Xe chở ba người từ nhà ra Vũng Tàu đầy tĩnh lặng và ngột ngạt. Gió biển thổi vào khiến Hạ Uyên ngay ngất, đến gần làng Bình An là một đoạn đường tràn ngập sắc hoa của hoa giấy. Loài hoa tuy không có hương thơm nhưng lại khiến người ta say đắm.
Dừng xe lại. Bên đường một người con trai mặc áo phông trắng, quần short đang đứng đợi. Gia Minh ngoái ra khung cửa kêu lên:
- Thanh Duy. Lên xe.
Thanh Duy, một người em họ của Gia Minh. Tính tình rất hài hước, trẻ con. Ngay khi vừa lên xe đã liên tục than vãn:
- Anh có biết em đứng ở đây chờ mọi người sắp biến thành hòn Vọng Phu rồi không? Nắng gì mà muốn chết hà. Ôi đen chết tôi rồi.
- Mày cũng sợ đen nữa à. Không phải vừa đi châu Phi nghỉ mát về à.- Gia Minh cười chọc Thanh Duy.
- Thôi. Thôi. Đừng nhắc tới chuyến đi đó nữa. Xém tí không còn mạng về nữa nè.- sau cởi kính đen ra, anh nhìn lên trên phát hiện ra Hạ Uyên.- Ủa. Sao cô ở đây?
Bảo Huy nhìn Thanh Duy thắc mắc: " Hai người quen nhau sao?"
- Anh là...- Hạ Uyên cố nhớ lại.
- Là người giật lại túi xách cho cô đó. Quên tôi nhanh vậy sao?
- À. Tôi nhớ rồi. Cảm ơn anh nha.
- Cô đã cám ơn rồi mà. Lần này cảm ơn vì điều gì đây.
Gia Minh gằng giọng nói: " Cám ơn và xin lỗi- người này chỉ biết vậy thôi."
- Nhưng đây là ai?- Thanh Duy.
- Vợ tao.
- Wow. Anh đá cái con Linh Chi rồi hả? Em biết mà. Thế nào cũng chia tay hà. Cái con đó. Nó...
Chưa nói hết câu thì đã bị Gia Minh quát thẳng vào mặt: " Im đi."
- Không cho nói thì thôi, anh làm gì dữ vậy. Không phải tại tháng trước em còn thấy anh với nó đi... - nhận ra mình không nên nói điều này ra Thanh Duy liền quay sang chuyện khác- Ơ bên kia có dàn hoa giấy đẹp kìa, dừng lại làm vài pic đi.
Chiếc xe dừng lại, mọi người đều bước ra xe. Thanh Duy tít mắt cầm máy ảnh lên làm vài bức.
Hạ Uyên ngọt ngào trong chiếc maxi vàng đứng dưới gốc hoa giấy cười e thẹn. Cô với tay hái một nụ hoa giấy màu đỏ nhưng không tới. Một cánh tay giơ lên, hái nụ hoa đó đặt vào tay cô. Cô quay mặt sang thì đó là Gia Minh.
- Được rồi. Cẩn thận gai đấy.
- Cảm ơn.
- Cô không còn câu nào khác sao?
- Anh không...- Thanh Duy chạy tới kéo Hạ Uyên đi làm cô không nói thêm lời nào nữa.- Chị dâu, qua đây em chụp cho vài pic.
Cô đứng dưới gốc xoay lại, khuôn miệng hé một nụ cười nhẹ nhưng đẹp đến nao lòng. Gia Minh và Bảo Huy nhìn đến ngay người. Sau đó Thanh Duy ra hiệu với hai người.
- Hai anh ra đó đứng chung với chị đi.
Bảo Huy vội lên tiếng: " Không hợp đâu. Em cứ chụp cho hai vợ chồng họ đi." Mặc dù lòng rất thương nhưng Bảo Huy vẫn giữ đúng khuôn phép của mình.
- Hai người xích lại gần chút đi.
- Anh lại gần chị dâu chút đi.
- Hai người thân mật được không? Không cần phải ngại đâu.
- Hai người này làm gì vậy?
Thanh Duy than vãn, liền bước tới kéo Gia Minh lại sát Hạ Uyên. Anh liên tục chỉ kiểu chụp cho hai người họ.
- Cô phối hợp tí đi- Gia Minh thì thào vào tay cô.
Hạ Uyên đứng nép vào người Gia Minh, tay anh ôm eo cô khiến cô giật mình. Một bức ảnh hoàn hảo, một khung cảnh lãng mạn của cặp vợ chồng " hạnh phúc", một người buồn lặng lẽ xỏ tay vào túi quần thẫn thờ.
- ----
- Cậu còn quen với Linh Chi sao, Gia Minh?
- Mình quen ai liên quan đến cậu sao?- Gia Minh tựa vào ghế nhìn Bảo Huy
- Cậu đã có vợ rồi. Cậu không nên làm ra chuyện như vậy.
- Cậu là người biết rõ nhất chuyện của mình mà. Đừng khuyên mình bất cứ chuyện gì nữa. Cậu biết mình đâu phải người dễ thay lòng phải không?
- Cậu không thấy tội nghiệp cho Hạ Uyên hay sao?- nói xong Bảo Huy nhìn ra phía Hạ Uyên và Thanh Duy đang tươi cười ngoài cửa.- Cô ấy không đáng bị như vậy.
Mọi chuyện Gia Minh đều kể cho Bảo Huy nghe hết tất cả. Chính Bảo Huy đã khuyên Gia Minh chấp nhận Hạ Uyên khi Gia Minh vừa chia tay Linh Chi.
- Là mình sai, mình không nên nghĩ ra cách này cho cậu. Nhưng cậu nên nhớ, nếu cậu làm tổn thương Hạ Uyên, mình sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Nhân tình chỉ là nhân tình, cô ta không thể đi với cậu mãi mãi, chỉ có vợ là người cùng ta đến suốt cuộc đời. Cậu hiểu không?- anh nghiêm túc nhìn Gia Minh.
- Mình biết rồi.
- -----
Đêm đó, Gia Minh luôn trằn trọc vì những lời nói của Bảo Huy dành cho anh. Lúc cô trở về phòng cũng đã khuya, cô vẫn quyết định không ngủ chung với anh. Cô mang gối ra sofa nằm. Nữa đêm, anh lặng lẽ lấy chăn đắp cho cô. Anh sợ cô bị lạnh, bị ốm nhưng đã không còn cách nào khiến cô lên giường ngủ cùng mình được.
- -----
Trên con đèo lên ngọn hải đăng, những cây bông gòn nở trắng xóa cả một vùng trời Vũng Tàu. Hạ Uyên một mình rảo bước ngậm ngùi nhìn lại cuộc đời mình.
- Mình sẽ sống như thế này cả đời sao?
- Sao cuộc đời mình chỉ toàn đơn phương người khác vậy. Lúc đầu là Bảo Huy, em đã quên anh rồi, hôm nay anh xuất hiện trước mặt em, nhưng trái tim em đã dành cho người khác rồi anh ơi!
- Anh hai, anh mau về đi, em muốn kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Em phải làm sao đây anh hai?
Trọng Nam từ phương xa liên tục hắt hơi, anh nghĩ mình bị bệnh. Nhưng đó là do cô nhắc đến anh. Anh vẫn không hề biết đằng sau những nụ cười của em gái qua bao cú điện thoại là một sự thật đau lòng.
Anh có vô tâm với em gái mình không, Trọng Nam?
Một bàn tay ấm áp chạm vào vai cô, cô rùng mình quay lại.
- Sao anh lại ở đây?
- Bảo Huy nói. Cậu ấy luôn dõi theo cô từng bước chân.
- Anh có ý gì?
- Không phải cô đơn phương đâu, cậu ấy... cậu ấy cũng yêu cô. Cậu ấy không kịp thổ lộ với cô.
- Nhưng thời gian không thể quay lại được nữa. Tôi đã y...
- Nếu tôi tạo cơ hội cho hai người quay lại thì sao?- dừng một lát rồi nói tiếp- Huống hồ cô cũng không yêu tôi- hít một hơi thật sâu- hãy cho cậu ấy thêm một cơ hội đi. Tôi sẽ không để ý chuyện này đâu.
Cô im lặng, tại sao anh lại nghĩ cô như vậy. Cô của bây giờ chính là yêu anh mà, sao lại muốn cô cho người khác một cơ hội chứ.
Cô không nói gì lặng lẽ bước đi bỏ mặc anh ở đó. Anh chết lặng vì những lời nói mà chính mình nói ra.
" Mình đang làm gì vậy? Một người chồng sao có thể để vợ mình yêu người khác chứ. Tại sao lại đau lòng như vậy?" Anh sờ tay lên ngực liến cảm thấy đau nhói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT