Cắn chặt môi dưới ngăn không cho bản thân bật ra
tiếng rên rỉ kinh tởm nào, Sức lực của anh rất mạnh đêm qua cô bị anh
hành hạ đến giờ vẫn còn chưa hết đau vậy mà giờ đây anh lại hung hăng
muốn chiếm lấy cô thêm lần nữa!
Cơ thể cô dần bắt đầu có phản ứng lại, anh thừa biết chỗ mẫn cảm trên
người cô nên rất nhanh đã khiến tâm tình cô lên xuống thất thường. Đôi
môi quyến rũ nhếch lên một đường xấu xa liền tấn công cô lập tức xỏ vật
cương cứng của mình vào người cô
"Á...aaaa" Bị đột kích bất ngờ Diệp Tử Ái thét lên một tiếng đau đớn sau đó xụi lơ cơ thể yếu ớt
Từng nhịp chuyển động mạnh mẽ của anh làm đầu óc cô trở nên u mê không còn
biết gì nữa!. Hai tay gắt gao bám lấy vai anh khó khăn bật ra tiếng mắng chửi
"Vô sỉ...anh...ưm..."
Bạch Tử Ngôn khẽ nâng người cô lên để cô hoàn toàn bị anh ôm trọn lấy, loại
tư thế này càng khiến vật to lớn đó đâm sâu hơn vào người cô. Thở gấp
một hơi Diệp Tử Ái tròn mắt nhìn anh giãy dụa phản kháng.
Mọi sự cự tuyệt của cô đều vô dụng với anh ngược lại càng khiến anh hung ác luân động thân thể mạnh hơn. Môi liếm láp vành tai mẫn cảm của cô đầy
khêu gợi
"Gọi tên tôi đi...tôi muốn em nhớ lấy người đang ở trong người em là ai"
"Ưm...không" Diệp Tử Ái lắc đầu
Sự kiên nhẫn cuối cùng đều bị anh nuốt trọn cô lại một lần nữa gục trên vai anh nỉ non van xin "Xin anh...Ngôn"
Bạch Tử Ngôn cười tà mị ôm chặt lấy vòng eo cô ra sức chuyển động. Không
biết qua bao lâu đến khi cô hoàn toàn bất tỉnh cả trời đất chìm vào một
màu đen tuyền ủy mị.
***
Ở căn tin trường Nhã Tịnh đang nhàn nhã ăn phần cơm trưa không biết là
Diệp Tử Ái hôm nay có chuyện gì mà tới giờ vẫn chưa thấy đến lớp. Đang
mải suy nghĩ thì từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó chính là Lôi Vũ!
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang cúi đầu ăn cơm Lôi Vũ khẽ cười sau đó thong thả tiến gần đến chỗ cô ngồi xuống bên cạnh
"Bạn học Nhã... trùng hợp thật chúng ta lại gặp nhau rồi"
Nhã Tịnh liền thầm mắng một tiếng, trùng hợp cái đầu cậu ta! Trường chỉ có
một cái căn tin không gặp cũng không được. Tuy hơi khó chịu nhưng cô lại không thể hiện ra mặt chỉ cười gượng gạo đáp lại tay cũng vịn lấy chiếc ghế tự động nhếch sang như tránh xa cậu ta
"Trùng hợp thật! À mà hôm nay cậu không ăn ở bên ngoài à?"
Bình thường Lôi Vũ rất ít khi ăn ở căn tin trường chủ yếu cậu ta đều cùng
đám bạn bè tụ tập đâu đó ăn bên ngoài nhưng hôm nay cậu đột nhiên nhớ
đến Nhã Tịnh nhớ cái hôm cùng cô đi ăn xiên que nướng lúc đó bộ dạng cô
khi ăn rất đáng yêu không giống các cô gái khác mà cậu từng đi chung hầu như tất cả bọn họ đều ngại ăn quán lề đường toàn chọn những nơi sang
trọng lúc anh cũng giả tạo gượng gạo không tả nổi vậy mà chỉ có cô là
mải ăn đến mức dính cả lên khóe miệng lúc đó không hiểu sau cậu liền
không ngần ngại đưa tay lau cho cô. Hai cặp mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên không khí cũng đột ngột trở nên ngượng ngùng. Bây giờ gặp lại cô đang
ăn ở đây tâm tình Lôi Vũ như có một sợi lông nhẹ lướt qua trong tim.
"Không! Tôi đột nhiên lại muốn ăn trong trường tại ở đây có một người tôi rất muốn gặp"
Lại còn có chuyện này sao? Nhã Tịnh không hiểu sao liền cảm thấy có chút
tức giận, cậu ta thì ra là đang đợi cô gái nào đó rồi! Lại còn không tự
giác ra chỗ khác ngồi bên cạnh cô làm gì?
Cặp mắt thoáng một tia giận dữ, nâng cao giọng cô nói
"Vậy sao cậu không đi tìm cô ấy đi? Ngồi ở đây làm gì?"
Lôi Vũ nhìn bộ dạng đang giận của cô liền cảm thấy nó rất đáng yêu nên lại cố tình trêu chọc tiếp
"Ây da cậu cũng biết rồi đó Lôi Vũ tôi xưa nay tán gái đều rất giỏi nhưng
với cô gái này lại không biết phải làm sao? Cậu nghĩ xem bây giờ tôi nên làm gì để cô ấy thích tôi đây!"
Nhã Tịnh lúc này không kìm được nữa rồi cơn ghen tuông lập tức bùng phát mà ngay cả cô cũng không nhận ra liền ngồi bật dậy cầm lấy khay cơm của
mình liếc mắt sang Lôi Vũ chán ghét nói
"Sao tôi biết đươc! Cậu đi hỏi người khác đi xưa nay kĩ năng tán gái của cậu cũng không ít không lẽ không nghĩ ra được cách làm con gái gục đổ dưới
chân cậu sao?"
Những từ cuối cùng Nhã Tịnh cố ý nói bằng giọng mỉa mai sau đó liền quay
ngoắt người bỏ đi. Lôi Vũ bên cạnh cười ha hả rồi nhanh chóng đuổi theo
sau còn réo gọi tên cô
"Nhã Tịnh...cậu đi đâu vậy? Tôi thật sự không biết phải làm sao thật mà! Nè đợi tôi với"
Một thân nhỏ đi trước phía sau còn có một nam thanh niên đi theo cảnh tượng này khiến mọi người trong căn tin lắc đầu ngao ngán.
Khó khăn lắm cô mới thoát được cái tên bám đuôi Lôi Vũ kia khi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một gương mặt tuấn
tú điển trai. Vu Dịch nở một nụ cười thân thiện đầy cuốn hút nhìn Nhã
Tịnh
"Nhã Tịnh...em đi đâu mà vội vàng vậy?"
Hả?
Nhã Tịnh lúc này ngây người nhìn Vu Dịch cô thẫn thờ còn chưa hiểu gì đã bị anh lay lay cơ thể hỏi. Ngay lập tức hoàn hồn lại thể xác cô liền lắc
đầu xua tay nói
"À không có..."
Vu Dịch vẫn giữ nụ cười trên môi, trông anh vẫn như năm nào vẫn đẹp trai
đầy sức hút nhìn anh cô lại cảm giác trở về khoảng thời gian trước đây
khi anh còn học chung cấp 3 với cô và Tử Ái.
"Tử Ái không đi cùng em à?"
Nhã Tịnh khẽ lắc đầu ngay cả cô cũng không biết là Tử Ái đang ở đâu có lẽ
cậu ấy ngủ quên ở nhà hoặc lại chạy đến chỗ làm thêm rồi.
Đáy mắt Vu Dịch nhẹ lướt qua tia thất vọng anh chậm rãi nói tiếp
"Vậy em biết em ấy đang ở đâu không? Anh gọi điện mải mà Tử Ái vẫn không chịu bắt máy"
Tuy mọi chuyện lúc trước xảy ra giữa Tử Ái và Vu Dịch cô đều biết rất rõ
hơn nữa bây giờ anh đã trở về chuyện 2 năm trước kia cô cũng có chút
không thiện cảm lắm với anh ta dù gì anh ta cũng đã bỏ rơi Tử Ái bỏ rơi
người bạn thân nhất của cô.
Nhã Tịnh lạnh nhạt nhìn Vu Dịch không chút biểu cảm " Có lẽ cậu ấy chỉ ngủ
quên ở nhà hay đi đến chỗ làm thêm thôi anh đừng lo lắng...mà anh tìm
cậu ấy có việc gì không?"
Vu Dịch khẽ lắc đầu mỉm cười nhìn cô tỏ ra không có gì " Cũng không có
việc gì quan trọng chỉ là muốn gặp Tử Ái nói xin lỗi thôi"
Tuy cô biết là hiện giờ anh ta đang rất hối hận nhưng mọi chuyện đã xảy ra
không thể cứu vãn được nữa với tư cách là một người bạn lâu năm của Tử
Ái cô cũng không muốn bạn cô lại thêm một lần chịu tổn thương nữa.
"Vu Dịch! Em biết là anh đang cảm thấy rất có lỗi với Tử Ái nhưng giờ đây
Tử Ái chỉ mới vừa bắt đầu lại cuộc sống mới anh cũng nên tìm cho mình
một người mới đi...em thật sự không muốn cô ấy lại chịu tổn thương"
"Anh biết...bây giờ thứ anh có thể làm là bù đắp cho cô ấy. Anh mong em sẽ hiểu cho anh"
Vu Dịch nói rồi cũng không tiếp tục ở lại đây vì anh biết hôm nay Tử Ái
không có ở trường nên chào tạm biệt Nhã Tịnh rồi nhanh chóng lái xe rời
đi
Đứng trước
khu chung cư của Diệp Tử Ái, Vu Dịch thở dài một hơi nhìn lên tầng cô ở
sau đó lấy trong túi ra chiếc điện thoại bấm dãy số rồi đưa lên tai.
Tiếng chuông chờ vẫn tiếp tục vang bên trong, , lúc này Diệp Tử Ái vẫn còn
đang ngủ liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô theo bản năng mò
sang bàn bên cạnh cầm lấy rồi nhấc máy
"Alo"
"Tử Ái...cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh rồi" Giọng Vu Dịch vang lên đầy mừng rỡ
Diệp Tử Ái nghe xong liền ngồi bật dậy, là Vu Dịch ? Anh ta đang gọi cho cô
sao? Liếc mắt sang người đàn ông còn ngủ say bên cạnh tim Diệp Tử Ái như mới bị anh đó đánh vào một hồi chuông báo động vang lên
"Vu Dịch? Anh gọi cho tôi làm gì?"
Khó khăn lắm cô mới kìm nén được sự run rẩy trong giọng nói không hiểu sao cảm giác có chút chột dạ
Vu Dịch ở dưới lầu không khó nhận ra sự khác thường của cô liền lo lắng nói
"Anh đang đứng trước khu chung cư của em! Em có ở nhà không? Anh sẽ lập tức đi lên ngay"
"Không! Anh cứ ở yên ở đó đi...tôi sẽ xuống dưới ngay lập tức"
Vừa nói xong Diệp Tử Ái liền hốt hoảng bước xuống giường cô tuy gấp gáp
nhưng vẫn cố gắng bước thật nhẹ nhàng mở tủ lấy tạm một bộ quần áo mặc
vào, ngay cả thở cô cũng nhất thời quên mất vì cô sợ rằng nếu bị Bạch Tử Ngôn phát hiện chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!
Mở cửa một cách yên lặng Diệp Tử Ái như một chú mèo nhỏ luồn lách đi ra
ngoài đóng chặt cửa lại, cô ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy xuống
dưới lầu
"Vu Dịch anh tới đây làm gì?"
Đứng trước mặt anh giờ đây là bóng dáng xinh đẹp nhưng lại có chút mệt mỏi.
Cô lại lao đầu đi làm thêm sao? Chắc là thiếu ngủ nữa rồi! tầm mắt anh
lướt từ trên xuống dưới đánh giá cô ngay khi sự vui mừng vừa mới nhìn
thấy cô không bao lâu thì một dấu đỏ ám muội ẩn hiện bên trong cổ áo
Đáy mắt anh thoáng một tia phẫn nộ anh đùng đùng tức giận kéo tay cô lại đối mặt với anh
"Em đang ở cùng với ai sao?"
Một câu hỏi làm cô có chút giật mình bản thân liền tự động run lên một cái, nhưng cô vẫn cố tình lờ đi câu hỏi của anh chỉ thản nhiên vung tay anh
ra trừng mắt nhìn anh nói
"Anh nói nhảm gì đó? Tôi ở cùng ai là sao? Nói đi...anh đến đây có mục đích
gì tôi không muốn tiếp tục day dưa với anh thêm nữa"
Vu Dịch bị cô lảng tránh có chút bất mãn. Tâm tình của anh giờ đây bị vết
đỏ đó làm cho đảo điên sự ghen tuông đột nhiên bùng phát. Cô dám khi
không có anh bên cạnh lại ở cùng một chỗ với người đàn ông khác sao? So
với trước đây quả thực anh không dám tin Tử Ái lại phản bội anh như
vậy!
"Tử Ái...em muốn không tiếp tục day dưa với anh là vì em đang lén lút ở cùng một chỗ với người đàn ông khác sao?"
Bốp!
Diệp Tử Ái không nghĩ rằng Vu Dịch lại có thể sỉ nhục cô như vậy! Anh làm
tổn thương cô chưa đủ sao? Ánh mắt tràn đầy sự tức giận, hai tay cô
không biết tự bao giờ nắm chặt lại đến mức nổi cả gân xanh
"Anh không có tư cách nói tôi như vậy...Vu Dịch anh nghĩ anh là anh ai mà
can thiệp vào cuộc sống của tôi? Để tôi nhắc cho anh nhớ giờ đây giữa
tôi và anh đã không còn gì nữa rồi! "
Bị ăn một cái tát đau đớn bên má trái Vu Dịch như hổ xổng chuồng anh không tin vào mắt mình là cô lại tàn nhẫn ra tay đánh anh vì người đàn ông
khác, sự đau đớn về da thịt bây giờ vẫn không sánh bằng nổi đau trong
tim anh. Anh bỏ mặc tất cả để chạy về nước tìm cô vậy mà cô lại nhẫn tâm đánh một cái. Tình cảm anh dành cho cô bấy lâu nay chưa đủ sao?
Một nổi chiếm hữu dâng trào trong mắt anh, tia lửa giận nhìn cô đầy nguy
hiểm giờ đây trông anh có phần đáng sợ hơn hơi thở lạnh lẽo bắt đầu bao
trùm lấy Diệp Tử Ái.
Ngay khi cô có ý định bỏ đi thì tay lại bị một lực lớn kéo lại ép sát vào
người cô giam cô vào trong phạm vi của anh không có cơ hội trốn thoát.
Diệp Tử Ái vùng vẫy đầy mãnh mẽ
"Anh thả tôi ra...Vu Dịch anh tính làm gì?"
Bàn tay to thô lỗ kéo cỗ áo cô xuống, ngay lập tức để lộ một vết hôn ám
muội qua tấm kính xe, mắt Diệp Tử Ái trợn tròn cô lại quên mất bản thân
đang có bao nhiêu vết tích của tối qua mà gần nhất là sáng nay của Bạch
Tử Ngôn để lại.
"Em nói xem vậy vết đỏ này ở đâu mà có?"
Cổ họng có chút nghẹn cô không biết phải nói gì chỉ giận dữ kéo tay anh ra
"Anh điên rồi sao? Mau thả tôi ra...Chuyện của tôi liên quan gì đến anh,
người đàn ông khác chạm vào tôi thì đã làm sao? Không phải anh vứt bỏ
tôi rồi cũng không để cho tôi tìm người khác chứ?"
Mỗi một lời cô nói ra đều như chiếc dao găm nhỏ đâm vào tim anh, môi anh
khô rát. Bản năng đàn ông của anh liền lập tức trỗi dậy bàn tay lớn bắt
lấy cổ tay cô siết chặt đến mức hằng lên một vết đỏ Diệp Tử Ái kêu lên
một tiếng đầy đau đớn cố gắng thoát khỏi anh
"Đau...Vu Dịch anh mau thả tôi ra!"
"Em cũng biết đau sao? So với nỗi đau của tôi thì em hiểu được bao nhiêu phần?" Vu Dịch lớn tiếng nói với cô
Chưa biết phải làm sao với anh thì từ đâu một lực mạnh mẽ xông tới ngay lập
tức bóng lưng quen thuộc của Bạch Tử Ngôn xuất hiện trước mắt cô, anh
hung hăng đấm một cú vào mặt Vu Dịch không chút do dự
"Thả cô ấy ra"
Vu Dịch nhất thời không kịp phòng bị anh đánh một cú choáng váng ngã ra
đất, Bạch Tử Ngôn kéo cô lại ra phía sau lưng mình rồi nhào đến như một
con thú mất hết tự chủ vồ lấy con mồi trước mặt đánh tới tấp miệng không ngừng nói
"Tôi đã nói với cậu là đừng có làm phiền cô ấy nữa rồi mà cậu nghe không hiểu sao? Hả?"
Sự tức giận của anh khiến Diệp Tử Ái hoảng loạn đến lấy tay che miệng cô
không nghĩ là Bạch Tử Ngôn lại ra ngoài đây còn hung ác đánh Vu Dịch một màn trước mắt làm cô ngớ người vài giây sau đó liền nhanh chóng chạy
lại kéo tay anh ra giở giọng cầu xin
"Bạch Tử Ngôn! Đủ rồi...đừng đánh nữa"
Anh giờ đây không còn để ý đến lời cô nói mọi sự tức giận đều trút hết vào
người Vu Dịch. Lúc anh tỉnh dậy nhìn qua bên cạnh mình thì cô đã biến
đâu mất hơi ấm vẫn còn vương lại đôi chút liền lập tức đi xung quanh
nhà kiếm cô. Cả căn nhà cũng không có bất kì dấu hiệu nào của cô ánh
mắt có chút nghi ngờ con ngươi lạnh lẽo đi đến cửa sổ nhìn xuống, một
màn trước mặt được thu gọn trong mắt anh tia lửa giận liền bộc phát, anh nắm chặt hai tay cơ thể dấy lên một nỗi lạnh lẽo đến đáng sợ cơn ghen
tuông phủ đầy mắt tâm trạng liền không nghĩ gì xông xáo đi đến.
Vu Dịch bị đánh như vậy cũng không để bản thân yếu thế lấy lại sự tỉnh táo một chút liền nhắm chuẩn mặt Bạch Tử Ngôn đáp trả
"Anh có tư cách gì mà cấm tôi không làm phiền cô ấy? Tử Ái là người của tôi anh nghe không?"
Lời nói đầy ngạo mạn của Vu Dịch càng châm dầu vào lửa Bạch Tử Ngôn như một con ác quỷ túm lấy cả áo Vu Dịch nhấc lên một cách dễ dàng hung hăng
nói
"Mày nói lại thử tao xem?"
Diệp Tử Ái một thân yếu ớt không ngăn cản nổi sức lực của hai người đàn ông
mấy lần cô can ngăn đều bị cả hai hất ra đến ngã xuống đất tay cũng bị
mặt đất làm cho trầy xước máu đỏ dần hiện lên.
Tuy vậy nhưng cả hai vẫn không hề hay biết gì chỉ quan tâm đến cơn nóng
giận trước mắt mình. Bạch Tử Ngôn toan giơ tay vung mạnh nắm đấm tiếp
theo vào Vu Dịch thì kịp thời Diệp Tử Ái đã nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy sau lưng anh run rẩy nói
"Ngôn!...Dừng lại đi"
Một tiếng gọi tên anh bật ra làm anh khựng lại bàn tay lơ lửng ở không
trung tầm mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng liền biến mất, cảm nhận
vòng tay ở phía sau đang siết chặt gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy sợ
hãi của cô áp sát vào lưng anh hơi thở gấp gáp của cô làm anh đứng hình
vài giây
Vu Dịch bị đánh đến mất đi nhận thức mặt mũi đều rướm máu đỏ tươi, chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên
Bạch Tử Ngôn buông tay đang túm cổ áo của hắn ra xoay người nắm tay kéo cô đi vào trong nhà để lại Vu Dịch nằm dài ra đất.
***
Rầm!
Tiếng đóng cửa vang lên đầy chói tai Diệp Tử Ái gần như không dám thở mạnh
sự hoảng sợ khi nãy vẫn còn ám ảnh cô, tay vẫn bị anh nắm chặt rồi đưa
cô ngồi xuống ghế sofa. Không nói một câu nào Bạch Tử Ngôn im lặng đi
lấy hộp y tế rồi chậm rãi ngồi bên cạnh cô giơ tay cô lên xem vết
thương. Khi nãy trong lúc giằng co anh nhớ đã vô tình làm cô bị ngã nên
liền có cảm giác tự trách
"Em bị ngốc sao? Thấy cảnh tượng như vậy còn lao vào làm gì?"
Diệp Tử Ái bị mắng một cách oan uổng cô uất ức nhìn chằm chằm vào anh bất mãn lên tiếng
"Tôi chỉ không muốn nhìn thấy hai người vì tôi mà đánh nhau đến sống chết như vậy!"
Đôi môi anh cong lên một đường khó hiểu, miếng bông trắng thấm dung dịch
khử trùng chạm vào vết thương làm cô đau đến rụt tay lại
"Anh nhẹ thôi!"
Bạch Tử Ngôn nhíu đôi chân mày anh tuấn nhìn cô cố tình châm mạnh hơn bộ dạng bất cần thản nhiên nói
"Tại sao lại xuống gặp hắn?"
Bị hỏi một câu, Diệp Tử Ái nhất thời bị nghẹn ở cổ họng không biết phải
nói như thế nào với anh chỉ thuận miệng đáp lại tìm lí do hợp lí nhất.
"Tôi gặp anh ta chỉ để nói chuyện rõ ràng thôi!"
Thật sao? Vẻ mặt có chút nghi ngờ quan sát cô, thấy biểu hiện vẫn không thay đổi anh tạm tin tưởng cô, nhanh chóng dán băng cá nhân vào tay cô rồi
toan cất hộp thuốc nhưng chưa kịp cất đi thì đã bị cô giữ lại, bàn tay
trắng nõn nhẹ nhàng lấy miếng bông trắng thấm chút thuốc khử trùng sau
đó bất ngờ ngồi gần anh nâng nhẹ gương mặt tuấn tú khẽ chạm vào vết máu
nhỏ. Cô biết anh bị thương nhưng anh lại vô ý chẳng thèm quan tâm dù sao chuyện này cô cũng thấy có chút áy náy nên chỉ làm theo lẽ thường giúp
anh một chút.
Tầm mắt hướng xuống nhìn người con gái đang cần mẫn rửa vết thương giúp
anh, trong lòng liền dâng lên một cảm giác như người yêu. Nhìn cô ở cự
ly gần gương mặt cô nằm trọn trong mắt anh không thiếu sót một điểm, mọi đường nét của cô đều hoàn hảo kèm theo sự tập trung cao độ của cô lúc
này khiến anh liền không nhịn được cười liền kéo cô vào trong lòng ngực
của mình thủ thỉ
"Sau này em đừng có tự ý tìm hắn ta nữa biết không? Tôi sẽ ghen đấy!"
Ách
Diệp Tử Ái bị bất ngờ đến mặt ửng lên một mảng hồng, không kháng cự chỉ im
lặng để mặc anh ôm, cảm giác ở trong lòng anh rất ấm áp khiến cô càng
muốn vùi mình ở trong đó hơn. Sau bao lần không tự nguyện thì giờ đây
tim cô lại đập mạnh liên tục. Có phải cô bị lời nói này làm cho lay động rồi chứ? Một người như anh ta mà cũng biết ghen sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT