Đặng Khả Nhi dầm mưa lâu dẫn đến cảm nặng, được cô đưa vào bệnh viện.

Đặng phụ và Đặng mẫu là người đầu tiên nghe tin, ngay lập tức chạy đến. Gương mặt Lưu Tích Tuyền tuy đã lớn nhưng vẫn giữ được nét vẻ điềm đạm trẻ trung, trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười trìu mến.

Nay vì nghe tin cô con gái mắc bệnh đến nổi nhập viện, gương mặt bà thoáng chốc trở nên căng thẳng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bà gặng hỏi Mạch Mỹ Ly.

Tiểu Ly bừng bừng tức giận, đem toàn bộ sự việc của bạn thân mình kể cho bà nghe. Lưu Tích Tuyền gương mặt hết xanh lại trắng, trừng to mắt kinh ngạc.

Việc con gái mình bị bỏ rơi trong đêm tân hôn, cho đến sự việc bị con rể lạnh nhạt hắt hủi gian díu cùng chị kế, lại còn xém chút bị cưỡng bức!

Bà tin, Mạch Mỹ Ly không thể nào bịa chuyện đối với bạn thân mình.

Nhưng bà thật không ngờ Mạc Tử Đằng lại chính là một người đàn ông khốn nạn như vậy.

Đặng Sách Lương đứng một bên lặng im lúc nãy đến giờ, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ suy tư, lẳng lặng nghe cuộc trò chuyện của hai người, đôi lúc nhíu mày.

Nửa chữ cũng không nói, chỉ nhấc điện thoại gọi đến cho hắn.

Mạc Tử Đằng đang cùng thợ trang sức trao đổi một số chuyện, thấy ba vợ gọi đến, dấy lên nghi hoặc bắt máy.

"Tôi cho cậu 10 phút đến bệnh viện B". Vỏn vẹn một câu liền cắt đứt, không cho hắn có cơ hội mở miệng.

Đến bệnh viện? Đến bệnh viện làm cái gì?

Tuy vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng hắn không dám chậm trễ, nói với người nọ rằng hắn phải đi, sau đó nhanh chóng đến bệnh viện.

Mạc Tử Đằng bước vào tìm kiếm, thấy có ba mẹ vợ cùng bạn thân của Đặng Khả Nhi, ngoài ra còn có một người.

Ôn Phỉ Quyền, tên học trưởng khốn khiếp!

Khuôn mặt hắn bỗng chốc tối sầm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị nện một cú vào mặt.

Hắn có chút hoảng hồn, người đánh hắn mà lại là Đặng Sách Lương!

"Ba..."

Lại thêm một quyền hung hăng vung vào mặt hắn.

Trải qua hai cú đấm, mặt hắn đã bị nghiêng sang một bên, khóe môi rỉ ra một ít máu. Lực đạo của Đặng Sách Lương không hề nhẹ chút nào, ra tay không chút lưu tình, khiến hắn quả thực không dám mở miệng nói nữa, nhẫn nhịn chịu hai quyền kia, cả má trái đều sưng tấy.

"Tôi không phải là ba của cậu! Nhà họ Đặng chúng tôi chỉ có một đứa con gái, tại sao cậu lại đối xử với con bé như vậy?"

Lòng Mạc Tử Đằng bỗng nhiên run lên, im lặng không nói.

Biểu hiện rõ ràng như vậy, càng khẳng định tính thực tiễn câu chuyện của Mạch Mỹ Ly.

Tiếp đó, Lưu Tích Tuyền bước đến giáng lên mặt hắn một cái tát.

"Cậu xem Khả Nhi nhà tôi là một thứ đồ chơi sao? Con bé yêu cậu nhiều như vậy nhưng cậu đã làm gì? Hả?". Nói đến chữ cuối cùng, giọng bà cao vút lên, kiềm không được cảm xúc kích động của mình.

Mạch Mỹ Ly sợ bà kích động đến ngất, bước đến dìu bà. Lưu Tích Tuyền tỏ ý không cần, ánh mắt nhìn Mạc Tử Đằng đầy hận ý:" Cậu có biết Đặng Khả Nhi đã xém bị cưỡng gian không?"

Dứt câu, cả Ôn Phỉ Quyền cùng Mạc Tử Đằng đều sửng sốt.

"Mẹ nói cái gì? Khả Nhi bị cưỡng bức sao?" Hắn ngẩng đầu nhìn đến gương mặt đình trệ của Lưu Tích Tuyền, lại nhìn sang sắc mặt ngưng trọng của Mạch Mỹ Ly và Đặng Sách Lương.

Mạch Mỹ Ly lộ ra ánh mắt đỏ tươi, kích động hơn cả Đặng mẹ, xông đến kéo cổ áo hắn mà hét lên:"Bây giờ anh mới biết lo lắng cho cô ấy sao?"

Mạc Tử Đằng sững sờ, chuyện này thật sự bây giờ hắn mới biết.

Vì sao, cô một chút cũng không nói với hắn?

Hắn còn định mở miệng, đã thấy bác sĩ bước ra.

Mạc Tử Đằng lao đến, gấp gáp hỏi:"Vợ tôi như thế nào rồi?"

Mọi người đằng sau nhìn theo hắn, trong lòng ai nấy đều phẫn nộ, xem rằng hành động hắn lúc này vô cùng giả tạo, làm bộ như rất quan tâm và cưng chiều vợ mình.

Ai dè, chính là một tên khốn!

Bác sĩ nhìn đến má trái sưng tấy của anh, lại nhìn mấy người phía sau. Ánh mắt ai nấy đều hằn lên những tia máu. Bác sĩ thu mắt lại, nói:"Vợ anh do dầm mưa quá lâu nên cảm nặng, cần ở bệnh viện vài tuần để tiện cho việc điều dưỡng và theo dõi, phải uống thuốc đúng giờ để mau chóng phục hồi. Ngoài ra bệnh nhân còn thường xuyên hay bỏ bữa, ăn không đầy đủ chất dinh dưỡng, khuyên người nhà nên tẩm bổ cho cô ấy nhiều một chút."

Dặn dò vài câu, cứ thế lại đi mất.

Ôn Phỉ Quyền muốn bước vào thăm cô, lại bị hắn chán ghét ngăn cản.

Hắn nói:"Anh lấy tư cách gì mà thăm cô ấy?"

Ôn Phỉ Quyền bình tĩnh đáp lại hắn:"Là một người bạn!"

Câu trả lời đương nhiên không có sức thuyết phục đối với hắn, hắn chặn ở trước cửa phòng, tuyệt đối không cho đối phương bước vào.

Mạch Mỹ Ly nhìn thấy chướng mắt, tức giận nói:"Bây giờ anh còn làm như vậy để thể hiện điều gì? Thể hiện anh là một người chồng tốt, không muốn ai làm phiền vợ mình sao? Làm ơn đi, đều đã ly hôn rồi!"

Mạc Tử Đằng nghiến răng, nói:"Ly hôn thì đã sao?"

"Thì anh mới chính là người không có tư cách đến đây thăm Đặng Khả Nhi! Anh lấy tư cách gì chứ, chồng cũ sao?"

Trước lời nói đanh thép này của cô, hắn hoàn toàn không thể phản bác lại, muốn nhìn sang Đặng cha và Đặng mẹ, lại thấy họ không nhìn đến hắn, xem hắn như là người dưng nước lã.

Đối mặt với sự lạnh nhạt của ba mẹ vợ, đồng tử hắn co rút lại. Cuối cùng hai cánh tay để chắn trước cửa cũng buông xuống, không nói một lời, như người mất hồn đi ra khỏi bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play