Trái lại với sự phẫn nộ của cô là sự trầm tĩnh,
ung dung của anh. Thân thể dần chậm rãi đến gần cô rồi một lần nữa dán
chặt vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Ý cười hiện rõ trên gương mặt anh
còn pha chút đùa giỡn.
"Tôi rốt cục là muốn cái gì sao? Từ trước đến nay thứ tôi muốn chỉ có một đó chính là em!"
"Anh bị làm sao vậy? Tôi đã nói rồi tôi là người sắp kết hôn! Sau khi hoàn
thành xong công việc ở đây thì tôi lập tức sẽ bay về Pháp kết hôn với
anh ấy...tốt nhất là anh nên từ bỏ ý định đó đi" Diệp Tử Ái buông một
tràn ra sau đó tính quay người đi nhưng một giây sau đã bị cánh tay rắn
rỏi của anh chặn lại.
"Em đừng mơ đến việc kết hôn với người khác! Tôi đã nói rồi khi nào tôi còn chưa buông tha cho em thì đừng hòng được dây dưa với ai khác!"
"Anh có quyền gì?" Cặp mắt cương quyết nhìn thẳng vào anh.
Bạch Tử Ngôn khẽ nhếch môi sau đó kề sát vào bên tai cô phả một làn hơi nhẹ nóng hổi
"Thứ tôi muốn có được xưa nay đều không để ai giành mất! Ngay cả em cũng vậy...từ đầu em đã là người của tôi rồi Diệp Tử Ái!"
Sao? Cô là người của anh? Không thể nào! Cô trước giờ chưa từng gặp gỡ anh thì làm gì có chuyện đã là người của anh được.
Gương mặt hoang mang lắc đầu phủ định
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Trước khi em bị tai nạn thì tôi và em đã gặp nhau hơn nữa em chính là vợ chưa cưới của tôi!"
Chân Diệp Tử Ái dường như không còn đứng vững nữa, đầu cô lại bắt đầu có cảm giác đau nhưng lại cố gắng kìm nén vẫn dương con mắt không tin vào anh, bên môi cũng giật lên từng hồi
"Sao tôi có thể là vợ chưa cưới của anh được? Anh lại nhầm tôi với cô ấy rồi!"
"Vậy sao?" Tia mắt thoáng dừng lại nơi cổ của cô, thứ ánh sáng bạc lấp ló
bên trong không thể nào giấu được anh. Ngón tay nhanh chóng kéo sợi dây
chuyền trên cổ cô ra khỏi lớp áo gằn giọng nói
"Vậy thứ này là gì? Đây chính là thứ định vật cho tình yêu của của tôi và cô ấy là sợi dây chuyền chính tay tôi đeo cho người con gái của mình trong ngày cầu hôn! Trên đời này chắc chắn không có sợi thứ hai! Em giải
thích xem tại sao em lại có nó?"
Hai đầu vai chợt run lên sau đó giữ lấy sợi dây chuyền trên cổ, những hình
ảnh mờ nhạt về người đàn ông trong giấc mơ ấy lại hiện về. Cô bất giác
cảm thấy có chút đau nhói ở tim, hàng lông mi cong vuốt giờ đây run rẩy
không ngừng, con ngươi cũng vô định nhìn anh, cổ họng chợt nghẹn lại
"Anh nói đây chính là sợi dây chuyền anh cầu hôn cô ấy sao?"
"Đúng vậy! Nó được chính tay tôi thiết kế và đặt làm để dành riêng cho cô ấy! Nếu em nói em không phải là vợ chưa cưới của tôi thì tại sao em lại có
nó?"
Phút chốc
cô quên mất đi việc phản bác lại anh, nắm chặt lấy sợi dây chuyền trên
cổ ngón tay trở nên run rẩy không ngừng. Đáy lòng không khỏi dấy lên
tầng sóng lớn. Người đàn ông trong giấc mơ hôm đó cô thấy được là anh
sao? Không thể nào! Vu Dịch không thể gạt cô!
Diệp Tử Ái cố gắng chống lại luồng suy nghĩ tiêu cực trong đầu cô đẩy cả
người Bạch Tử Ngôn ra cùng lúc đó thang máy cũng "đinh" một tiếng mở
cửa. Ngay lập tức cô chạy đi mất, bên môi vẫn mấp máy
"Không phải như vậy!"
Từ những lời Bạch Tử Ngôn nói trong thang máy, suốt cả buổi chiều đó Diệp
Tử Ái không thôi suy nghĩ đến, cứ lơ đãng trôi dạt hồn phách của mình đi đâu! Vu Dịch đã nói rằng cô là người yêu của anh còn là vợ chưa cưới,
trong một lần cô đến tìm anh ở công ty thì đã gặp phải tai nạn nên mới
mất trí nhớ tạm thời! Mọi chuyện diễn ra là ngoài ý muốn, lúc đó cô
không thể nào nhớ ra việc gì cả, cơ thể lại rất yếu. Suốt mấy tháng trời cô không hề nói chuyện với bất kì ai còn tự nhốt mình ở trong phòng, Vu Dịch khó khăn lắm mới an ủi động viên cô hết lần này đến lần khác,
chiều chuộng cô đủ kiểu dần dần cô mới nguôi ngoai được vết thương tinh
thần mà mở lòng ra với anh.
Vậy mà giờ đây Bạch Tử Ngôn lại nói rằng cô chính là vợ chưa cưới của anh
nói như vậy Tiểu Hành không phải là con của cô luôn chứ? Không thể
nào...
Mặt tái xanh đến một giọt máu cũng không còn, Tuyết Nhu ở bên cạnh thấy vậy liền có chút lo lắng hỏi
"Tử Ái...cô bị sao vậy? Sắc mặt có vẻ không được tốt lắm!"
Âm thanh vang lên bên tai kéo Diệp Tử Ái về lại hiện thực, cô vô thức quay sang lắc đầu
"Tôi không sao...Tuyết Nhu hôm nay tôi không được khỏe lắm, tôi về trước
đây!" Vừa dứt câu cô cầm lấy túi xách của mình rồi chạy đi mất.
Tuyết Nhu hơi ngơ ngác còn chưa hiểu gì thì Diệp Tử Ái đã mất dạng. Chỉ lắc
đầu mấy cái khó hiểu. Không phải là ăn cơm chung với Bạch Tổng xong rồi
hồn đi theo anh ấy luôn chứ? Đúng là yêu rồi ai cũng như người ở trên
mấy!
Diệp Tử Ái không về khách sạn ngay mà cô chỉ thẫn thờ đi bộ trên đường. Tâm tư sớm đã mất hết phương hướng vô định mà lê từng bước chân.
Dòng suy nghĩ phức tạp cứ nảy sinh trong đầu cô, lời nói của Bạch Tử Ngôn
vẫn ám ảnh xung quanh cô mà không lúc nào dừng lại. Cứ mãi đắm chìm
trong thế giới riêng đến cả nhìn đường cũng không có, cho đến khi một
chiếc xe đạp của người đi đường lướt qua người cô quẹt phải khiến thân
thể nhỏ bé ngã ra đường, đôi chân mang giày cao gót bị trầy xướt không
ít mới hoàn hồn về
"Cô có sao không?" Người thanh niên vội vàng dựng xe đạp lại rồi chạy đến đỡ Diệp Tử Ái
Cảm giác đau từ chân truyền đến nhưng cô lại chẳng hề phản ứng gì tưởng như không hề có gì xảy ra, nhìn thấy người thanh niên đó sốt sắng cô cũng
bất giác phủi tay đứng dậy
"Tôi không sao...không sao"
"Chân cô có bị thương không? Để tôi đưa cô đi bệnh viện!" Nhìn xuống dưới
chân Diệp Tử Ái lại thấy nó có chút sưng đỏ nên liền hỏi một câu
Cô lắc đầu cố nặn ra nụ cười như không
"Tôi ổn không sao đâu...là do tôi sơ ý không nhìn đường! Thật ngại quá"
Sau một hồi xem xét cảm thấy không còn gì đáng lo ngại mới gật đầu xin lỗi
cô rồi đi mất, Diệp Tử Ái ngồi xuống trên bệ cây dài trên đường sau đó
xoa xoa bàn chân. Không hiểu sao lúc này nước mắt cô đột nhiên rơi
xuống, có phải do cô cố gắng nhịn đau hay là do chuyện quá khứ trước kia mà mình không thể nào nhớ ra được?
Sự khó chịu bức bối trong người khiến cô không thể nào chịu được nữa liền lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình rồi gọi đi
Bên đầu dây bên kia qua vài giây đã bắt máy
"Tử Ái?"
Nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử Ái hơi chần chừ lại, cô rất muốn hỏi
anh xem những lời nói của Bạch Tử Ngôn có phải là thật không nhưng cuối
cùng lại không thể nào thốt ra được thành lời chỉ nghẹn ngào hỏi một
câu
"Dịch...anh có giấu em chuyện gì không?"
Vu Dịch vốn đang mừng rỡ vì cô gọi cho anh nhưng sau khi nghe cô nói như vậy, trong lòng liền trở nên bất an có chút chột dạ
"Tử Ái có chuyện gì sao?"
"Em muốn hỏi anh có giấu em chuyện gì không? Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của em thôi!"
Vu Dịch trầm tư đôi chút, con ngươi dao động không ngừng, Tử Ái của anh có phải đã nhớ ra chuyện gì đó rồi sao? Không thể nào! Nếu vậy thì cô chắc chắn sẽ làm loạn lên chứ không thể nào bình tĩnh được như vậy
"Anh...không có! Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao em lại hỏi anh như vậy!"
Nghe được câu trả lời của anh, tâm tình Diệp Tử Ái trở nên nhẹ bẫng đi, cô
gật đầu rồi cố gắng nén lại nước mắt đang rơi của mình. Cô tin tưởng Vu
Dịch, chỉ cần là anh nói thì mọi thứ cô đều tin! Hít một hơi trấn tĩnh
lại tâm tình của mình sao đó nhẹ giọng nói
"Không có chuyện gì! Em chỉ muốn biết thôi...chỉ cần anh nói không thì em sẽ tin như vậy!"
Hồi ức trước kia không lúc nào buông tha cho anh, vốn rất muốn quên đi cảm
giác khó chịu tội lỗi này nhưng anh không hề làm được, anh đã khiến mọi
chuyện đi quá xa không thể nào quay đầu lại được nữa rồi! Tử Ái nhất
định phải ở bên cạnh anh.
Sau khi cúp máy, đôi mắt vẫn còn vương vài giọt lệ trong suốt đẹp đẽ, nhìn
về phía đường đông đúc xe cộ qua lại kia, dòng người cứ thế tấp nập, náo nhiệt riêng chỉ có bóng dáng u sầu buồn bã ở một góc đường, trời cũng
dần sập tối, không biết cô đã ngồi đây thơ thẫn bao lâu chỉ khi ánh đèn
đường bật lên, cơn gió lạnh thổi vào người làm mái tóc dài có chút rối,
gương mặt thanh thuần càng nổi bật hơn dưới ánh đèn lập lòe. Nước mắt
sớm đã khô lại, bọng mắt hơi sưng lên nhưng không hề giảm bớt đi vẻ đẹp
của cô! Cuối cùng cô cũng tìm ra được lý do để mình tiếp tục đối mặt với Bạch Tử Ngôn. Chỉ cần ngày nào cô chưa thể nhớ lại mọi chuyện thì cô
vẫn chỉ sẽ tin tưởng Vu Dịch vì cô biết anh ấy đối với cô trước giờ đều
rất tốt vả lại cô cũng đã nhận lời cầu hôn của anh nên không thể nào bị
mấy lời nói không có căn cứ kia mà phá hủy đi cuộc sống yên bình của bản thân được!
Cô biết rằng mình có đôi khi bị Bạch Tử Ngôn thu hút còn hết lần này đến
lần khác nảy sinh cảm giác trầm luân cùng anh nhưng suy cho cùng cũng là do cô quá nhạy cảm, quá dễ dàng mềm yếu nên mới để anh quấy nhiễu cuộc
sống của mình. Cô nên tỉnh táo lại, giữ khoảng cách nhất định với anh ta sẽ tốt hơn, chỉ còn khoảng 2 tháng nữa thôi là cô có thể trở về bên Vu
Dịch cùng anh sống hạnh phúc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT