Nguyễn Băng không biết bình thường Thẩm Mặc đi làm sẽ thế nào, nhưng, mình đi xin việc ở Thẩm thị, anh ấy nhất định sẽ ném sơ yếu lý lịch vào mặt cô, sau đó đánh giá cô mọi thứ không hợp, nói cô như vậy mà cũng coi là tốt nghiệp ngành tiếng Trung?

Cô vẫn tự biết bản thân mình.

Thêm nữa cô chẳng hề tự tin, vì vậy, cô đã mua mấy quyển báo, tìm mấy công ty nhỏ để xin việc.

"Cô Nguyễn, sau khi tốt nghiệp cô đã lập gia đinh, sau đó căn bản chưa từng làm bất kỳ công việc gì? Xin lỗi, công ty chúng tôi vẫn muốn tìm một thư ký có kinh nghiệm."

"Vâng, cảm ơn."

"Cô Nguyễn, cô có thể đi công tác bất kỳ lúc nào chứ?"

"Tôi không đi được, xin lỗi."

"Cô Nguyễn, vì sao đã kết hôn ba năm mà vẫn chưa có con? Cô không nên hiểu lầm, chẳng qua tôi nghĩ, nếu cô không thể sinh con thì chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, sẽ ảnh hưởng đến công việc, nghe nói bây giờ việc thụ tinh trong ống nghiệm rất phổ biến, nếu làm cái đó thì chẳng phải sẽ phải xin nghỉ rất nhiều sao? Nếu như cô không định sinh con, xin lỗi cô, công ty chúng tôi không muốn tuyển người không muốn có con cái."

"Vậy, nếu như tôi với chồng có mâu thuẫn thì sao?"

"Vậy thì càng không được, thư ký là người làm nghề gia thiệp, ngay cả quan hệ với chồng cô cũng không xử lý tốt, chúng tôi sao có thể trông cậy cô giúp xử lý mọi chuyện quan hệ với khách hàng giúp ông chủ đây?"

"Được, cảm ơn."

Bôn ba một ngày, khắp nơi đều là vách ngăn, Nguyễn Băng lập tức về nhà, ngã ra salon, cảm giác như cá bị mắc cạn, đang trơ mắt nhìn mình ngã gục.

Đúng lúc này thì điện thoại của cô reo, Nguyễn Băng nhắm mắt mò được điện thoại rồi nghe máy.

"Nguyễn Băng, con xuất viện sao không nói với mẹ một tiếng." Đầu dây bên kia trước sau vẫn là một giọng chỉ trích, Nguyễn Băng ngồi dậy, là mẹ chồng Tô Cầm, Nguyễn Băng dùng sắc nhắm chặt mắt lại, hận không thể lập tức ngắt điện thoại.

"Mẹ, con mới xuất viện không lâu, nên -- chưa kịp gọi điện cho mẹ." Nguyễn Băng giải thích.

Tô Đàn bên kia càng tức giận hơn: "Con dâu thời xưa, buổi sáng phải tới kính trà mẹ chồng, tôi đối với cô đã rất khoan dùng rồi phải không? A, đối tốt với cô thì bị cô bắt nạt hả, tôi chưa từng thấy người con dâu nào lười như vậy, bây giờ cô tới đây, tôi ở tầng năm trung tâm thương mại, mua đồ cũng không mua cho tôi, cũng không thấy mua cho chồng bao giờ? Người làm vợ như cô, không quan tâm tới chồng cô một chút nào cả? Áo sơ mi của Thẩm Mặc đều là tôi mua. Mấy người các chị nói xem, con dâu của tôi, đúng là còn lớn hơn cả mẹ chồng như tôi đây."

Nguyễn Băng lúc này mới biết là bên cạnh Tô Đàn còn có mấy người chị em, bình thường đều xem con dâu như người giúp việc.

"Mẹ, con--"

"Làm sao? Cô không đến, cô muốn tôi điện thoại cho cảnh sát hỏi xem, cô con dâu của tôi như vậy có phải là tôn kính người gia không? Như vậy có đáng ngồi tù không?" Tô Cầm cay nghiệt nói.

Nguyễn Băng im lặng, sau đó không thể làm gì hơn, cô nói: "Con chỉ muốn nói là con đang ở ngoại thành, đi tới đó có thể sẽ khá lâu."

"Đi ngoại thành làm gì? Người vợ tốt sao lại đi nơi đó,..." Tô Cầm sau đó lại dài dòng thêm mười phút.

Nguyễn Băng để điện thoại ra xa, áng chừng khoảng thời gian, sau đó mới cầm điện thoại lên, đúng lúc Tô Cầm nói: "Tôi nói cô có nghe thấy không, sao không lên tiếng?"

"Con có nghe đây." Nguyễn Băng nói.

Tô Cầm mới lạnh lùng nói: "Còn không tới nhanh lên, bắt xe tới, ngay lập tức!"

Nguyễn Băng cúp điện thoại, ngồi trên salon ngẩn người một lúc lâu, không đi không được, lúc này mới đứng len, dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng kìm nén tức giận, đi đón mẹ chồng.

Lúc Nguyễn Băng đến cửa nhà hàng tây ở tầng năm, trung tâm thương mại, vừa vào phòng bao cô liền ngây ra.

Cô chỉ thấy mẹ chồng cô, một người đàn bà sống trong nhung lụa và cổ điển, mà lúc này đầu tóc lại rối bù, vô cùng tức giận mà túm lấy một cô gái ra sức đánh.

Nguyễn Băng vừa đi tới, mấy người chị em tốt của mẹ chồng cô vội vàng đẩy cô nói: "Đi nhanh, cô gái trẻ kia vừa tới nói với mẹ chồng cháu, nói cô ta là cái người đó của chồng cháu-- Ôi chao, mẹ chồng cháu không nói tiếng nào đã đánh, đúng là dọa người ta sợ."

Lúc này, Âu Dương Huệ bị đánh đến mặt mũi sưng lên, máu mũi đã bắn lên cái áo khoác Prada của cô ta.

"Còn đứng đó làm gì? Cô là đồ vô dụng." Tô Cầm quay đầu nhìn thấy Nguyễn Băng, lập tức lạnh lùng nói: "Nếu cô có thể quản lý người đàn ông của mình thì đã không để con hồ ly tinh này tới đây làm bẩn mắt tôi."

Nguyễn Băng không nghĩ tới Tô Cầm sẽ đem chiến hỏa đốt tới người mình, lửa trong lòng cô đã nhịn cả ngày, lúc này bùng lên, cô yên lặng nhìn Tô Cầm, sau đó lạnh nhạt nói: "Sao còn phải quản? Chồng không dạy vợ điều này?"

Rõ ràng là cha mẹ không dạy con, sai là ở cha mẹ.

"Ôi, là tôi xúc động nhất thời xem vào chuyện của người khác hả?" Tô Cầm nghe vậy thì bùng nổ, ném Âu Dương Huệ đang khóc sướt mướt ra, tay chỉ vào mặt Nguyễn Băng, Nguyễn Băng lạnh nhạt nhìn cô, sự kiên cường hiếm có của cô làm cho Tô Cầm có chút khó hiểu.

Tô Cầm thu tay lại, hung dữ nói: "Được, tôi không để ý đến nữa, xem Thẩm Mặc khi nào sẽ đuổi cô ra khỏi nhà chúng tôi, hừ, tùy tiện tìm một cô dâu cũng tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần!"

Nguyễn Băng xụ mặt không nói gì, Tô Cầm cảm thấy không vui, sau đó đã dẫn theo các chị em của bà ta tức giận bỏ đi.

Nguyễn Băng liếc nhìn Âu Dương Huệ, quả thực cảm thấy rất không thú vị, cho nên cô không định nói gì cả mà cứ thế bỏ đi.

Nhưng lúc này, cửa kêu két một tiếng, rồi bị mở ra, Nguyễn Băng còn chưa kịp phản ứng gì, Âu Dương Huệ đã lớn tiếng khóc: "Thẩm tổng, Thẩm tổng, anh nhìn xem, hu hu, vợ anh đánh người! Cô ấy đánh em!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play