Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Phong Nhã đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tỉnh rượu chưa?”

Dường như Vương Chấn không ngờ mở mắt ra sẽ thấy Phong Nhã nên rõ ràng sửng sốt trong chớp mắt: “Phong Nhã, sao cô lại ở đây?”

“Hừ, anh không biết ư?”

Vương Chấn nhíu mày, anh ta cực kỳ không thích ánh mắt Phong Nhã nhìn anh ta từ trên cao xuống như thế này, trước kia khi bọn họ ở bên nhau cũng như thế. Chẳng qua lúc ấy anh ta vẫn còn có thể kiềm chế, ra vẻ giả vờ lấy lòng cô nhưng hiện tại hai người đã trở mặt từ lâu, anh ta cũng không cần làm như thế nữa.

“Sao tôi phải biết chứ?” Anh ta cười khẩy, hỏi lại Phong Nhã.

Phong Nhã nghiêng người, chỉ tên đàn ông phía sau mình: “Vậy anh thử hỏi người anh em tốt của anh đi.”

Đầu Vương Chấn hơi đau, anh ta nhìn người Phong Nhã chỉ, hỏi hắn, “Cao Sảng, sao lại thế này?”

Cao Sảng đi tới đối diện anh ta rồi ngồi xuống: “Hôm qua không phải anh nói muốn đưa chị dâu tới đây để gặp anh sao?”

Vương Chấn ngẩn ra, lúc ấy anh ta cho rằng hắn chỉ thuận miệng an ủi mà thôi, không ngờ hắn thật sự đưa Phong Nhã tới đây.

Có điều sao lại còn cả bạn gái của Phong Kính nữa vậy?

“Sao mày tìm được cô ta?” Vương Chấn hơi khó hiểu, mấy ngày nay Phong Nhã cứ ở lì trong nhà, ngay cả công ty cũng không đến, còn chặn số anh ta, Cao Sảng đưa Phong Nhã đến đây kiểu gì?

Phong Nhã đáp: “Chúng tôi bị anh ta bắt cóc đến!”

Hai chữ “bắt cóc” khiến Vương Chấn tỉnh rượu: “Cái gì?”

Cao Sảng vội nói: “Không có chuyện này đâu, anh đừng nghe chị dâu nói linh tinh. Có lẽ do cách bọn em mời chị ấy hơi thô bạo nên khiến chị ấy không vui thôi.”

“Hơi thô bạo à? Anh nhìn vết thương trên tay tôi đi, thế này mà bảo chỉ hơi thô bạo thôi à?” Phong Nhã lại kéo tay áo, để lộ vệt đỏ trên cổ tay.

Vương Chấn nhìn thoáng qua, biết chắc chắn hai người bị Cao Sảng trói rồi kéo tới đây. Tên Cao Sảng này quả thật có phần hồ đồ, hắn có thể làm chuyện như vậy cũng không bất ngờ cho lắm. Nhưng từ “bắt cóc” này rất nặng, đó là phạm tội, anh ta chắc chắn sẽ không thừa nhận.

“Ngại quá, Cao Sảng biết tôi muốn tìm cô nhưng không được nên mới làm vậy. Cậu ta không có ác ý gì đâu.”

“Hừ.” Phong Nhã bị bọn chúng kẻ xướng người họa tức đến nỗi bật cười, “Bây giờ tôi không muốn thảo luận với anh xem tới cùng cậu ta có ác ý hay không, anh cứ nói xem anh tìm tôi có chuyện gì đi. Người anh em này của anh không chờ anh tỉnh lại thì không cho chúng tôi đi.”

Vương Chấn nhìn Cao Sảng rồi chỉ vào sofa, nói với Phong Nhã: “Nếu không thì hai người các cô ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Không cần.” Phong Nhã không chút suy nghĩ từ chối luôn, “Nếu vì chuyện ly hôn thì anh cứ trực tiếp tìm luật sư của tôi. Nếu chuyện của công ty, anh đi tìm Phong Bình, nói chuyện với tôi cũng không có ích gì.”

Thái độ của cô khiến Vương Chấn khá khó chịu, nhưng nghĩ đến việc tiếp theo còn phải nhờ sự giúp đỡ của cô thì nhịn xuống: “Được, cô thích đứng thì cứ việc đứng. Tôi sẽ nói ngắn gọn, cô muốn ly hôn, tôi đồng ý, nhưng công ty tôi do tôi cực nhọc vất vả một tay gây dựng, bây giờ ngay cả nó mà nhà họ Phong các cô cũng muốn hủy hoại, không phải hơi quá đáng rồi sao?”

“Chúng tôi quá đáng ư? Anh nghĩ lại xem anh đã từng làm chuyện gì đi đã, những điều này đều do anh gieo gió gặt bão. Vả lại, công ty là anh cực nhọc vất vả một tay gây dựng à? Anh mở công ty này, tôi đã giúp anh bao nhiêu? Nhà họ Phong đã giúp anh chừng nào? Rất nhiều mối làm ăn của công ty anh cũng do cướp từ tay tôi đấy! Nếu chúng tôi đã có thể giúp anh mở công ty thì đương nhiên cũng có năng lực khiến công ty anh đóng cửa.”

Rốt cuộc Vương Chấn cũng bùng nổ: “Nói thế tức là các cô định không chừa cho tôi một con đường sống đúng không?”

Phong Nhã nhìn anh ta, cảm xúc trong mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng lại quay về sự lạnh nhạt: “Đầu tiên anh bịa đặt Phong Kính đánh người, sau đó đưa tin tức của nó lên mạng, do chính anh từng chút từng chút một chặt đứt đường sống của mình.”

Vương Chấn nhìn cô, im lặng rất lâu rồi đứng lên: “Cô nhìn nơi này đi, cô có biết đây là đâu không?”

“Không biết.”

Vương Chấn nhếch miệng: “Đương nhiên cô không biết rồi, đây chính là căn phòng tôi và Cao Sảng ở lúc tôi vừa đến thành phố A. Ở đây hạng người gì cũng có, trên đường có lúc còn có cả người gây chuyện đánh nhau, việc bị kẻ trộm ghé thăm cũng là chuyện thường xuyên. Dĩ nhiên, chỗ này cũng không có gì đáng để trộm cả.”

Phong Nhã có phần bất ngờ, từ trước tới nay Vương Chấn chưa từng nói với cô những chuyện này.

“Tôi và Cao Sảng ở đây một năm, loại tiểu thư ngậm thìa vàng mà sinh ra như cô chỉ sợ cả đời cũng không thể hiểu được cuộc sống ở đây. Một năm đó, chúng tôi quá cực khổ, thường xuyên ăn một bữa thì sẽ không có bữa tiếp theo, lúc ấy tôi đã thề, một ngày nào đó tôi sẽ chuyển từ chỗ này ra ngoài, vào ở trong căn nhà đẹp nhất thành phố A. Đau khổ chịu đựng hơn một năm, cuối cùng cơ hội của tôi cũng đến, tôi được công ty Phong thị tuyển dụng.”

Phong Nhã mím môi, nói: “Bây giờ anh nói những chuyện này với tôi thì có ích gì chứ? Anh vốn có thể có được cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng chính anh lại không biết thế nào là đủ.”

“Đủ ư?” Vương Chấn cười khẩy, “Tôi dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, chịu nhiều cực khổ như thế mới có được từng đó, tôi sẽ không để mặc các người dễ dàng đạp đổ đâu.”

Phong Nhã nhíu mày, kéo Giang Nhiễm bình tĩnh lùi lại: “Được rồi, tôi sẽ nói với Phong Bình về suy nghĩ của anh, điều anh muốn nói cũng nói xong rồi, chúng tôi đi trước đây.”

Cô đang định đi thì bị Cao Sảng chặn đường. Phong Nhã quay đầu lại, nhìn Vương Chấn: “Anh có ý gì?”

Vương Chấn đáp: “Nếu đã đến thì ở lại thêm chút nữa đi, tôi sẽ nói chuyện với Phong Bình, nhưng tôi nghĩ, các cô ở đây thì chúng tôi sẽ nói chuyện thuận lợi hơn nhiều.”

“Vương Chấn!” Phong Nhã lớn tiếng nói, “Anh biết anh đang làm gì không? Đừng phạm thêm lỗi lầm nữa!”

Vương Chấn: “Chuyện này không phiền cô lo lắng.” Anh ta nói xong thì liền lấy di động ra gọi cho Phong Bình.

Không phải anh ta chưa từng gọi điện thoại cho Phong Bình, chẳng qua ngày trước anh ta gọi thì chưa từng được đáp lại, ngẫu nhiên có người nghe thì đó cũng là trợ lý của Phong Bình.

Nhưng lần này điện thoại lại gọi được một cách thần kỳ, chưa đến hai tiếng chuông thì đã có người nghe máy. Vương Chấn liếc Phong Nhã, ánh mắt đó giống như đang nói, nhìn đi, tôi đã nói có hai người ở đây thì đàm phán sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

“Vương Chấn.” Giọng nói trầm thấp của Phong Bình truyền tới, trong lòng Vương Chấn không hiểu sao có một cảm giác sợ hãi. Nhưng nhớ tới chuyện trong tay mình còn hai con át chủ bài thì anh ta lại yên tâm.

“Là tôi, có thời gian tâm sự không?”

Khi Phong Kính chạy về tới nhà họ Phong thì Phong Bình mới nói chuyện điện thoại với Vương Chấn xong. Phòng khách có mấy cảnh sát đang ngồi, ngoại trừ Phong Bình và Tần Phàm, bố mẹ Phong Kính cũng đều ở đây.

Thấy Phong Kính về, Tần Phàm thở phào nhẹ nhõm, tính tình người đại diện cũng bùng nổ: “Bây giờ cậu cứng cáp rồi, ngay cả người đại diện cũng dám chặn số cơ đấy?”

Phong Kính mím môi, biết chuyện này là mình đuối lý, nhưng bây giờ anh không hề có tâm trạng để thảo luận vấn đề này với Tần Phàm: “Anh nói bọn chúng gọi điện thoại tới à?”

Đây là hỏi Phong Bình, Phong Bình thấy anh, cũng định dạy dỗ một trận nhưng thấy anh gấp gáp như vậy thì lại đè nén lửa giận xuống: “Là Vương Chấn gọi điện thoại tới.”

“Quả nhiên là anh ta.” Ánh mắt Phong Kính chợt trở nên nặng nề, “Anh ta muốn làm gì?”

“Muốn bắt anh cam đoan không ra tay với công ty cậu ta nữa, sau này cũng không gây khó khăn cho cậu ta, còn cả chuyện Phong Nhã và Giang Nhiễm lần này, chúng ta phải cam đoan không truy cứu trách nhiệm của cậu ta.”

Phong Kính hỏi: “Hiện tại Phong Nhã và Giang Nhiễm thế nào?”

“Trước mắt là an toàn, Vương Chấn chưa ngu đến mức vậy, cậu ta biết nếu làm gì hai em ấy thì chắc chắn mình sẽ không chạy thoát.”

Tuy nói như vậy nhưng Phong Kính vẫn chưa yên tâm, bây giờ Vương Chấn đã mất không chế, con người một khi mất lý trí thì chuyện gì cũng có thể làm được. Hơn nữa, chỉ số thông minh của Vương Chấn vốn không hề cao.

“Anh biết bọn họ ở đâu không?”

Phong Bình: “Vừa rồi cảnh sát lần theo dấu vết để dò tìm vị trí của bọn chúng, đã phái người qua đó rồi, chắc là một lát nữa sẽ có tin tức thôi.”

Bây giờ mỗi phút mỗi giây đối với Phong Kính đều như giày vò, tim anh giống như bị người ta đặt trên lò lửa, khó chịu đến mức không hít thở nổi.

Cứ đợi như thế 20 phút, bên phía cảnh sát truyền đến tin tức, họ báo đã thấy chiếc xe màu trắng bắt Phong Nhã và Giang Nhiễm đi, nhưng vẫn chưa tìm thấy hai cô ấy.

“Chúng tôi đã hỏi thăm hàng xóm quanh đó, có hộ gia đình phản ánh, quả thật hôm nay có nhìn thấy mấy người đàn ông kéo hai cô gái tới đây, sau đó đã đi đâu thì bọn họ cũng không biết.”

“Đã biết, tiếp tục tìm kiếm đi.”

“Rõ.”

Phong Kính nghe cảnh sát nói chuyện, lòng càng lúc càng nặng nề. Anh lấy điện thoại ra, gửi biển số xe cho Vu Dao.

[Phong Kính]: Tôi muốn nhờ cô một chuyện, cô có biết chủ nhân của biển số xe này không? Tôi tra ở trên mạng thì hình như là người ở con ngõ phía Nam.

Vu Dao nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Tôi sẽ gửi cho anh cả giúp anh.”

[Vu Dao]: Tôi nghe Mạnh Hành Xuyên nói, chị gái anh và Giang Nhiễm bị người ta bắt cóc à? Do đám người này làm?

[Phong Kính]: Ừ, cảnh sát tìm được chiếc xe này rồi nhưng không tìm thấy người, bây giờ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Tôi muốn biết bọn chúng còn có nơi ẩn náu nào khác không.

[Vu Dao]: Anh đừng lo lắng, chỗ anh cả tôi có tin tức gì thì tôi sẽ gửi cho anh ngay lập tức.

[Phong Kính]: Được, cảm ơn cô.

[Vu Dao]: Đừng khách sáo.

Phong Kính không biết hôm nay Vu Dao có lịch trình gì không nhưng nếu anh thật sự làm phiền công việc của cô ấy thì anh cũng chỉ có thể làm vậy. Hai người bị bắt đi trong khoảng thời gian càng dài thì càng nguy hiểm, mà anh không dám tưởng tượng, bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì.

Anh sợ anh sẽ sụp đổ trước Vương Chấn mất.

Bên phía cảnh sát vẫn chưa có tin tức mới nhưng Vu Dao đã nhắn tin trả lời anh.

[Vu Dao]: Biển số xe anh gửi đã tra được chủ xe rồi, anh em dưới tay anh cả tôi biết.

[Vu Dao]: Vốn định tìm hắn tới hỏi chuyện nhưng lại không liên lạc được, anh cả tôi nghi ngờ có vấn đề rồi.

[Phong Kính]: Có biết địa chỉ người kia không? Bọn chúng có khả năng đi đâu?

Vu Dao gửi địa chỉ tới: “Đây là chỗ bọn chúng thỉnh thoảng tụ tập, ẩn náu rất tốt, có khả năng sẽ ở đấy.”

Phong Kính cầm di động rồi xông ra ngoài.

“Em đi đâu đấy?” Tất cả mọi người trong phòng khách chưa kịp phản ứng thì Phong Kính đã chạy đi, chỉ còn cánh cửa lớn đung đưa.

Phong Bình lập tức đuổi theo, thấy anh lên xe thì cũng lái xe mình đến rồi chạy theo.

Lúc này nhà họ Phong chỉ còn lại hai người cảnh sát chờ tin tức ở đây, bây giờ đuổi theo cũng không được mà ở lại cũng không xong nên đành phải báo lại với cục để bọn họ tăng số người.

Di động Phong Kính đặt trong túi vẫn còn nhấp nháy.

[Vu Dao]: Anh cả tôi không tiện ra mặt lắm, anh cũng đừng tự đến, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Anh báo lại địa chỉ với cảnh sát để bọn họ kiểm tra đi.

[Vu Dao]: Anh còn đấy không?

[Vu Dao]: Phong Kính?

Ngồi trong phòng hóa trang, Vu Dao nhíu mày, chẳng lẽ Phong Kính thật sự đuổi theo rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play