- Alo, anh rảnh không?

- Anh luôn sẵn sàng chờ cuộc gọi của em. Em cần gì?

- Đến rước em đi chơi được không?

- Ok em, anh đến liền.

Tôi và Duy đến một quán cafe, tôi diện một chiếc váy maxi cam, tóc xoăn vài lọn nhỏ và chọn tông son hồng pha chút ánh tím tinh tế MAC Flat Out Fabulous. Duy vẫn lịch thiệp như vậy, anh kéo ghế cho tôi ngồi, chọn cho tôi 1 ly Espresso.

- Em xin lỗi.

- Why???

- Chuyện bản dự án, lẽ ra em nên nói xin lỗi sớm hơn nhưng em ngại đến giờ mới có thể nói anh. Em xin lỗi.

- Không sao, anh quên rồi. Mà nếu lúc đó em chọn của anh, anh mới giận em đó.

- Why?- tôi hơi bất ngờ với câu trả lời của Duy

- Bản dự án này rất quan trọng với Khôi. Cậu ấy cần nó hơn anh. Khôi cần nó để khẳng định vị trí của mình trong lòng mẹ cậu ấy.

- Anh nói em thấy hoang mang quá đi. Tại sao chứ? Đối với người mẹ con mình luôn có vị trí nhất định trong lòng mà, sao phải khẳng định gì chứ.

- Mẹ cậu ấy thì khác. Bà ấy luôn muốn Khôi phải nổi bật, phải giàu có và quyền lực cho nên Khôi luôn không ngừng cố gắng nhưng đến bây giờ bà ấy vẫn vậy. Vẫn ghét cậu ấy.- Duy thở dài.

- Ghét sao?

- Đúng. Nghe nói ngày xưa mẹ Khôi là do ép cưới nên mới lấy ba Khôi. Rồi lúc bà ấy mang thai chịu nhiều áp lực nên trầm cảm mà lúc đó thì ba Khôi có nhân tình bên ngoài. Bà nhân tình chính là bạn của bà ấy, bà ta cũng mang thai nữa. Sau khi sinh ra Khôi bà ấy không hề chăm sóc cậu ấy trong suốt 2 năm trời, sau này lớn lên bà ấy luôn nghiêm khắc với Khôi cho nên không ngày nào Khôi được vui vẻ. Cho nên nó mới lạnh lùng vậy đó. Rồi bên ngoài mới đồn rằng Khôi không phải là con của mẹ cậu ấy.

- Anh có vẻ biết nhiều quá hén.

- 2 gia đình là bạn bè thân thiết mà em. Từ nhỏ anh đã qua chơi với nó rồi. Ngoài anh ra nó không có đứa bạn thân nào đâu. Nếu không vì chuyện của My thì....

- Thì sao?

- Em có vẻ quan tâm nó quá hén. Anh ghen đó.

- Ghen gì chứ. Chẳng phải anh nhắc tới My trước sao? Mà em với anh có là gì đâu chứ mà ghen với không ghen.

- Là bạn không được sao? Hay giờ em đá anh, em không muốn làm bạn với anh nữa hả.

- Xía. Đừng nhắc cô ta trước mặt em. À vậy còn người nhân tình của ba Khôi thì sao? Bà ta sinh ra con trai hay con gái? Rồi bà ta ở đâu?

- Anh không biết, anh chỉ nghe người ta kể lại vậy thôi. Nhưng không phải em thích nó rồi đó chứ?

- Làm gì có, là anh nói trước mà. Em có hỏi gì đâu anh tự khai ra mà.- tôi ấp úng mà trả lời.

Càng gần Duy tôi thấy anh như một con người khác vậy. Anh hài hước lại ấm áp. Bên cạnh anh tôi thấy rất thoải mái nhưng nó không phải tình yêu mà là tình bạn. Một tình bạn đẹp mà tôi hằng ao ước giữa 2 người khác giới.

- --------

Hôm nay là sinh nhật Thùy Linh, chị Kate giúp tôi tổ chức một bữa tiệc long trọng. Quan khách đến dự đều là người trong giới làm ăn, họ ăn mặc sang trọng và khoe đầy thứ đắt giá trên người. Tôi cũng không thể kém cạnh họ, mặc một chiếc đầm body dạng cúp ngực với chất liệu voan màu đỏ, lại còn xẻ đùi giúp tôi khoe được 3 vòng gợi cảm cùng đôi chân dài miên man. Tôi chọn MAC Dionysus với màu đỏ mận khiến cho đôi môi vô cùng quyến rũ, sóng sánh như ly rượu vang đỏ.

Tôi bước ra trong sự vỗ tay của nhiều người, trong đó có người hâm mộ tôi, có người khinh bỉ tôi.Tôi không quan tâm chỉ cần mình vẫn là trung tâm của buổi tiệc là được.

Choáng ngợp vì không khí buổi tiệc, hết người này đến người nọ làm quen rồi mời rượu. Giờ tôi mới biết làm trung tâm không có gì sướng mà vô cùng mệt. Mệt, mệt mỏi thật sự.

Đang nhâm nhi ly vang trong tay, tôi nhìn thấy Khôi đang bước tới. Anh bước đi nhẹ nhàng như gió lướt qua trên mặt hồ. Ánh mắt anh như dán lên người tôi, anh bước tới đứng cạnh tôi. Anh tặng tôi 1 đóa lan trắng và nói:

- Sinh nhật vui vẻ.

- Sao lại tặng tôi hoa phong lan trắng, tôi thích hoa hồng cơ.

- Hoa hồng đẹp nhưng nhiều gai, tặng nó rất nguy hiểm với lại chúng ta có yêu nhau đâu mà tặng hoa hồng chứ.

- Bộ yêu mới tặng được hả? Anh Duy tặng tôi vậy anh ấy yêu tôi à.

- Tôi nghĩ phong lan trắng thích hợp với cô. Nó tượng trưng cho người phụ nữ xinh đẹp và thông minh.

- Vậy người phụ nữ không xinh đẹp, không thông minh thì không đáng được tặng nó hay sao?

- Không, "cô ấy" duyên dáng và vui vẻ, trong sáng và lương thiện cho nên cô ấy đáng nhận được sự hạnh phúc và phong lan hồng mới xứng với cô ấy. Chỉ cần như vậy là đủ nhưng...- vừa nói vừa cười với ánh mắt xa xăm giống như đang nghĩ gì đó.

Thì ra lúc trước anh tặng tôi nhành lan hồng anh mong tôi được vui vẻ và hạnh phúc. Thế mà tôi lại so đo với anh chứ, tôi giống con nít thật, còn định giận anh vì nghĩ rằng anh nói tôi ngu ngốc và xấu xí. Anh chưa từng nghĩ tôi như vậy, vậy mà tôi lại hiểu lầm anh. Thật sự hôm nay nghe anh nói tôi mới thấy mình quả thật ngu ngốc, nhưng thấy vui trong lòng vì anh khen tôi duyên dáng.

Bỗng nhiên anh bất chợt quay sang và nhìn thẳng vào mặt tôi và nói: "Cô cười gì vậy?" làm tôi hơi lúng túng. Rồi tôi quay đi mà trả lời rằng: " Chả cười gì cả"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play