Lệnh Tử cho rằng lúc này anh giận thật.

Ít nhất là sau khi đã bị cô tránh như tránh tà thế rồi thì có lẽ sẽ phải lờ cô đi một quãng thời gian mới đúng.

Thật ra vốn là cô định nói rõ ràng với anh, cả hai hiểu nhau thì tốt, nhưng dường như anh không nghĩ thế thì phải…

Đến tận lúc cô ra khỏi nhà văn hóa cũ thì anh vẫn còn đứng đấy.

Lạ quá.

Lệnh Tử không biết anh nghĩ gì, rõ là không vui nhưng vẫn kiên trì đi theo cô.



Lệnh Tử rút phích cắm máy sấy tóc ra rồi mất tập trung mà ngồi xuống bên bàn sách, viên kẹo bạc hà kia đã lăn đến tận góc bàn, cô cầm lấy nó rồi ném vào hộc bàn, bắt đầu nghiêm túc làm tập làm văn.

Nhưng lúc làm văn cô vẫn sẽ thình lình nhớ tới Úc Thần.

Nhớ đến những lời trưa nay anh nói, tuy cánh hoa rụng nhưng danh dự không mất.

Thật ra anh có một khuôn mặt được dung hòa bởi cả nét Trung Quốc và phương Tây, nói tiếng Trung trôi chảy thì thôi đi, cảm giác lúc anh đọc văn xuôi rất quái lạ, lúc đi học lão Trương rất thích gọi anh lên đọc bài, nhất là mấy bài thơ cổ gì đó.

Còn nói lúc anh đọc diễn cảm thì tình cảm dạt dào lắm.

… Chứ không phải là để thỏa mãn thú vui xấu xa nào đó của thầy ấy ư?

Lệnh Tử cạn lời, bật cười.

“Cười gì đấy?” Chu Hòa Nghi đột nhiên xuất hiện làm cô giật cả mình.

“Mẹ…” Cô đứng dậy.

Chu Hòa Nghi để đĩa trái cây lên mặt bàn, “Nghĩ đến chuyện gì mà vui thế?”

Lệnh Tử kéo cái đĩa lại gần, cô tỏ ra rất hứng thú với cái đĩa trái cây đó, “Hôm nay đi học thầy giáo kể chuyện cười ạ.”

Chu Hòa Nghi ngồi xuống, bà cười hỏi: “Chuyện cười gì cơ?”

Cô nói mà không nghĩ ngợi gì, “Một con mèo đen cứu một con mèo trắng, vào lúc này thì mèo trắng nên nói gì với mèo đen ạ?”

Chu Hòa Nghi: “Nói cảm ơn hả?”

Lệnh Tử: “Không đâu, nó kêu, meo~”

Chu Hòa Nghi sửng sốt một giây mới giật mình nói, “À, đúng nhỉ, nó là mèo thì sao mà nói tiếng người được.”

Lúc trước Khương Lê kể chuyện này cho cô nghe cô cũng phản ứng thế…

Cũng chẳng thấy buồn cười gì cả.

Đột nhiên có tiếng “Phụt” vang lên bên cửa, Lệnh Tử và Chu Hòa Nghi cùng nhau nhìn sang phía đó, không ngờ thấy Tô Bách đứng dựa lưng vào cửa cười đến mức không dừng lại được…

Chu Hòa Nghi đứng lên nói: “Được rồi con cứ học đi, nhớ ăn trái cây nhé.”

Tô Bách cuối cùng cũng ngừng cười, ông lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, định bụng khi nào đi dạy phải kể cho học sinh nghe để kích động không khí lớp học mới được.

Lệnh Tử theo ra đóng cửa rồi lại về nằm ghé trên bàn sách, bắt đầu thất thần.



Khấu Lâm nhìn giờ, 9 giờ tối, cậu nhìn chàng thiếu niên đang mượn rượu giải sầu phía đối diện mình, nói: “‘Bé’ Thần à, tôi còn chưa làm bài tập đâu.”

Úc Thần nhìn ra đường phố đã tối sầm lại thì đột nhiên nói: “Vi Vi, cậu về trước đi.”

“Tôi không về, giờ còn sớm mà.” An Vi Vi nói xong bèn rót bia ra một cái ly sạch sẽ để nhấp thử một ngụm, sau đó cô ấy tỏ ý khó chịu ra mặt.

“Vậy cậu tránh ở đâu đó một lát đi, tôi hút thuốc đây.”

“Tôi không để ý đâu.”

“Tôi để ý.”

Khấu Lâm dịch cốc bia của cô ấy lại chỗ mình, “Được rồi, đỡ hít phải khói thuốc không khỏe mạnh, cậu về trước đi.”

An Vi Vi tỏ ra không vui, “Thế thì hút thuốc khỏe mạnh chắc? Lại nói đang nửa đêm tôi chạy ra đây với hai người mà các người lại bắt tôi về thế à? Tôi về giờ nguy hiểm chết đi được, đã xinh đẹp… Lại có tiền…”

“Nhưng vậy thì làm sao được đây? Không khí chỗ này đang u buồn lắm, mình không thoát thân được,” Khấu Lâm an ủi cô ấy, “Cậu thông cảm chút nhé, để tài xế nhà cậu đến đây đón đi, chẳng lẽ cậu không đau lòng chàng thiếu niên mới thất tình và đang u buồn này à?”

“Cậu cũng về đi, trước tiên dẫn Vi Vi về đã.” Chàng thiếu niên mới thất tình và đang u buồn nói.

An Vi Vi liếc Khấu Lâm, cả hai lại ngồi xuống, “Nếu không cậu nói cho chúng tôi nghe thử xem?”

Khấu Lâm phụ họa, “Đúng vậy, nói đi, để người anh em đã chinh chiến khắp các mặt trận này giúp cậu, cả bụng thao lược của tại hạ đang chờ dịp được phát huy đây.” Nói xong, cậu ta nhận được ánh mắt âm u của An Vi Vi bèn lập tức sửa miệng, “Để người anh em đã từng chinh chiến khắp các mặt trận cuối cùng lại bằng lòng biến thành bùn nhão chỉ bảo vệ một đóa hoa xinh đẹp giúp cậu đi.”

“…”

Úc Thần làm nốt chai bia rồi tính tiền, anh nói: “Tôi có linh cảm rồi, về nhà viết tập làm văn đây.”

Khấu Lâm sửng sốt đứng dậy, cậu theo chân An Vi Vi: “Cmn lúc cậu tìm linh cảm chớ có tản ra tin tức khiến người khác hiểu lầm thế được không? Quá âm hiểm! Trả thời gian lại cho tôi!”

Sáng sớm Úc Thần rời giường cầm điện thoại nhìn giờ mới biết lúc rạng sáng Khấu Lâm nhắn tin cho mình.



Khấu Lâm: Nãy tôi hôn Vi Vi mất rồi.

Úc Thần nhắn tin cho cậu ta: Chân còn an toàn không?

Năm phút sau Khấu Lâm mới nhắn lại: Còn tạm, chả là ngực tím lại hết rồi đây này, lực tay của cô ấy ghê thật.

Úc Thần: …

——

Buổi sáng Lệnh Tử vừa vào lớp thì đã chạm mặt Úc Thần ở ngay ngoài cửa, một người định đi vào còn một người muốn đi ra, sau đó hai người rất ăn ý mà mỗi người chọn một bên, cùng dịch ra.

Cả sáng không ai nói với nhau câu nào.

Tuy rằng ngày thường hai người cũng gần như không nói gì trong lớp với nhau nhưng lần này lại hơi khác.

Lúc Lệnh Tử tình cờ quay lại thảo luận đề bài với bạn học thì có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, chờ tới khi cô ngẩng đầu nhìn sang thì anh lại bình tĩnh quay qua nhìn ra cửa sổ.

Cô hoàn toàn không biết phải… xử lý anh thế nào.

Lúc nghỉ trưa An Vi Vi đến, oai phong trông không khác gì nữ hoàng giá lâm, cô ấy đứng xung quanh chỗ Úc Thần quét mắt nhìn một vòng, vì không có chỗ nào ngồi nên đành phải đứng.

Trần Dương ngồi cạnh ngượng ơi là ngượng, “Bạn học à, bạn…”

Úc Thần gấp sách lại nói: “Không đón ngài từ xa, có việc gì thế?”

“Tôi tới nhìn một cái.” Cô ấy nói.

“Nhìn cái gì?” Úc Thần hỏi.

“Nhìn cái người làm cậu mất hồn mất vía ấy,” Cô ấy vừa nhìn quanh phòng học vừa hỏi: “Cô đó ngồi ở đâu thế? À, thấy rồi.”

Úc Thần nhanh nhẹn đứng dậy giữ chặt cô ấy, anh tỏ ra hơi bất đắc dĩ, “Vivian.”

An Vi Vi quay lại nói: “Yên tâm, tôi chỉ tám với cô ấy mấy câu thôi, có quan hệ tốt rồi hỏi hộ cậu cho.”

“Được rồi đừng nghịch nữa, cậu về đi.”

“Không đi.”

“Không đi thì tôi gọi Khấu Lâm tới nhé?”

“…”

An Vi Vi rụt tay lại, cô ấy căm giận nói, “Đồ nhẫn tâm!” xong bèn chạy biến.

Trần Dương làm quần chúng vây xem chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy mọi chuyện thật là kì lạ.

Khương Lê cũng không hiểu gì bịa chuyện, “Đúng là An Vi Vi có quan hệ gì đó với cậu ta rồi, hôm qua Úc Thần còn dịu dàng với cậu mà nay lại lạnh lùng thế, miệng lưỡi đàn ông đúng là cội nguồn của mọi tội lỗi.”

Lệnh Tử cảm thấy chuyện này cần phải giải thích, “Cậu ta không phải người thế đâu, hơn nữa tụi mình không thân.”

Trừ cách giải thích đấy thì cô chẳng còn nghĩ được gì cả.

Mà Khương Lê có vẻ rất cảm động, “Không ngờ cậu lại nói đỡ cậu ta…”

Cô không còn muốn giải thích nữa rồi, “Khương Lê, dừng lại ở đây thôi.”

“Tớ ủng hộ cậu.”

“Xin cho tớ mấy phút yên lặng đi.”

Thừa dịp Lệnh Tử đi toilet, Khương Lê quay qua nháy mắt với Trần Dương, Trần Dương lập tức hiểu được bèn đi tới, khom lưng hỏi: “Chuyện gì?”

Khương Lê thò lại gần, “An Vi Vi với Úc Thần có quan hệ gì thế?”

Trần Dương nheo mắt, “Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không?”

Khương Lê hít một hơi thật sâu, “Thật thế à?”

Trần Dương gật gật đầu, nói: “Nhưng có liên quan gì đến cậu đâu? Đã có bạn trai rồi thì chớ đứng núi này trông núi nọ à nha? Còn gọi tôi lại hỏi thăm tin tức nữa à? Có thấy thiếu đạo đức không vậy?”

Khương Lê lập tức rút thước vuông góc ra hầm hừ đuổi đánh cậu ta, “Tôi mà thiếu đạo đức thì cậu lụt IQ! Cái đồ ngu này!”

Hai người vừa giỡn vừa chạy quanh lớp, đúng lúc Lệnh Tử về chỗ ngồi, cô không để ý nên bị Khương Lê và Trần Dương đẩy từ phía sau bèn tức quỳ sụp xuống, đầu gối cứ thế đập thẳng xuống đất, điểm chết người là Trần Dương còn chưa kịp phanh lại được, cậu ta còn dẫm vào mắt cá chân của cô thêm cái nữa…

Lần này Lệnh Tử còn ngã nghiêm trọng hơn lúc Úc Thần đập gáy vào tường nhiều.

Úc Thần ngồi bật dậy khỏi chỗ, anh chạy đến chỗ Lệnh Tử, đẩy mấy người vướng víu ra rồi bế cô chạy ra ngoài.

Đám người xung quanh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, có người còn đang hoảng hồn.

Nhất là Khương Lê, cô ấy tự trách đến phát khóc.



Lệnh Tử bị Úc Thần ôm, cô thấy anh định chạy ra cổng trường bèn hỏi: “Cậu định đi đâu đấy?”

Anh mím chặt môi, vẻ mặt trông có vẻ nghiêm túc, im lặng một lát mới nói: “Tôi dẫn cậu tới bệnh viện.”



Cô nói: “Không cần đi bệnh viện đâu, đến phòng y tế là được.”

Úc Thần đi chậm lại, “Phòng y tế à? Thầy cô ở phòng y tế có chữa được không?”

“Chữa gì cơ?” Lệnh Tử thấy buồn cười nhưng cố nín, “Tôi chỉ bị ngã thôi mà, không nghiêm trọng thế đâu.”

“Lúc nãy tôi thấy cậu…” Anh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vẫn nên đi bệnh viện tổng hợp kiểm tra thì hơn.”

“Có nghiêm trọng hay không tự tôi biết mà.” Cô nhìn xung quanh, “Cậu thả tôi xuống trước đã.”

“Còn đau không?” Úc Thần vẫn tương đối quan tâm cái này.

Lệnh Tử giật giật mắt cá chân phải để chứng minh cho anh xem, đúng là hơi đau nhưng cũng không ảnh hưởng đến động tác của cô.

Úc Thần do dự đứng yên một lát, “Vậy đi phòng y tế nhé?”

Cô nói: “Ừm… Nếu cậu cứ kiến trì thế…”

Thật ra Lệnh Tử thấy không cần tới phòng y tế cũng được, hai bên đầu gối có lẽ sẽ bị tím gì đó nhưng về nhà bôi ít dầu là xong.

Anh hiểu ý cô nhưng vẫn không yên tâm lắm, “Nếu không tôi xem thử cho cậu nhé?”

Cô không chắc lắm, “Xem kiểu gì?”

Úc Thần để Lệnh Tử ngồi ở cạnh bồn hoa còn anh thì ngồi xổm xuống, anh vén ống quần bên chân phải của cô lên, cứ thế làm lộ ra cổ chân mảnh khảnh trắng trẻo của cô.

Lệnh Tử vội vàng tránh đi, nói: “Không cần.” Sau đó hoang mang kéo ống quần xuống.

Anh ngẩng đầu lên, “Sao thế?”

Lộ chân lúc múa là một chuyện, còn để con trai chạm vào là chuyện khác.

Lệnh Tử thấy không tự nhiên lắm, mặt cô nóng bừng cả lên.

Úc Thần lập tức hiểu ý cô, anh cúi mặt cười một lát rồi nói: “Để tôi dẫn cậu xuống phòng y tế.”

Anh định ôm Lệnh Tử.

“Tôi tự đi được.” Cô nói.

“…”

Ôm đến nghiện luôn rồi…

Úc Thần xấu hổ hắng giọng, “Để tôi đỡ cậu.”

Lệnh Tử khoát tay lên cánh tay anh, lúc đứng lên cô thấy hai bên đầu gối đau kinh khủng, lúc đi cũng không thong dong như cũ nữa.

Úc Thần kiên nhẫn đi theo Lệnh Tử một lát, thấy cô đi mà mặt mũi trắng bệch đành phải nói: “Nếu không để tôi ôm cậu nhé?”

Cô do do dự dự mà gật đầu.

Lúc Úc Thần ôm cô, trái tim anh có xu hướng đập nhanh hơn, cô gái anh đang ôm thật mềm, mềm đến độ anh không dám dùng sức, vừa nãy anh hoảng hốt chỉ nghĩ đến chuyện ôm cô chạy đến bệnh viện, bây giờ bình tĩnh lại rồi thì cảm quan cũng quay trở lại.

“Úc Thần.”

“Ơi?”

“Cậu đi nhanh hơn cũng không sao đâu.”

“… Được thôi.”

Cô giáo phòng y tế trừ khuẩn chỗ trầy ở đầu gối cho Lệnh Tử, cô ấy bôi thuốc, miệng vết thương cũng không lớn lắm, xài hai tờ băng cá nhân là đã xong việc rồi, “Cổ chân em bị ảnh hưởng lực lớn quá, tuy không nghiêm trọng nhưng gần đây đứng có làm gì quá sức nhé, nếu không vết thương sẽ nặng thêm đấy.”

Lúc về lớp, Lệnh Tử kiên trì tự bước đi.

Úc Thần vừa đỡ cô vừa chầm chậm bước, “Dạo này không luyện múa được rồi.”

Cô đáp: “Ừ.”

“Tan học tôi về nhà với cậu.” Bỗng nhiên anh nói thế.

“…” Dù sao cũng chỉ có con đường đấy thôi, cô nào dám không cho anh về nhà?

Khương Lê chờ Lệnh Tử về đến đứt ruột đứt gan, cô ấy vừa hối hận vừa tự trách vì hành vi đùa giỡn quá trớn của mình, thậm chí còn thề ngay tại chỗ: “Sau này nhất định sẽ chững chạc hơn, nếu vi phạm lời thề tớ sẽ cạo đầu đi tu!”

Trần Dương cũng xoa xoa tay lại gần xin lỗi cô.

Lúc tan học, Khương Lê kiên trì muốn đưa Lệnh Tử về nhà, thế nên cô ấy cẩn thận đỡ cô ra khỏi lớp, thấy Úc Thần đứng chờ phía ngoài thì không khỏi đặt câu hỏi: “Sao trùng hợp thế?”

“Cậu ta tiện đường,” Lệnh Tử nói: “Đi thôi.”

“Tôi…” Úc Thần thậm chí đã vươn tay ra rồi nhưng đành phải đứng nhìn cô đi qua mình.

Mà lúc ấy không biết Khương Lê nghĩ gì, thấy cái tay kia thì đầu óc đột nhiên thông minh hơn hẳn, cô ấy đặt tay Lệnh Tử vào tay Úc Thần, anh thừa dịp đấy nhanh chóng nắm lấy tay Lệnh Tử.

Lệnh Tử khiếp sợ nhìn cô ấy.

Khương Lê nói: “Tớ cảm thấy tay cậu ta có sức hấp dẫn nào đó to lớn lắm.”

Lệnh Tử: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play