Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Giang Nhiễm hoa mắt cả buổi chiều để sắp xếp lại những món đồ mang từ nước ngoài về, mệt đến mức cơm tối cũng gọi luôn ở bên ngoài. Cô ở nước ngoài một tuần thì ở đây cũng dồn lại đơn hàng trong một tuần, bỗng chốc phải chuyển đi rất nhiều hàng.

Cô cũng muốn tìm một người làm tạm thời đến giúp mình.

Nhưng so sánh giữa phí thuê người làm và mức mình nhận được, cô lại từ bỏ ý định này. Không hề lãi chút nào.

“Gâu gâu gâu.” Nhị Hoàng thấy cô bận việc cả chiều, cuối cùng đến giờ cũng xong, liền đi đến bên cạnh sofa, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đôi mắt nó vừa đen vừa tròn, Giang Nhiễm không bao giờ chịu được khi nó nhìn mình như thế. Chính Nhị Hoàng hình như cũng biết mình như thế rất đáng yêu nên mỗi lần muốn đòi ăn với Giang Nhiễm sẽ dùng vẻ mặt này nhìn cô. Mỗi lần đều có thể thành công.

“Nhị Hoàng.” Giang Nhiễm ôm lấy nó rồi vuốt ve.

“Gâu gâu.” Trên chân Nhị Hoàng quấn băng gạc, hành động không tiện cho lắm nên ngoan ngoãn ghé vào sofa cọ cọ cô. Giang Nhiễm lấy di động ở trên bàn, chụp cho nó một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè của mình.

[Giang Nhiễm]: Anh hùng nhỏ Nhị Hoàng của tôi. (trái tim)

[Nghiêm Hoan Hoan] trả lời [Giang Nhiễm]: Vòng bạn bè của tớ đều khoe con khoe ảnh selfie, chỉ có cậu, không ngừng kiên trì khoe chó. (mỉm cười)

[Giang Nhiễm] trả lời [Nghiêm Hoan Hoan]: (mỉm cười)

[Hà Chi Viễn]: Chân Nhị Hoàng sao thế? Bị thương à?

[Giang Nhiễm] trả lời [Hà Chi Viễn]: Đúng ạ, đêm qua nó bắt trộm. (che mặt)

[Nghiêm Hoan Hoan] trả lời [Giang Nhiễm]: Tớ mới phát hiện, trên chân chó nhà cậu có quấn băng gạc à?

Giang Nhiễm đang suy tư xem có cần phải trả lời thống nhất không thì có người gọi điện, là Hà Chi Viễn. Cô suy nghĩ một lát mới nghe điện thoại: “Hà Chi Viễn, sao vậy anh?”

“Tối hôm qua nhà em có kẻ trộm lẻn vào sao?” Trong giọng nói của Hà Chi Viễn lộ ra sự quan tâm không che giấu được.

Giang Nhiễm nói: “Vâng, nhưng vẫn còn may, đã bị cảnh sát bắt được.”

“Em không sao chứ?”

“Em không sao, chỉ có Nhị Hoàng bị thương.”

“Có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh việc xem xem không? Anh sắp hết giờ làm rồi, hay là anh qua đó chở em nhé.”

“Không cần đâu ạ, sáng nay anh Phong đã đưa nó đi bệnh viện rồi.”

Nghe thấy hai chữ “anh Phong”, Hà Chi Viễn im lặng một chút rồi mới nói: “Vậy là được rồi, Nhị Hoàng không sao chứ?”

“Không có gì đáng ngại, bác sĩ và cảnh sát còn khen nó rất dũng cảm đấy.” Giang Nhiễm nói xong lại xoa đầu Nhị Hoàng.

Hà Chi Viễn cười nói: “Vậy em có cần giúp gì không? Hay em mang Nhị Hoàng về nhà bố mẹ em ở vài ngày đi.”

Giang Nhiễm cũng từng nghĩ đến việc về chỗ bố mẹ nhưng vẫn lắc đầu: “Thôi ạ, nếu bọn họ mà biết, chắc chắn sẽ lo lắng chết mất, Nhị Hoàng rất ngoan, một mình em ở đây cũng không có vấn đề gì, hơn nữa em ra ngoài lâu như thế, có một đống công việc đang chờ giải quyết.”

Hà Chi Viễn nghĩ một lát rồi nói: “Vậy em cũng đừng gắng gượng quá, nếu có việc gì cần giúp cứ nói với anh.”

“Vâng ạ, cảm ơn anh.”

“Chúng ta quen biết lâu thế rồi, em còn khách sáo với anh làm gì.” Khi nói lời này Hà Chi Viễn có hơi tự giễu, “Gần đây chỗ các em an toàn chứ?”

“Chắc là an toàn ạ, mới xảy ra chuyện như thế, nói thế nào thì bảo vệ cũng phải cảnh giác một thời gian, hơn nữa mấy ngày nay cảnh sát cũng sẽ tuần tra trọng điểm vùng này.”

“Thế là tốt rồi, vậy…” Hà Chi Viễn nuốt câu “tạm biệt” đã đến miệng xuống, sửa lời thành, “Chủ nhật em có rảnh không, anh mời em ăn cơm nhé, xem như an ủi em.”

“Hả, không cần đâu, em đã không sao rồi.”

Hà Chi Viễn dường như biết cô sẽ từ chối, lại bổ sung: “Tiện thể anh có một số việc muốn nói với em.”

Giang Nhiễm sửng sốt, hỏi anh ta: “Chuyện gì ạ? Không thể nói qua điện thoại sao?”

“Chuyện này nên gặp mặt thì có vẻ tốt hơn.”

Giang Nhiễm đắn đo một lát mới đáp: “Vậy được ạ.”

“Thứ bảy anh tới đón em.”

“Không cần phiền phức thế đâu, chúng ta cứ gặp ở trung tâm thương mại Tinh Quang đi.”

“Cũng được.” Hà Chi Viễn không ép sát từng bước, biết chọn đúng lúc mà nhượng bộ, “Cứ thế đi, buổi tối em cẩn thận một chút.”

“Em biết rồi, tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhiễm cầm điện thoại ngồi trên sofa ngây người, Hà Chi Viễn định nói chuyện gì với cô, cô ít nhiều cũng có thể đoán được, nhưng trước kia cũng rất nhiều lần cô cho rằng Hà Chi Viễn sẽ nói rõ với mình, nhưng anh ta chưa từng nói, lần này có thể lại do cô suy nghĩ nhiều nữa hay không?

Chuông điện thoại lại lần nữa kêu lên, lần này là người giao cơm. Giang Nhiễm đi dép lê, mở cửa cho người ta.

Buổi tối lại đóng gói thêm giờ, trên WeChat có rất nhiều khách hàng giục cô giao hàng, Giang Nhiễm bị hỏi tới đau đầu. Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của WeChat, cô mất kiên nhẫn ngẩng đầu liếc một cái, phát hiện vậy mà lại là anh Phong.

[Phong]: Tôi đã về đến nhà rồi, đây là vé vào cửa buổi biểu diễn, chờ mong tuần sau gặp mặt. (đáng yêu)

[Phong]: (hình ảnh)

Tâm trạng Giang Nhiễm cuối cùng cũng hơi thả lỏng, cô ngồi vào trước máy tính, trả lời anh: “Tôi cũng rất mong chờ (đáng yêu).”

[Phong]: Cô đang làm gì đấy?

[Người order Đại Kha Kha]: Đóng gói hàng ngày mai phải chuyển đi (che mặt) nhiều quá, mệt chết đi được (che mặt).

[Phong]: Nếu không ngày mai tôi tìm người giúp cô nhé?

[Người order Đại Kha Kha]: Là người giúp anh rửa xe sao? (⊙o⊙)

[Phong]: À thì, cũng gần giống thế.

[Người order Đại Kha Kha]: Ha ha, không cần đâu, tôi có thể tự làm được.

Phong Kính nhìn tin nhắn này của cô, trong lòng càng hận Tần Phàm, vốn dĩ anh có thể xuống thẳng dưới tầng giúp cô đóng gói, kết quả bây giờ anh chỉ có thể cầm điện thoại, không thể làm bất cứ việc gì.

“Bản thảo cuối cùng của kịch bản “Bí mật” mấy ngày tới sẽ được gửi đến, tôi nhận được sẽ chuyển cho cậu.” Tần Phàm đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua Phong Kính đang ngồi nghịch điện thoại trên sofa, “Ảnh đế Phong, cậu cũng nên chuẩn bị cảm nhận nhân vật đi.”

“Biết rồi.” Phong Kính ngẩng đầu lườm anh ta.

Tần Phàm nhướng mày: “Tôi thấy được oán hận dày đặc trong ánh mắt cậu.”

Phong Kính nói: “Chứng tỏ tôi thật sự rất hận anh.”

“Vô cùng vinh hạnh.” Tần Phàm hờ hững nhìn anh, “Sau khi bắt đầu quay tôi sẽ bước vào tổ của cậu, hi vọng cậu thể hiện cho tốt.”

Phong Kính: “…”

Mặc dù Tần Phàm là người đại diện của anh nhưng anh lại không phải là nghệ sĩ duy nhất dưới tay Tần Phàm. Chỉ có khoảng thời gian anh mới gia nhập Thiên Tần thì toàn bộ công việc Tần Phàm mới tự mình đi cùng, chờ đến lúc mọi thứ của anh dần đi vào quỹ đạo, Tần Phàm mới giao anh cho Michelle do anh ta tự mình tuyển chọn phụ trách.

Có lẽ có nghệ sĩ sẽ vì không có người đại diện đi theo bên cạnh mình mà cảm giác bản thân không được coi trọng, nhưng Phong Kính thì hoàn toàn ngược lại, anh ước gì Tần Phàm đừng có theo anh. Bởi vì hiển nhiên so với Tần Phàm thì Michelle dễ dàng nắm bắt hơn nhiều.

Anh ho khan một tiếng, nhìn Tần Phàm nói: “Tôi thấy Mễ Tuyến Nhi rất tốt, một năm nay cậu ấy vẫn theo bên cạnh tôi, cực kỳ hiểu rõ sở thích của tôi. Anh bận như thế, nếu cứ ở bên cạnh tôi, trong lòng những người khác sẽ cảm thấy không công bằng đấy.”

Tần Phàm nói: “Có gì mà không công bằng chứ, ai bảo bọn họ không kiếm được nhiều tiền bằng cậu.”

“…” Phong Kính nghẹn họng, “Tuy tôi đã biết anh là loại người này từ lâu, nhưng anh cứ nói thẳng ra như thế vẫn hơi quá đáng thật.”

“Vậy cậu nhớ đừng kể lại cho bọn họ.”

Phong Kính: “…”

Cái tên “người đại diện” này đúng là danh xứng với thực, tất cả chỉ lấy tiền làm chuẩn, có thể nói là Chu Bái Bì (1) thời hiện đại.

(1) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động, “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da. (Nguồn: lelinh2909.wordpress.com)

Buổi tối Tần Phàm không ở lại chỗ này, rốt cuộc Phong Kính cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh tắm xong, thay áo ngủ rồi uống thuốc bác sĩ kê, nằm trên giường chờ tới 12 giờ.

Bởi vì tác dụng của thuốc, chẳng bao lâu sau anh đã buồn ngủ, bỗng nhiên chân phải truyền đến một cơn đau đớn khiến anh mở mắt.

Ồ, đây là phòng ngủ của Giang Nhiễm.

Anh cúi đầu nhìn chân mình bị quấn băng gạc, ư ử vài tiếng. Mỗi ngày có thể giúp Nhị Hoàng chịu đau mấy giờ, để buổi tối nó ngủ một giấc thật ngon cũng không tệ.

“Nhị Hoàng, sao thế? Miệng vết thương lại đau sao?” Giang Nhiễm tắt máy tính, đi đến bậc của sổ nhìn Nhị Hoàng. Vừa rồi thấy nó mơ mơ màng màng ngủ rồi mà, bây giờ lại tỉnh lại, chắc do vết thương đau thôi. Cô kiểm tra lại, không xuất huyết, khom lưng hôn đầu của nó: “Ngoan nhé, chờ em khỏe sẽ cho em thêm cơm.”

Phong Kính cứng đờ, vừa rồi Giang Nhiễm hôn anh sao?

Khác với nụ hôn thoáng qua ở thang máy, cũng không cách lớp khẩu trang thật dày, anh gần như cảm nhận được đôi môi mềm mại của Giang Nhiễm.

“Gâu gâu.” Đuôi anh không tự giác cong lên, cái này có tính là nụ hôn tình yêu không? À, nếu mà tính, bây giờ chắc anh đã trở về thân thể của mình đúng không?

“Ngủ ngon nhé, Nhị Hoàng.” Giang Nhiễm lại sờ sờ nó, lấy bộ đồ ngủ mới từ trong tủ quần áo đi vào phòng tắm.

Phong Kính vui vẻ ghé vào bậc cửa sổ, cơn đau đớn ở vết thương giảm đi không ít.

Nụ hôn của Giang Nhiễm đối với anh giống như thuốc mê, khiến tim anh vừa mềm mại vừa tê dại, còn hơi nghiện.

Giang Nhiễm tắm xong đi ra thấy Nhị Hoàng còn ghé vào bậc cửa sổ mở to mắt nhìn cô, nghĩ thầm lần sau đi đổi thuốc có nên nói bác sĩ kê cho nó ít thuốc giảm đau không?

“Ngủ đi Nhị Hoàng.” Giang Nhiễm đeo miếng che mắt.

Hôm sau cô không lười nữa, dậy sớm nấu bữa sáng cho mình. Cô ở nước ngoài một tuần, tuy không tự mình xử lý được rau nhưng nông trường vẫn rất có trách nhiệm thu hoạch cho cô rồi gửi tới đây. Rau củ mà không ăn nhanh thì sẽ không tươi nữa, ôi, hôm qua nên đưa cho anh Phong một ít.

Cô đưa một ít rau cho chị Vương, lại chọn ra một ít chuẩn bị đưa qua cho bố mẹ mình.

Nghĩ dù sao buổi chiều cũng đi trung tâm thương mại Tinh Quang gặp Hà Chi Viễn, cô cứ ra ngoài trước, đưa đồ ăn đến chỗ bố mẹ. Mẹ Giang thấy cô về, muốn giữ cô lại ăn cơm, Giang Nhiễm cũng muốn ăn cơm chùa của mẹ nhưng không thể không từ chối: “Lần sau đi ạ, hôm nay con có hẹn ăn cơm với bạn rồi.”

Rada bát quái của mẹ Giang bắt đầu vận hành: “Bạn à, là Nghiêm Hoan Hoan sao? Hay vẫn là Hà Chi Viễn kia?”

Khóe miệng Giang Nhiễm giật giật, vừa đi giày vừa nói: “Không phải đâu ạ, là người mẹ không biết đâu.”

“Con lại kết bạn với con trai mà mẹ không biết à?”

“..” Quả nhiên, cùng một thế giới cùng một người mẹ, “Không nói nữa, con bị muộn rồi, con đi trước đây.”

“Lần sau nhớ về ăn cơm đấy nhé.” Mẹ Giang đi đến cửa, không quên dặn dò cô, “Cái cậu Hà Chi Viễn mẹ thấy không tồi đâu, có thể phát triển một chút.”

“Đã nói không phải mà, tạm biệt mẹ.” Giang Nhiễm vội vàng vào thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play