Khi nghe Cố Thanh Châu nói, Nghiêm Thanh còn tưởng là mình nghe nhầm. Ngước đầu khỏi ngực anh, đôi mắt đầy hơi nước trong trẻo lấp lánh, xen lẫn chút âu lo. Cô nói trong làn nước mắt: “Em cứ tưởng anh giận rồi!”

Lưng Cố Thanh Châu hơi cong lại, giờ phút này anh phải thế này mới có thể dằn lại nỗi đau trong tim, chỉ như vậy mới có thể ôm chặt Nghiêm Thanh.

“Anh nói rồi, lúc em phát trực tiếp anh có nghe...” Anh như than thở lại vừa như an ủi, thủ thỉ: “Sao anh lại không tin em được chứ. Anh biết em thật lòng muốn giúp người ta, nhưng lúc ở trên sóng trực tiếp em là người của công chúng, mỗi một câu em nói ra mà không cẩn thận sẽ gây phiền phức cho em sau này. Thật ra anh không muốn em phải thay đổi gì cả, em cứ là chính em thì đã tốt lắm rồi.”

Em là người tốt vô cùng.

Câu nói ấy tựa như một thanh kiếm đâm thủng xuyên qua manh giáp cuối cùng trong ngực Nghiêm Thanh, nếu có người ra lệnh bắt cô phải làm gì cô sẽ chống lại người đó, nhưng nếu như nghe được người ta nói không muốn cô thay đổi, cô là chính cô thì cô sẽ cảm động vô cùng.

Bởi vì anh muốn tốt cho cô.

Cố Thanh Châu kéo Nghiêm Thanh ngồi xuống, phân tích chuyện ngày hôm qua cho cô một lần nữa: “Em xem, lời khuyên hôm qua của em tốt lắm, anh cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, nhưng chính người ta không nghe lời em khuyên bảo, không phân biệt tốt xấu, có phải sau đó em cũng hơi kích động phải không? Nếu em có thể giữ lòng mình bình tĩnh hơn thì em sẽ làm như thế nào?”

“Cô là loại nhát gan chỉ biết lên sóng trực tiếp chửi rủa với tôi thôi, có bản lĩnh thì giải quyết một lần với bọn họ luôn đi, nhưng tôi biết cô sẽ không, không nên nói những thứ cao thượng vĩ đại như vậy, gì mà yêu với đương chứ, nếu như gã đó không có tiền cô sẽ ở cùng hắn ta chắc. Chẳng qua là cô thích tiền của người ta, mà vừa vặn anh ta phù hợp với điều kiện của cô thôi, không có người này thì có người khác, dù sao người qua đường thì không cần quen mặt, đưa tiền là được.”

“Tôi không phải như thế, tôi không phải!”

“Nếu không phải thì cô chứng minh đi. Nếu cô muốn quên chuyện này đi, chuyển đến một thành phố mới là cô có thể làm lại từ đầu, tất cả đều là sự lựa chọn của cô.”

Nghiêm Thanh ngẫm nghĩ lại, rũ mắt nhìn xuống ghế: “Có lẽ em sẽ nói như vậy, đó là mục đích câu nói của em.”

Cố Thanh Châu dừng một lát, dằn lòng hỏi một câu: “Cho nên sau này em còn muốn tiếp tục như thế không?”

Chỉ thấy đỉnh đầu cô nàng lắc lắc, không nói lời nào, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Giải quyết chuyện này trước rồi hẵng nói.”

Anh hơi chau mày, giống như một cụ giáo: “Định đánh trống lảng hả?”

Cô lại lắc đầu: “Không có mà.”

Anh vừa than vừa giơ tay dùng sức ấn ấn vào đầu cô, Nghiêm Thanh giống như một cái lò xo, thấp xuống một tí lại bắn lên. Sau đó cô nhận lấy bữa ăn sáng từ anh bưng tới, rúc vào một góc sô-pha ngồi ăn và nghe anh nói: “Ăn đi, ăn xong anh đưa em đến thành phố đó.”

Lại là anh lái xe, lại là hai người bọn cô, chỉ có điều lần này trên xe không mở radio. Nếu Cố Thanh Châu không mở thì trong xe thật sự rất yên tĩnh, có mấy lần anh liếc về người ngồi bên cạnh, thật sự là quá quá biết điều, ngoan đến độ anh nhìn thôi cũng đau lòng.

Nghiêm Thanh chuyển tầm mắt về anh, nói em muốn hút điếu thuốc.

Cố Thanh Châu hạ cửa kính xe xuống, bắt đầu dặn dò cô những chuyện phải giải quyết sau đó: “Em không cần lên tiếng, tất cả đã có anh lo, chuyện này không thể có liên quan gì đến em được, em không thuộc phạm vi xúi giục người khác phạm tội.”

Nói đến đây, ngón tay kẹp điếu thuốc của Nghiêm Thanh run lên, một ít tàn thuốc rơi theo chiều gió bay về phía sau, bầu trời như rơi xuống gì đó, rất nhẹ rất mỏng, không tiếng động đáp xuống cửa kính xe.

“Là tuyết.” Cô nói.

Đây là đợt tuyết rơi thứ hai ở thành phố Dương.

Một đường phủ đầy tuyết, đến khi vào thành phố kia đã là một màu trắng xóa của tuyết trên những nóc nhà cành cây, lúc cô xuống xe anh gọi một tiếng em chờ đã, và rồi không biết lấy ở đâu ra chiếc áo khoác khoác lên người cô. Nghiêm Thanh đi từng bước vào trong, giày cô đạp trên tuyết vang lên từng tiếng, cô chợt nhớ đến ngày đó có cô gái nói chờ tuyết rơi phải mặc đồ màu đỏ đi hẹn hò với người yêu rồi giả vờ như lỡ trượt chân ngã vào lòng anh.

Cô dừng lại nhìn Cố Thanh Châu suốt dọc đường luôn che chở cho cô, trận tuyết rơi thứ hai, hai người họ ở cùng một chỗ, lỗ tai của anh bị đông lạnh đến đỏ bừng.

***

Lúc này có người đi ra, Cố Thanh Châu bắt tay với một người đàn ông mặc tây trang xách cặp da, Nghiêm Thanh đứng bên cạnh nghe người ta gọi anh là anh Cố, đưa danh thiếp cho cô, gọi cô Nghiêm, bây giờ tôi là luật sư của cô, mọi chuyện đã có tôi giúp cô xử lý, cô không cần phải lo lắng.

Luật sư?

Của cô à?

Vị luật sư này nhảy ra ở đâu mà cô không biết thế?

“Luật sư Lý, anh đến đây từ khi nào thế?” Nghiêm Thanh hỏi.

Vị luật sư liếc nhìn Cố Thanh Châu, thấy anh khẽ gật đầu mới nói: “Từ tối hôm qua.”

Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, rốt cuộc cũng biết vì sao công an không tìm đến cô.

Một đoàn ba người cùng với luật sư đi vào vào cục công an, chuyện này gây ra tiếng động rất lớn, lại đang là giai đoạn bầu chọn thành phố văn minh cuối năm, những ngành có liên quan đến không thể nào vui nổi, thế nên tất nhiên không khí cực kì nghiêm túc. Nghiêm Thanh ngồi trong phòng, tuy ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng lo lắng vô cùng. Tuy nhiên Cố Thanh Châu đã nói tất cả đã có anh, cho nên cô không nói nhiều chuyện, người đến là được.

Ngồi lâu làm cô muốn hút một điếu thuốc, cô đi ra ngoài tựa người vào tường châm lửa, đột nhiên nghe thấy bên trong có người nói to tiếng, Nghiêm Thanh nghe được, có người muốn thông báo đến nơi cô làm việc.

Nghiêm Thanh bị khói hun vào mắt, cay xè mắt muốn bật khóc.

Nhìn bề ngoài trông cô có vẻ như là người vô tư và rất lợi hại, song thật ra gặp phải những chuyện liên quan đến quan quyền thì chỉ một cọng cỏ ven đường cũng có thể đạp chết cô. Hồi trước nhà cô bị người ta viết chữ sơn đỏ, cô cũng từng chạy đến đồn công an, nhưng đều vô dụng, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ đương nhiên, và cuối cùng cô vẫn bị ép cưới Tiền Hoa.

Cố Thanh Châu nói đúng, cô không đưa dao bắt cô ta đi giết người ai cũng biết, nhưng có những lời nói một khi đã nói ra thì không thể nào thu lại được, cô phải chịu trách nhiệm.

Nghiêm Thanh nghĩ kĩ càng, dụi điếu thuốc và cất bước đi vào, mới đi mấy bước cô đã thấy anh ở đằng trước. Anh quay lưng về phía cô và đưa cặp tài liệu nào đó cho đối phương: “Chúng tôi tới đây để phối hợp điều tra chứ không phải đến để nhận tội. Đồng thời tôi và luật sư đã thống nhất, trong chuyện này cô Nghiêm Thanh không cần phải báo cáo về nơi làm việc.”

“Đơn giản mà nói, chúng tôi chỉ là những công dân thực hiện nghĩa vụ đến trợ giúp các anh điều tra án, chứ không phải là bị điều tra.”

“Nghi phạm trong vụ án này là người trưởng thành, có năng lực phán đoán hoàn toàn bình thường. Dù cho cô Nghiêm đã từng nói gì với nghi phạm đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của cô ta. Huống chi từ tối hôm qua luật sư của chúng tôi đã cung cấp cho công an băng truyền trực tiếp tối hôm đó của phát thanh viên, cô ấy đã làm hết sức nghĩa vụ khuyên nhủ nghi phạm quay đầu là bờ.”

“Ban đầu nghi phạm lựa chọn cướp chồng của bạn thân,
trở thành tình nhân của người đã có gia đình, lại đang mang thai, đến tối hôm qua cầm dao muốn hành hung lấy mạng đổi mạng mới lên phát sóng trực tiếp đối thoại với phát thanh viên. Cô Nghiêm không hề bảo nghi phạm cầm dao đi giết người.”

“Lựa chọn của cô ta là do cô ta quyết định, thế nên hậu quả chắc hẳn cũng nên do cô ta chịu trách nhiệm.”

“Đúng không? Anh công an.”

Bông tuyết rơi càng nhiều hơn, rơi xuống đầu Nghiêm Thanh, đột nhiên cô run lẩy bẩy, ù tai, tim trong lồng ngực đập nhanh liên hồi. Mặc dù cô luôn ỷ mạnh nhưng cũn sẽ có khi cô rất sợ, cô sợ mình không còn là phát thanh viên người người hâm mộ, cô sợ mất việc làm, cô sợ hồ sơ mình có vết nhơ, cô sợ mình không còn chỗ dung thân ở thành phố Dương nữa.

Tất cả chuyện này với cô y như một cơn ác mộng, công sức bao năm của cô có thể bị thiêu rụi trong biển lửa.

Cô cứ ngỡ hết cách rồi, giống y nỗi bất lực của năm xưa, thế nhưng ngoảnh đầu lại chợt phát hiện ra có người chở che mình, giúp mình giải quyết mọi việc.

Ấy là người đàn ông mới mấy tiếng trước thôi còn trách móc mình nói chuyện không suy nghĩ kĩ rồi cướp luôn cọng rơm cuối cùng của người đàn bà đó, ấy là người nắm chặt tay mình và bắt mình tự kiểm điểm hành động của bản thân, và cũng là người động viên mình cố gắng giữ vững lòng!

Rõ ràng là anh đang chỉ dạy cô...

Nghiêm Thanh bước vào trong, ở trong đây ấm hơn hẳn ở ngoài. Cô nắm chặt tay anh, kề vai chung đôi, và cô làm đúng theo lời dặn của anh.

Thầy Cố chưa bao giờ nói nhiều đến vậy trừ những khi dạy học ở trên lớp, Nghiêm Thanh khoanh tay nghĩ ngợi, hình như đúng là vậy.

Mà trong cả cuộc đời này chưa từng có ai đứng ra bênh vực cô cả. Nghiêm Thanh nhẩm tính lại một lần nữa, chính xác anh là người đầu tiên.

***

Hôm nay Nghiêm Thanh thuận lợi quay về thành phố Dương, cái túi nhỏ mà cô chuẩn bị thật sự là vô ích rồi. Về nhà rồi cô lập tức gọi điện báo cáo tình hình cho cấp trên, sếp Tô quan tâm hỏi thăm nhà cô không sao chứ.

Nghiêm Thanh vâng một tiếng, đều tốt cả, sếp yên tâm.

Ngày thứ hai luật sư Lý gửi tới tin tốt, gã đàn ông tồi đó đã qua cơn nguy hiểm, đã được chuyển từ phòng hồi sức cấp cứu sang phòng thường, bồ nhí giết người không thành cộng thêm bản thân cô ta đang có thai, quan tòa sẽ cân nhắc hình phạt tương ứng cho cô ta. Nghe mãi xong Nghiêm Thanh không nghe được luật sư Lý nói chuyện liên quan đến mình, giống như sự kiện lần này không chút liên quan nào tới mình vậy.

Cô chỉ là một người đứng xem mà thôi.

Nghiêm Thanh cúp điện thoại, suy nghĩ một lát thì gọi cho Cố Thanh Châu: “Ngày mai anh có rảnh không? Cùng ăn cơm nhé?”

Bên kia Cố Thanh Châu đang ngồi chơi xếp gỗ cùng Nguyệt Nguyệt, nhóc con nghiêng đầu hỏi bác: “Ai vậy bác?”

“Là cô Thanh Thanh.”

“Bác cho Nguyệt Nguyệt nói đi.” Nhóc con vịn vào cánh tay anh giành điện thoại, “Cô Thanh Thanh ơi, cháu về rồi, sao lâu rồi cô không đến chơi với cháu?”

Một câu hỏi vu vơ của trẻ con mà làm cho Nghiêm Thanh đỏ mặt không thôi, da mặt cô bình thường có thể sánh với tường thành dày tám trượng nhưng giờ này lại ngượng ngùng đảm bảo: “Mai nhé, mai nói bác của cháu đưa cháu đi chơi đi, cô mời cháu ăn kem.”

Ngay lập tức cô nghe thấy bên kia giọng trẻ con non nớt vui vẻ, còn tinh ranh hỏi bác: “Ngày mai cháu có thể đi không bác?”

Nghiêm Thanh im lặng chờ, nói thật lúc này mà Cố Thanh Châu lạnh nhạt từ chối cô cô hoàn toàn có thể hiểu được. Vẫn là câu nói ấy, nhân quả tuần hoàn, ông trời chắc chắn sẽ không bỏ qua cho một ai.

Hình như Cố Thanh Châu đi ra chỗ khác, yên ắng không có tiếng trẻ con, lặp lại lần nữa: “Em muốn hẹn anh thật à?”

“Vâng ạ.” Nghiêm Thanh mất tự nhiên gãi gãi mặt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play