Từ trước đến nay Khúc Mai đều biết đứa con gái này của mình rất kiêu ngạo, rất ít khi ôm bà mà khóc giống như thế này, xem ra cô thực sự nhớ nhà.
Tuy là nói không phải là con mình sinh ra, nhưng cũng nuôi dưỡng mười tám năm nói không có tình cảm là giả.
Nhẹ nhàng ôm cô nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, có phải đã bị ủy khuất gì rồi đúng không?” Nói xong nhìn sang Thiệu Kiến Quốc.
Bà đang nghĩ đến, có thể khiến con gái bị ủy khuất nhiều như vậy thì chỉ có người đàn ông như cậu ta mà thôi.
Thiệu Kiến Quốc hoảng sợ, anh ta lập tức nhớ lại mình có làm sai chỗ nào không? Lẽ nào là ngày hôm qua ôm cô, xem ra hôm nay phải trở về phòng ngủ rồi.
Đúng lúc này Hứa Hân nói: “Không phải, con nhớ mọi người.”
“Nhớ chúng ta tại sao lại không quay về?” Thật sự lúc trước Khúc Mai bị Hứa Hân làm cho sợ, nhưng bây giờ thấy cô tỏ ra yếu thế liền nghĩ thời gian này con gái lại có dáng vẻ yếu đuối.
“Trở lại thì không cần, mẹ có thời gian rảnh thì đến đây được không?” Hứa Hân vẫn là không thích nhìn thấy Tống Tiểu Linh, nhưng nghĩ đến công nuôi dưỡng của ba mẹ với mình tự nhiên hi vọng họ có thể đến đây thăm mình.
Khúc Mai vốn dĩ là nghe con trai nói Hứa Hân dạo gần đây thay đổi rất nhiều nên mới đến, vốn đang hoài nghi không biết có phải cô muốn nháo gì nữa hay không, nhưng nhìn được cô như này liền yên tâm. Thế là nhìn kĩ con gái của chính mình, nói: “Sao lại gầy như thế này? Có phải là ăn rất khổ cực hay không?”
“A, con thật sự gầy đi rất nhiều đi rồi phải không? Con ăn không có khổ, chỉ đang giảm cân.” Hứa Hân nghe người khác nói mình gầy đi thì rất vui, liền cười, tất cả mọi người vì vậy mà vui vẻ lên.
Khúc Mai ngơ ngác một chút, sau đó nói: “Con không có chuyện gì giảm cân làm cái gì.” Lúc này có thể giảm vì đẹp, trong thời đại này cái này hoàn toàn là gầy đến xanh xao có thể chăm sóc mập mạp hai người con của họ đó thường xuyên là niềm tự hào, kết quả con gái đột nhiên vào lúc này lại nói phải giảm cân, đây không phải là cùng với Thiệu Kiến Quốc có liên quan?
Trong lòng ba má luôn nghĩ về con gái, cho nên đem tất cả sai lầm đều đẩy cho con rể. Lại nói bà đối với người con rể này bà không hài lòng, xuất thân nông thôn, tướng mạo tuy không tệ nhưng bởi vì người thô lỗ căn bản không xứng với con gái.
Thế nhưng chồng mình nhìn trúng người đàn ông này bà cũng không có biện pháp, bây giờ càng suy nghĩ càng cảm thấy cậu ta không thích hợp với con gái mình.
Hứa Bân sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của mẹ mình chứ, liền nói: “Mẹ, mẹ vẫn nên ngồi xuống đi, em gái muốn giảm cân thì mẹ đừng quản em ấy nữa.”
Khúc Mai đành phải ngồi xuống, sau đó Hứa Hân lau nước mắt trước sự chăm sóc của mẹ, rồi bản thân mình xoay người lấy nước lại lấy hoa quả đưa cho bà ăn.
Trực giác của Thiệu Kiến Quốc luôn đúng, biết mẹ vợ này đối với mình không quá hài lòng. Cho nên anh cũng không dám đi đến trước mặt bà tìm phiền phức, chống gậy cùng Hứa Hân vào bếp làm đồ ăn. Hứa Hân có ý nghĩ muốn thể hiện tài năng, cho nên không những xào sợi khoa tây còn hầm dưa chua.
Sau đó gọi Đình Đình và Tiểu Lộ thu dọn bát đũa để ở bàn, mọi người ngồi vào bàn cùng ăn cơm, lúc nảy Khúc Mai cũng nghe Hứa Bân nói qua lai lịch của hai đứa trẻ này, không nghĩ đến con gái còn rất biết chăm sóc trẻ con.
Vừa thấy cô đem thức ăn ra không thể nhịn được trừng mắt nói: “Con gái của mẹ vất vả rồi, trước kia con ở nhà thế nhưng cái gì cũng không biết.” Tuy rằng nói sau khi con gái xuất giá thay đổi rất tốt, nhưng bà cũng không nghĩ sẽ thế này.
“Mẹ, con luyện tập thật lâu mới có thể nấu được như thế này, mẹ nhanh thử một chút đi.” Hứa Hân biết kiếp trước vợ chồng họ luôn cảm thấy mình cái gì cũng không thể làm, kiếp này toàn bộ cô đều biết, không biết mọi người còn chán ghét bản thân mình như vậy không?
Sự thật rõ ràng, không biết lúc này họ cảm thấy cô không chăm chỉ, nhưng cô học sẽ lại đau lòng thay cô. Bởi vì người làm cha mẹ cực kì rối rắm, nhưng kiếp này Hứa Hân không muốn nghĩ nhiều quá, cô chỉ biết để tâm qua những ngày tháng của bản thân đừng lại nghĩ nhiều quá, có thể đến giờ là tuyệt vời nhất, nếu không thể chiếm thì tặng cho người khác là tốt nhất.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là Tống Tiểu Hoa không đến trêu chọc cô, nếu dám đến trêu chọc thì Hứa Hân sẽ không thể ngu ngốc giống kiếp trước luôn bị cô ta chơi đùa dễ như trở bàn tay như trước được.
Khúc Mai đối với sự trưởng thành của con gái thực sự là vừa vui vừa chua xót, lại nhìn đến đồ ngốc này không nói vài câu đều nghiêm túc liền càng không thích. Tốt xấu cho con gái mình mặt mũi ăn bữa cơm, sau đó chị Quách trở về đem hai đứa trẻ nghênh ngang rời đi, người một nhà xem ti vi nói chuyện.
Thiệu Kiến Quốc chờ Hứa Hân vào trong phòng của anh nói chuyện, Hứa Hân và Khúc Mai trong phòng khách nói chuyện.
“Cậu ta có tốt với con không”
“Anh ấy đối với con rất tốt”.
“Thật không, trước đây con không phải nói anh ta không biết nói chuyện, mỗi ngày không nói ra 1 câu nào, sau đó lại lỗ mãng không quan tâm phải không? “Khúc Mai không nghĩ đến con gái đột nhiên thay đổi, nhưng lập tức dường như muốn hiểu có chút bối rối nói: “Mọi người, không phải nên đi vào phòng ngủ.” Bà biết bản thân con gái kết hôn chính là làm con gái sống ở nhà của cô, bây giờ thay đổi lớn như này không phải là hai người tạo ra sự nhịp nhàng ở bên nhau.
Người con gái này chỉ cần cùng với người đàn ông có loại quan hệ đó liền sẽ thay đổi thành ngoan ngoan ngoãn, bằng không vẫn là thực sự không biết thay đổi lớn như này.
“Này … ờ”. “Hứa Hân nghĩ đến hôm qua xác thực sống một nhà, cho nên cô liền ngoan ngoãn chấp nhận.
Khúc Mai than thở rồi nói: “Vậy các con liền trải qua ngững ngày tháng tốt đẹp, đợi có con cái thì sẽ tốt thôi. Chúng ta làm quân tẩu chính là trước tiên phải chịu đựng khổ cực. Bọn họ là đàn ông toàn bộ ngày tháng đều ở bên ngoài trong rừng chịu mưa đạn cực kì nguy hiểm. Hơn nữa, bản thân chúng ta nhất định phải kiên cường, không thể luôn dựa vào họ. Con coi như là vận mệnh của con có thể cùng cậu ta tùy quân, so với chuyện kết hôn chính là rời xa vợ mạnh mẽ nhiều hơn rồi.
“Con biết rồi, mẹ dạo này khỏe không?” Hứa Hân nắm lấy tay của Khúc Mai, tuy rằng trong gia đình không lo ăn uống, nhưng xảy ra chuyện lớn như này nhớ họ cũng không tốt.
“Rất tốt, nhưng có vài thứ không quen thuộc. Tiểu Linh là đứa trẻ rất ngoan, luôn cảm thấy …. thân thiết không dâng lên. Nếu không, ngày nào đó con trở về nói một câu xin lỗi, đừng luôn bướng bỉnh có được không? Như vậy, con cũng có thể ở với mẹ nhiều hơn.”
Khúc Mai nói xong liền cảm thấy sắc mặt của con gái thay đổi, giọng điệu của cô không thân thiết mà nói: “Nếu con nói, căn bản không phải con đẩy cô ta mọi người có tin con không?”
“Con…..” Tại sao vẫn không thừa nhận?
“Mẹ, Tống Tiểu Linh đó từ đầu đến cuối chỉ khóc, sau đó khóc không cần khiến mọi người oán trách con. Nhưng, cô ta luôn nói là con đẩy cô ta phải không? Cô ta không có nói, tại sao mọi người luôn nghi ngờ con? ở trong lòng mọi người, con hư hỏng như vậy sao, tùy hứng tùy ý muốn làm hại mạng người phải không?” Hứa Hân nói xong liền vừa bắt đầu lau nước mắt, nhìn thấy tương đối tủi thân.
Khúc Mai nghĩ lại một lúc, đúng thật thì từ trước đến nay tiểu Linh chưa từng nói con gái của họ đẩy cô ta xuống, khó trách là họ hiểu lầm rồi?
“Đừng nhắc đến cái này nữa, ba của con rất nhớ con, khi nào con trở về thăm ba con một chút.”
“Lại nói, con bây giờ làm gì có thời gian rảnh.” Hứa Hân đối với người ba đó có chút oán hận, bởi vì thật sự một chữ không nói, xem như là Thiệu Kiến Quốc đối với bản thân không tồi, nhưng hồi đó ông hỏi cũng không hỏi ý của cô liền đính ước, thậm chí khẳng định cô chính là kẻ hại Tống Tiểu Linh thực sự là độc đoán ngang nhau, điểm này khiến cô không có biện pháp lập tức tha lỗi.
Hai người phụ nữ vừa nói đến đây thì ở ngoài có người gõ cửa, mở cửa ra thì trông thấy Tống Tiểu Hoa, mặt cô ta đầy chán ghét nói: “Nghe nói mẹ bác gái đến đây, tôi đến thăm một chút, đây là bánh quẩy tôi tự làm mang cho mọi người nếm thử.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT