Tròng mắt Hứa Bân sắp rơi ra đến nơi rồi, phải biết rằng từ nhỏ Hứa Hân đã được nuông chiều, khi ở nhà đừng nói là gọt táo cho người khác, cho dù đem táo gọt sạch rồi đặt trước mặt cô cũng chẳng muốn động vào. Cô bây giờ thật đúng là quá khác, chuyện này quả nhiên ảnh hưởng quá lớn đối với cô.
Nhưng mà có chút không nỡ, đại tiểu thư từ khi nào đi lấy lòng người khác giỏi như vậy chứ.
“Em cũng tự ăn chút, cho cậu ta ăn lãng phí.” Hứa Bân đưa trái cây cho Hứa Hân.
“...Hai người thực sự là bạn bè không phải kẻ thù chứ?” Hứa Hân trừng mắt nhìn anh trai mình, sau đó để hoa quả xuống vào phòng.
“Anh nói sai gì chứ?” Hứa Bân gãi gãi đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không biết vì sao em gái nổi giận.
Thiệu Kiến Quốc cũng lờ mờ đôi chút, nói: “Có lẽ tâm tình không tốt.” Hổ Nữu đi rồi, hôm nay còn mỗi hai người họ ở nhà, chuyện gì xảy ra mà trong lòng hơi loạn?
“Đúng rồi, rảnh về nhà chơi đi, bố mẹ tôi đều nhớ em gái.”
“Uhm.” Thiệu Kiến Quốc gật đầu, nhưng anh cảm thấy chuyện này cần hỏi Hứa Hân, hơn nữa đối với cô về Hứa gia có chút ám ảnh tâm lí.
Hứa Bân cũng rất lo sợ, nhưng là người một nhà chung quy không thể trốn nhau được mãi?
Khi hai người đang do dự thì có người gõ cửa bên ngoài, Hứa Bân bước nhanh ra mở cửa liền gặp chiến sĩ phòng trực.
“Hứa doanh trưởng tới, phòng trực nhận được thư của chị dâu, tôi tới đưa.” Cậu ta giao lá thư rồi trở về.
Hứa Bân gật đầu nhận lấy, sau đó nhớ lại em gái mình chưa bao giờ thư từ qua lại cùng người khác, là ai gửi thư? Vừa đóng cửa, Hứa Hân ở trong phòng phóng ra như con chim sẻ, hiện tại cô hơi gầy nhưng cũng dễ nhìn, hai mắt to hết sức linh hoạt, xem ra là so với lúc nhỏ cũng không khác gì mấy.
Mỗi người béo đều là nhân tố bí ẩn, dù sao hiện tại Hứa Bân cảm thấy ngũ quan của em gái mình nảy nở, hoàn toàn là đại mỹ nhân.
“Anh hai, có thư của em đúng không, mau đưa cho em, mau đưa cho em xem.” Hứa Hân lo lắng chuyện gửi bản thảo, cho nên vội vàng muốn xem thư. Nhưng mà khóe miệng Hứa Bân nhếch lên, nhẹ nhàng nhường lối không để cho cô lấy được thư, sau đó nói: “Sốt ruột như vậy, bạn học hả?”
“Không phải, anh mau đưa thư cho em.”
“Em nói ai gửi thư cho em trước đi?”
“Không nói, anh đưa cho em đi.”
Hứa Hân tức giận dậm chân không ngừng, hồi nhỏ hai người vẫn thường đùa nhau như vậy. Hứa Bân vẫn luôn cao hơn cô một cái đầu cho nên cô liên tục bị khi dễ, rất khó chịu.
Hứa Bân chỉ muốn trêu chọc cô, đúng là thật không ngờ bên cạnh lại còn Kiến Quốc, anh cảm thấy được khuỷu tay tê rần động tác liền dừng một phen, sau đó bức thư bị đoạt đi.
“Thiệu Kiến Quốc, thân thủ ngày càng tốt, đánh cũng thật chuẩn.” Đáy nguồn đầu nhìn trên mặt đất quả táo không nói gì, anh đùa với em gái mình liên quan gì tới Thiệu Kiến Quốc?
Thiệu Kiến Quốc chính là không thể nhìn vợ mình chịu ủy khuất, cũng không thể xem anh em họ tình sâu nghĩa nặng, chờ chân anh khỏi cũng đùa vui với vợ như vậy. Nhưng mà hơi sợ, ngộ nhỡ bị đánh phải làm sao?
“A...” Hai nười đàn ông gật nảy mình, đồng thanh hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì hả?”
Hứa Hân lập tức nhào vào lòng Hứa Bân, ra sức kéo cáng áo anh vài lần rồi cười nói: “Anh, em thành công rồi, em góp được tiền rồi.”
“...” Hứa Bân nhất thời mơ hồ sờ đầu, sau đó cô lại chạy đến bên Thiệu Kiến Quốc đưa thư cho anh xem, nói: “Trước em vẽ truyện tranh đã duyệt bản thảo, có 150 đồng tiền nhuận bút nha…, về sau có thể còn tiếp, sau đó em sẽ có thu nhập cố định rồi, vui lắm phải không?”
“Thật hả?” Hứa Bân không tin đoạt lấy thư, một tờ đơn chuyển tiền của bưu cục, một bức thư của Nhà Xuất Bản, mặt trước quả thực viết rất rõ ràng.
“Không ngờ em từ nhỏ thích vẽ đi vẽ lại thật đúng là có thể vẽ ra trò đấy nhỉ, không hổ danh là em gái anh.” Hứa Bân cũng thực sự vui mừng, lấy tay xoa xoa đỉnh đầu em gái mình, phát hiện cô hơi híp tròng mắt, xem ra bộ dáng rất hưởng thụ giống như mèo con được khen ngợi.
Thiệu Kiến Quốc căn bản không biết khen ngợi như thế nào, vì thế chỉ ừ một tiếng rồi nói: “Đừng vất vả quá.” Vợ của anh thật lợi hại, thoáng cái có thể tích cóp được nhiều tiền như vậy. Người khác còn nói mình cưới về một bà nội, bà nội nhà ai có thể góp được nhiều tiền như vậy hả.
Anh cho tới bây giờ không nghĩ tới cùng vợ mình sinh phân, cho nên Hứa Hân thành công anh thực sự vui mừng.
“Thật là vui, ngày mai chúc mừng một chút, ngày mai anh tới ăn cơm nhé?”
Hứa Hân đầy hài lòng liền mời cơm, hoàn toàn quên thời điểm này cuộc sống mọi người đều không quá tốt.
“Được, ăn gì?” Hứa Bân đương nhiên cho cô mặt mũi, kỳ thật anh vốn muốn mời hai người họ về nhà mình chúc mừng, nhưng nghĩ đến trước đây hai em gái cãi nhau không vui vẻ, vẫn là đem lời đến miệng nuốt xuống.
“Ăn bánh đi, sau đó làm canh dưa chua.” Thiệu Kiến Quốc chắc chắn thích.
“Em biết làm hả?” Hứa Bân tỏ ý hoài nghi.
“Chắc chắn biết.” Hứa Hân nghĩ một chút lại nói: “Cố gắng học sẽ biết.”
Hứa Bân cười khổ nói: “Anh bỗng nhiên cảm thấy ngày mai rất khó nuốt trôi.”
“Vậy anh đừng tới, em với Thiệu Kiến Quốc cùng nhau chúc mừng.” Hứa Hân vừa nói xong, Thiệu Kiến Quốc liền ừ một tiếng, lần này vô cùng thẳng thắn.
Hai anh em đồng thời nhìn anh, ý tứ này là không định để cho Hứa Bân tới sao, là ý này hả?
Hứa Bân hừ một tiếng nói: “Thiệu Kiến Quốc, tôi đúng là nhìn nhầm cậu, tình nghĩa anh em gì đó cậu căn bản không có sao?”
Thiệu Kiến Quốc nhìn đĩa trái cây, hoàn toàn không để ý tới anh.
Hứa Bân nội thương một trận, nói: “Em gái, anh về đây, tạm...”
“Chờ chút.” Thiệu Kiến Quốc hiếm khi chủ động mở miệng, Hứa Bân hỏi: “Chuyện gì?”
“Đem người đàn bà kia từ nơi này ra ngoài, chuyện này tôi không nói lần hai.” Mệnh lệnh từ miệng.
“Được, tôi biết rồi.”
Người tham gia quân ngũ nói chuyện đều có chút độc đoán, nói gì là đấy, tuyệt đối không nói lần hai, thật không hiểu với loại ngữ khí này vì sao bọn họ có thể bình tĩnh chung sống chứ, vậy nếu như có người dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, Hứa Hân nhất định cảm thấy phải oán hận một phen. Vẫn may Hứa Bân là một người rất ôn hòa, đối với người trong nhà mình luôn luôn hết sức ôn nhu. Mà Thiệu Kiến Quốc, người này trước mặt cô chính là mặt dưa, loại việc độc đoán này hoàn toàn không tồn tại.
Hai người bọn họ mỗi người một câu quyết định phải đem Tống Tiểu Hoa ra ngoài, Hứa Hân đương nhiên muốn tỏ chút thái độ của mình, nói: “Trước đây anh hẳn là không quan tâm đến, bây giờ anh muốn quăng cũng quăng không xong.” Nhìn thoáng qua anh trai Hứa Bân của mình cái gọi là yêu thương, có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.
Hứa Bân chỉ có thể cười khổ đi ra, chờ người vừa đi, Hứa Hân liền trừng mắt nói: “Đáng đời, để cho anh ấy rảnh rỗi đi kiếm chuyện làm.”
Thiệu Kiến Quốc đối với việc này không phát biểu ý kiến, anh lặng lẽ nhìn sắc trời bên ngoài đã tối rồi. Mà Hứa Hân cũng bắt đầu tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, hơn nữa cô rất vui vẻ, tắm xong ngồi ở bên kia xem lá thư ấy.
Chốc lát liền lấy nước cho Thiệu Kiến Quốc, nói: “Anh có muốn đi tắm không?”
“Uhm.” Gật đầu có chút ngượng ngùng đi vào lau rửa, sau đó chống nạng đi ra thấy Hứa Hân hình như có chuyện muốn nói.
“Em có chuyện gì sao?”
“Em, tối nay ngủ ở đâu?” Giọng điệu ủy khuất đầy trông mong, giống như con cún lớn sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT