, thật sao?” Giang Nhiễm ngồi bên cạnh Phong Kính, dựa vào gần anh để xem tin tức.
Phong Kính nhướng mày nói: “Chắc là thế.”
“Vậy cũng biết chọn thời điểm đấy chứ, thông minh lắm.” Giang Nhiễm cảm thán.
Phong Kính cười nói: “Thông minh thật.” Đâu chỉ thông minh, mà thành tinh mất rồi ấy chứ.
Nói đến thành tinh, anh lại nhớ chuyện mình vẫn còn nợ con chó nhỏ ở cạnh cửa hàng bán hoa một miếng thịt.
Phong Bình tiếp tục nói: “Lần này Vương Chấn cũng không chạy thoát, vụ ly hôn với Phong Nhã chắc cũng kết thúc nhanh thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cô ấy chỉ sợ vụ kiện ly hôn này không xử lý nhanh, lại kéo dài mất một hai năm, “Em định sau khi ly hôn xong sẽ ra nước ngoài du lịch một chuyến, anh sẽ cho em nghỉ chứ?”
Phong Bình hiếm khi nở nụ cười: “Được, em cứ từ từ mà chơi, trở về trước hôn lễ của Phong Kính và Giang Nhiễm là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT