Thường thì huấn luyện đã cực khổ lắm rồi, sau đó còn phải chạy về thì nhất định sẽ cần nghị lực rất lớn nhỉ?
Nhưng đối phương giống như không có chuyện gì cả, động tác cực kỳ mau lẹ, qua lại như một cơn gió.
Hai ngày nay Hứa Hân cảm thấy mệt mỏi, sau đó bị Thiệu Kiến Quốc làm cô hoàn toàn như kẻ tàn phế.
Cái này cũng không thể trách cô, hoàn toàn không biết phụ nữ và đàn ông chịu khó quá một chút cứ như hậu di chứng vô cùng nặng vậy, quả thật như biến thành người khác. Ban đầu cô định chịu khó qua ngày này, nhưng buổi sáng tỉnh lại chỉ dọn dẹp cọ rửa một chút phòng đã mệt đến cùng cực, đầu choáng mắt hoa. Không còn cách nào cô đành ngồi xuống vẽ tranh liên hoàn*, không nghĩ tới vẽ đến nửa chừng vẫn phải nằm trên bàn nghỉ ngơi một lát, thật là yếu đến không lối về.
*kiểu vẽ giống truyện cổ tích cho thiếu nhi, mỗi trang là một cảnh và diễn giải nội dung bên dưới.
Mà Thiệu Kiến Quốc cũng như đổi thành người khác, bình thường anh là người rất ổn trọng. Sau khi về nhà là tay khẽ chân khàng, hình như là cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình. Nhưng giờ khác hoàn toàn, trở về cứ như đánh nhau, làm gì cũng nhanh như sắp muốn bay lên.
Sau khi dùng bữa Hứa Hân có chút tiêu hóa kém, sau đó Thiệu Kiến Quốc cũng tốc độ nhanh như chớp dọn dẹp nói: “Em không thoải mái cứ nghỉ ngơi, tháng này anh còn tiền thưởng…”
“Em biết, nhưng dù sao cũng phải tìm chuyện gì đó để làm, anh đừng lo lắng cho em.” Vốn định đi tìm lại nhật kí của mình, nhưng Tống Tiểu Linh lại đưa tới, giờ nó đã hóa thành tro vậy cô cũng phải ra tay rồi, không thể cứ để người phụ nữ đó âm thầm giở trò được.
Không phải cô ta thích giả vờ thánh mẫu sao, là lúc cho cô ta biết thánh mẫu quá cũng làm người ta thấy phiền.
Đợi Thiệu Kiến Quốc đi cô nghỉ một lát rồi sửa soạn một chút lái xe vào thị thành, sau đó gọi điện thoại hẹn Hứa Bân ra. Trong công viên cô im lặng ngồi, sau khi đợi Hứa Bân đến liền lập tức rơi nước mắt.
Hứa Bân vừa rồi nghe điện thoại liền cảm giác em gái mình hình như tâm trạng hơi không tốt, nhưng không nghĩ tệ đến mức này, chẳng lẽ cãi nhau với Thiệu Kiến Quốc?
“Em làm sao vậy, có phải Thiệu Kiến Quốc bắt nạt em không. Đừng lo, em cứ nói với anh, anh đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ.” Làm anh hai phải bảo vệ em gái mình, dù đánh không lại Thiệu Kiến Quốc cũng phải đánh.
Hứa Hân lắc lắc đầu, lấy ngón tay gạt chút nước mắt của mình đáng thương mà nhìn đại ca: “Đại ca, em có chuyện không biết có nên nói ra không. Em sợ nói với người trong nhà họ chẳng quan tâm, nên chỉ có thể nói với anh trước thử.”
“Chuyện gì? Em nói với anh xem.” Hứa Bân lấy khăn tay của mình đưa cho Hứa Hân, cứ cảm giác giờ trông cô thế này thật bất lực đáng thương.
“Cái người tên Triệu Văn Thành cũng chính là bạn trai em quen khi còn trung học viết thư tình cho em, ngày ấy gặp được hắn rõ ràng đã nói rõ với hắn em đã kết hôn rồi sẽ không có bất cứ dính dáng gì tới hắn.”
“Thư tình? Hắn biết chỗ của em?” Việc này đáng nhẽ không dễ gì hỏi thăm được mới đúng.
“Không, là chị em Tống Tiểu Linh và Tống Tiểu Hoa tự đưa tới. Thậm chí còn đưa thẳng cho Thiệu Kiến Quốc, anh… Anh ấy cũng thấy được.” Hứa Hân oa một tiếng nhào vào người Hứa Bân, khóc càng lớn hơn.
Hứa Bân chỉ có thể ngồi xuống nhẹ nhàng sờ đầu cô nói: “Đừng sợ, hắn không dám làm gì em đâu.”
“Thiệu Kiến Quốc thì không làm gì em, nhưng em thật vất vả mới nghĩ có cuộc sống mới, lúc này hai chị em Tống Tiểu Linh lại làm chuyện như vậy rốt cuộc là đang nghĩ gì?” Hứa Hân cắn răng nói: “Có phải muốn gia đình bây giờ của em tan nát thì mới chịu đúng không, em vất vả lắm mới có lại một cái nhà không muốn mất đi nữa.”
Những câu này giống như con dao khoét trái tim Hứa Bân rất khó chịu, hắn biết em gái mình trước kia có bao nhiêu không muốn rời khỏi ngôi nhà ấy, nhưng sau này bị cha con bọn họ ép gả cho Thiệu Kiến Quốc. Nhưng giờ người ta muốn sống với Thiệu Kiến Quốc, nhưng Tống Tiểu Linh lại đem thư tình của người đàn ông khác viết đưa cho Thiệu Kiến Quốc, bản thân hành vi này đúng vô cùng bỉ ổi.
“Đừng lo lắng, đại ca sẽ luôn đứng về phía em.” Hứa Bân vỗ vỗ đầu cô an ủi, mềm mềm một cục ôm còn thật thoải mái, cô thế này thật giống khi còn bé.
“Vậy là tốt rồi, đại ca anh nói chuyện riêng với Tống Tiểu Linh một chút bảo cô đừng đến phá cuộc sống của em nữa, nếu Thiệu Kiến Quốc nghĩ nhiều vậy sau nay em biết làm sao?” Thật ra cô hiểu Hứa Bân, tính tình nóng nảy còn có chút thẳng tính. Cho hắn biết chuyện này nhất định về nhà ầm ĩ một trận, giống như kiếp trước chỉ cần Tống Tiểu Linh và Tống Tiểu Hoa xúi một cái hắn liền lập tức tìm mình gây rắc rối vậy.
Kiếp trước mình chỉ lo giải thích tới giải thích lui, nhưng giờ cô cảm giác có đôi khi phản đạo mà đi cũng không tệ.
Về phần lợi dụng gì đó, cô cảm thấy dù sao mình không lợi dụng thì hai người kia cũng sẽ lợi dụng. Sống lại một đời, tuy cô sẽ không hại đại ca mình cũng không giả thanh cao, chỉ cần có thể bảo vệ bản thân và cái nhà này có đôi khi phải làm ra vài chuyện không như mình kiếp trước.
Ví dụ bảo cô nếu nói thẳng chuyện này cho Khúc Mai vậy bà ấy cũng chỉ cảm giác Tống Tiểu Linh là tốt bụng giúp người vân vân, dù sao Tống Tiểu Linh sẽ nói như vậy. Kiếp trước cô ta không trả nhật kí cho cô, chỉ cho Triệu Văn Thành và cô gặp nhau một lần rồi hai người liền tự liên lạc nhau. Nhưng kiếp này Hứa Hân gặp Triệu Văn Thành rồi lại không có phản ứng gì, nên cô ta mới có thể nảy ra độc kế như vậy.
Có điều, cô ta làm được chính là có nắm chắc vạch trần mình ra. Cách vạch mặt đơn giản là Triệu Văn Thành quá si tình cho nên đến xin nhờ cô ta, bởi vì thật sự quá ‘Tốt bụng’, cho nên không thể bỏ mặc ngồi nhìn thâm tình Triệu Văn Thành, thế là mới ‘Đành’ bất đắc dĩ mà đưa thư.
Sau đó là cô ta có lòng tốt giúp đỡ mà thành chuyện xấu, không ai sẽ nhẫn tâm trách móc nặng nề một cô nương như vậy.
Bao gồm có chút thánh phụ Hứa Bân, cô gái như vậy hắn còn bảo vệ hơn.
Nhưng mà, nếu đổi cách làm quá khứ, gặp mặt liền khóc nói ra mình có bao nhiêu oan ức, hơn nữa không cho hắn ở nhà làm ầm lên mà là tìm Tống Tiểu Linh nói chuyện riêng. Chu đáo như vậy, lấy cái tính luôn đứng về phía kẻ yếu của Hứa Bân, chỉ sợ hắn sẽ càng thấy bị oan ức là Hứa Hân chứ không phải Tống Tiểu Linh.
Quả nhiên Hứa Bân bề ngoài tuy đồng ý với em gái mình, nhưng thực tế đã tức đến gân xanh đập thình thịch.
Ban đầu Thiệu Kiến Quốc và Hứa Hân chính là hắn và ba hai người làm chủ kết hôn, vốn đang nghĩ hai người không ổn thì sắp xếp cho bọn họ ly hôn, nhưng hai ngày nay không có động tĩnh gì còn tưởng bọn họ thật sự ở bên nhau sống êm đềm. Cái này đúng là vô cùng tốt, ít nhất Hứa Hân cũng không còn cứng đầu như trước kia.
Nào biết tháng ngày yên bình bị Tống Tiểu Linh phá vỡ, không ngờ cô đưa thư của người đàn ông khác viết cho Thiệu Kiến Quốc, đó không phải đang chia rẽ quan hệ vợ chồng người ta sao?
Tuy Hứa Hân nói Thiệu Kiến Quốc không nghĩ gì nhiều, nhưng biết đâu hắn đang nuốt vào bụng thì sao, phải biết tên hũ nút kia nếu trong lòng có chuyện gì người khác chẳng nhìn ra được một chút. Lỡ may lúc hắn đến lạnh nhạt em gái mình…
Vốn hai người giờ tự dưng ở riêng, vậy em gái chẳng phải ở góa cả đời?
Càng nghĩ càng không thoải mái, an ủi Hứa Hân chốc lát rồi mang cô đi mua mấy quyển sách mới trong thành phố mới đưa người trở về. Chờ đưa người đi hắn liền vội vã về nhà, sau đó nhìn thấy người trong nhà đều ngồi vào bàn dùng bữa.
Tống Tiểu Linh đang ngoan ngoãn múc canh cho cha còn mẹ Khúc Mai khen cô một câu hiểu chuyện, sau đó cô bẽn lẽn cười, trông vô tội mà đơn thuần.
Nhưng hắn cảm giác những chuyện cô làm đúng là không chút nào đơn thuần, quả thực là muốn phá hoại cuộc sống của Hứa Hân.
“Tiểu Linh, sao em lại làm cái chuyện như vậy? Em có biết như vậy sẽ phá hoại cuộc sống hiện giờ của em ấy, có thể làm nó cả đời đều sống trong đau khổ không.” Ngay cả giày hắn cũng không thèm cởi, đi thẳng tới trước bàn ăn trừng Tống Tiểu Linh mở miệng.
“Xảy ra chuyện gì?” Khúc Mai nhìn thấy ánh mắt con trai không đúng vội vàng hỏi.
“Con gái ngoan của mẹ giúp một tên đàn ông đưa thư tình cho em nó, sau đó còn đưa cho Thiệu Kiến Quốc. Em biết rõ tình cảm vợ chồng hai người họ luôn căng thẳng, còn làm ra chuyện như vậy rốt cuộc có rắp tâm gì?” Hứa Bân hỏi thật trực tiếp, hắn là kiểu luôn là thẳng thắn với người trong nhà, bởi vì cảm thấy người trong nhà có chuyện gì thì phải nói ra, để ở trong lòng vậy còn gọi là người nhà cái gì?
Đáng tiếc trình độ hắn có hơi thấp, vừa rống xong liền thấy Tống Tiểu Linh oa một tiếng khóc lóc.
Cô khóc vô cùng đau lòng, còn nói: “Em… em đâu phải cố ý, lúc đưa thư anh rể nói em ấy không thoải mái không để bọn em đi vào rồi muốn lấy thứ trong tay.”
“Anh hỏi là tại sao em đưa lá thư đó cho Thiệu Kiến Quốc, tại sao em biết được bạn học trước đây của em ấy?” Hứa Bân chất vấn, hắn phát hiện cô em gái luôn đáng thương của bọn họ thích đẩy hắn vào hố, bản lĩnh cũng không nhỏ.
Đáng tiếc dù sao hắn cũng là công an sao có thể cho cô như nguyện được, vì thế tiến lên một bước tiếp tục truy hỏi. Vợ chồng Hứa thủ trưởng bên cạnh đều không biết chuyện gì xảy ra, cho nên im lặng nhìn hai anh em cãi nhau.
Tống Tiểu Linh nhẹ cắn môi nói: “Triệu Văn Thành là bạn học cũng là bạn trai cũ của em ấy, cậu ta rất si tình, trước kia tới tìm em ấy đúng lúc không có ai ở nhà. Sau khi cậu ta nghe nói em ấy kết hôn thì đau khổ lắm, sau đó em an ủi cậu ta một hồi. Sau… sau này cậu ta biết em ấy không phải thật sự hạnh phúc liền bảo em mang phong thư giúp cậu ta, em nhất thời hồ đồ đồng ý. Anh hai, em thật sự không phải cố ý đâu.”
“Sau này đừng gặp lại tên đó cũng đừng đi tìm em ấy nữa, còn nữa, nhặt lại cái lạn hảo tâm* của em đi.” Hứa Bân thấy Tống Tiểu Linh đã khóc thở hổn hển cũng không tính nói tiếp, nhưng không muốn thấy cô nữa. Ngay cả cơm cũng không ăn, xoay người nói: “Nói địa chỉ Triệu Văn Thành đó cho anh biết, anh đi bảo hắn đừng có phá hoại hôn nhân người khác.”
*Lạn hảo tâm trong trường hợp này kiểu người “ngây thơ vô số tội” có ý giúp người nhưng người được giúp chẳng lấy vui vẻ gì lắm. Chỉ thấy đem lại rắc rối cho người khác thì giỏi, xảy ra chuyện thì trốn tránh trách nhiệm.
“Cậu ta.. cậu ta…” Tống Tiểu Linh bắt đầu do dự.
“Nói cho đại ca con.” Hứa thủ trưởng ở bên cạnh đột nhiên ném đũa xuống đen mặt nói.
Tống Tiểu Linh không còn cách nào đành nói địa chỉ Triệu Văn Thành cho Hứa Bân, hắn nửa câu cũng không nói liền đóng sầm cửa đi.
Hứa thủ trưởng liếc Tống Tiểu Linh một cái nói: “Tiểu Linh, nơi này không phải nhà trước đây của con, phá hoại quân hôn là phạm pháp, sau này đừng có đi quấy rầy cuộc sống của em con.” Nói xong không ăn cơm nữa đứng dậy trở về thư phòng.
Khúc Mai trong lòng cũng không thoải mái, dù sao cô biết con gái mình gần đây mới hòa hảo với con rể một chút. Đàn ông nào có thể chịu được vợ mình thư từ qua lại với tên khác, còn là thư tình chứ?
Thiệu Kiến Quốc tính tình vốn đã không tốt, vì thế Khúc Mai rất lo lắng chỉ nói với Tống Tiểu Linh: “Được rồi con đừng khóc, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa.” Bà cũng không ăn cơm được, sửa soạn xong liền tới đơn vị đồn trú xem Hứa Hân.
Hơn nữa còn cầm quần áo theo, nghĩ nếu tụi nó căng thẳng quá thì ở lại một đêm. Tốt nhất nói chuyện với con rể, không được để cho đôi vợ chồng trẻ cứ xích mích được.
Đợi bà vừa đi Tống Tiểu Linh liền từ trên lầu xuống, trên mặt cô lộ vẻ không cam lòng. Mọi thứ không giống như những gì mình đã sắp đặt, Hứa Hân kia rốt cuộc uống nhầm thuốc gì lại đem cái chuyện này nói cho đại ca mình, đúng là không biết xấu hổ.
Sau này xem ra mình không thể đi tìm Triệu Văn Thành, nhưng Tống Tiểu Hoa chắc có thể.
Đang nghĩ ngợi đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một bóng người, quay đầu nhìn lên phát hiện là Hứa thủ trưởng cũng không biết ông ta đứng ở đó khi nào. Vừa rồi, chắc mình không có lộ ra vẻ mặt gì không tốt đi?
“Ba, ba muốn ra ngoài sao?”
“Ừ.” Hứa thủ trưởng không nói chuyện xoay người liền đi ra ngoài, vốn ông không định đi chỉ là xuống dưới rót ly nước nhưng không nghĩ tới lại thấy được cô con gái luôn luôn đơn thuần đáng yêu này biểu tình có chút méo mó đầy hận thù, ông tòng quân nhiều năm nhưng mà bây giờ lại lần đầu tiên có cái cảm giác run rẩy.
Đồng thời không khỏi suy nghĩ, nó rốt cuộc nghĩ tới gì mà có cái biểu tình đáng sợ đó, chẳng lẽ là bởi vì đứa con gái khác của mình?
Như vậy ông phải suy nghĩ một chút, chuyện lần này thật sự là cô có lòng mà thành hại người hay cố ý như vậy. Nếu là cái sau vậy ông đúng là đón về đến một người con gái tâm cơ thâm trầm rồi, nhưng rõ ràng là con gái của bọn họ mà!
Lúc Hứa Hân trở về đã sắp đến giờ cơm tối, sau khi cô vào nhà liền đeo tạp dề vét cơm nguội, sau đó hầm một nồi khoai tây cải trắng rồi bỏ vào chút mỡ lợn tạm một bữa. Thật ra cái này nếu ở nhà bình thường đã là món ngon, đương nhiên cũng là món đơn giản nhất.
Sau khi làm xong cơm nước cô nằm trên ghế nghỉ ngơi, rõ ràng trong phòng ấm nhưng cô lại có chút lạnh.
Không biết sao mà rúc mình thiếp đi, sau khi Thiệu Kiến Quốc trở về thì thấy vợ như vậy cứ cảm giác cả người đầy tủi thân. Rõ ràng đêm qua không có chạm vào cô!
Không dám quấy rầy để cô ngủ tiếp, anh cởi áo khoác liền bắt đầu nấu nước, chờ vợ dậy thì tắm nước ấm.
Vừa nấu nước sôi Khúc Mai liền đến, cô rất quan tâm nhìn con gái một cái, thấy cô nằm trên ghế không ai ngó ngàng chỉ đắp cái cái áo khoác của Thiệu Kiến Quốc không khỏi nói: “Sao không ôm nó vào trong phòng nghỉ ngơi, Kiến Quốc à, có phải con có chỗ nào bất mãn với Tiểu Hân, nếu có gì bất mãn con cứ nói đi mẹ bảo nó sửa đổi.”
“Không ạ.” Nào dám, đau lòng còn không kịp. Chỉ là nghĩ phải ăn cơm cho nên không ôm người vào, nếu không ngủ đến nóng người càng dễ cảm lạnh.
Khúc Mai mở miệng cuối cùng vẫn không ra tiếng, bởi vì Hứa Hân nghe được giọng nói không thuộc về ngôi nhà này đã mở mắt ra. Khi thấy Khúc Mai đến liền kỳ quái nói: “Mẹ sao mẹ lại tới đây? Kiến Quốc mau rót mẹ chén nước.”
“Không cần, mẹ đến thăm con, nghe nói con không được thoải mái?”
Khúc Mai lo lắng nhìn thoáng qua con gái mình, quả thật dáng dấp trông rất mệt.
“Đâu, đâu có không thoải mái ạ?” Trừng mắt liếc Thiệu Kiến Quốc một cái, nếu không phải anh nói mình không thoải mái Khúc Mai sẽ không tới đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT