Đây là chuyện Nguyễn Băng nghe được từ mẹ chồng Tô Cầm, bà nói những chuyện này chính là muốn cảnh cáo cô, gặp chuyện gì cũng không được nói bậy bạ, nhất là chuyện tình nhân nhỏ bé Thủy Nhi của anh ta.

Ôi, chẳng trách hôm nay anh ta lại đối xử tốt với cô như vậy.

Suy nghĩ một chút, cô nảy ra một ý.

"Chồng, em muốn nói chuyện với anh." Nguyễn Băng ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Mặc, giọng nũng nụi.

Âu Dương Tú vừa mới ngồi cũng cười híp mắt đứng lên: "Thẩm tổng, quả nhiên giống như lời đồn bên ngoài, anh rất thương yêu phu nhân đấy."

Thẩm Mặc không nói gì, chỉ cười một tiếng, lúc quay đầu nhìn về phía Nguyễn Băng, cái quỷ gì gọi là ưu nhã, phong độ đều biến đi, ý nghĩ muốn cắn cô cũng đều có.

Nguyễn Băng thấy lòng thoải mái không ít, những ủy khuất phải chịu mấy năm nay cũng phai đi ít nhiều.

"Chồng, em muốn nói nhỏ với anh." Nguyễn Băng tiếp tục nói, còn phối hợp nháy mắt một cái, vốn mặt cô rất gầy gò, sắc mặt cũng vàng vọt, không ngờ lúc nũng nịu lại thêm phần tỏa sáng như vậy, Thẩm Mặc có chút sửng sốt, ngồi vào mép giường, đă mặt tới gần: "Nguyễn Băng, cô giở trò quỷ gì vậy?"

Hơi thở đàn ông xa lạ phả vào làm Nguyễn Băng không còn tâm tư đùa giỡn nữa, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt chỉ làm cô nhớ tới cái đêm mơ hồ đó mà thôi, cô cắn môi, nói bên tai Thẩm Mặc: "Ly dị đi, nếu không tôi lập tức nói cho cô phóng viên kia, ngày thường anh đối đãi với tôi thế nào!"

Thẩm Mặc ngừng một chút nói: "Tôi sẽ cân nhắc!"

Nói xong còn cưng chiều xoa đầu Nguyễn Băng, trong chớp mắt tách ra, anh ta nói: "Băng Băng, em đúng là bướng bỉnh, điều này có gì mà phải ngượng ngùng không dám nói ra?"

Đồng ý? Anh ta đã đồng ý nhỉ?

Nguyễn Băng không ngờ tới Thẩm tổng mới vừa rồi còn không thương lượng, bỗng nhiên lại có thể đễ dàng đáp ứng như vậy, nhất thời trong lòng lại đặt câu hỏi, anh ta thực sự đáp ứng?

Sau đó, Thẩm Mặc chắc đã bị cô làm cho phát cáu, từ đầu tới cuối không để ý tới Nguyễn Băng.

Trái táo anh ta gọt cho cô cũng đều vào miệng Âu Dương Tú, hai người bắt đầu phỏng vấn.

Thẩm Mặc luôn luôn nói năng thận trọng, nhưng Âu Dương Tú cũng vừa lòng với điều này, cười rất vui vẻ, tiếng Thẩm tổng gọi cũng đến là ngọt ngào.

Nguyễn Băng hoàn toàn không thèm quan tâm hai người họ, tự mình cuộn trong chăn, chỉ chốc lát cô đã thở đều đều ngủ mất.

Mắt Thẩm Mặc quét qua cái giường hơi nhô lên, đáy mắt thoáng hiện lên một chút khó chịu, cô ta là heo sao, vậy mà cũng ngủ được?

Tiễn Âu Dương Tú đi, anh ta không khách khí lay tỉnh cô dậy.

Nguyễn Băng mơ màng ngồi dậy, thấy mặt Thẩm Mặc u ám, cô giật mình.

Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn xuống cô: "Tỉnh rồi?"

Nguyễn Băng xoa xoa mắt không nói gì.

"Thỏa thuận ly hôn cô viết xong thì đưa cho tôi xem qua," Mặt Thẩm Mặc đầy nét trào phúng lạnh lùng, "Còn nữa, cô đừng có gọi tôi là chồng, sao không gọi tên?"

Dừng lại một chút, đôi mắt đen bất thiện của anh ta lướt qua cô: "Cô không cảm thấy ngượng ư?"

Nguyễn Băng cau mày nói: "Không, tôi cảm thấy gọi chồng rất tốt, dẫu sao chúng ta cũng chưa ly dị, anh nói xem có phải không, chồng. Tôi bây giờ vẫn là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, tôi chỉ thích thân phận địa vị này thôi, rất thích."

Biết là có thể ly hôn, giọng điệu của cô thoải mái hơn rất nhiều.

Đôi mắt đen, sắc bén của Thẩm Mặc thản nhiên quét qua ngực cô nói: "Tôi không biết có nên nói không, nhưng quần áo của cô bị hở ra kìa."

Nguyễn Băng cúi đầu kiểm tra, thấy cúc áo đã bị bung ra, bên trong áo, hai bên ngực trắng trẻo mơ hồ có thể thấy được.

Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng, cô nhắm mặt lại làm như không sao cả, cài lại nút áo: "Tôi mới ngủ, vô tình bị tuột ra."

"Nếu cô muốn quyến rũ tôi, thí có thể tiến đến thử một chút!" Thẩm Mặc giễu cợt, ánh mắt sâu thêm mấy phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play