Ánh đèn lập lòe chói lóa khiến Đặng Khả Nhi từ trong cơn mê man tỉnh dậy. Dây thần kinh tựa như dây đàn bị kéo căng đứt, đau đến vỡ óc. Mơ màng mở mắt ra nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt không khỏi ngỡ ngàng. Khung đèn trang nhã treo trên trần nhà, căn phòng trống trải nhưng to lớn sang trọng, nơi đây không kém gì Tường Vi Uyển nhà cô.
Nhớ lại sự việc trước đó, cô không khỏi kinh hoàng. Tức tốc ngồi dậy, kiểm tra thân thể. Ngạc nhiên đến độ khi thấy y phục đã thay đổi thành một chiếc váy xanh lam tinh tế. Không biết người nào đã đem cô thay đi trang phục. Nhưng cũng thật may mắn, hạ thân không hề truyền đến đau đớn chứng tỏ chưa hề có ai động chạm vào cô.
Nghĩ đến đây, Đặng Khả Nhi không khỏi thở ra một hơi. Vừa lúc, cánh cửa mở ra, xuất hiện một thân ảnh người đàn ông.
Người đàn ông này tướng mạo cao lớn tuấn mĩ, ước chừng cao cỡ một mét tám. Mái tóc vàng óng ả cùng đôi mắt màu lam huyền ảo xinh đẹp. Hắn mở miệng:" Tiểu thư, cô tỉnh rồi."
Đặng Khả Nhi đoán người đàn ông này chính là người ngoại quốc. Thế nhưng lại có thể nói tiếng phổ thông lưu loát như chính tiếng mẹ đẻ của mình. Rốt cuộc người đàn ông là ai?
Đặng Khả Nhi chăm chú đánh giá hắn. Người đàn ông sống mũi cao thẳng ngất ngây, đôi môi mỏng mím lại, sở hữu làn da trắng nổi bật khiến phái nữ ghen tị đồng thời điên đảo trước vẻ đẹp của hắn.
Nếu nói Mạc Tử Đằng có nét đẹp yên tĩnh âm trầm như loài hoa tử đinh hương thì người đàn ông này lại nhu hòa tinh xảo, xinh đẹp như một đóa hoa hồng.
Người đàn ông này có phải đã cứu cô hay không?
Cô yếu ớt mở miệng, yết hầu khô khốc dẫn đến khàn cả âm thanh:" Thật ngại quá, là anh đã cứu tôi sao?"
Người đàn ông gật đầu không phủ nhận, lẳng lặng nhìn cô.
Mặc dù cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng nhưng Đặng Khả Nhi vẫn không mở miệng nói nữa. Thế nhưng qua một lúc, người đàn ông lại lên tiếng:"Cô tên là gì?"
"Đặng Khả Nhi." Cô nhàn nhạt đáp, chợt nhận ra thái độ mình khá lạnh nhạt liền thay thế bằng một nụ cười.
"Tên của cô thật dễ nghe. Còn phần tôi, cô cứ gọi là Silas." Người tự xưng là Silas cực độ thân thiện. Thái độ mến khách rất dễ nhận biết từ những người phương Tây. Thấy Silas dễ gần, Đặng Khả Nhi cũng sinh ra thiện cảm không ít.
"Cảm ơn anh, Silas!"
Bất giác nhìn xuống y phục trên người. Như đọc được suy nghĩ, người đàn ông thản nhiên nói:" Tôi nhờ người giúp việc thay cho cô. Một lát sẽ đưa lại đồ của cô."
Nâng nhẹ khóe miệng, cô lẳng lặng nhìn ra cửa sổ. Quang cảnh xa lạ, đầy cây xanh um tùm che phủ. Cứ như là ngoại ô thành phố, tách biệt với chốn đô thị phồn hoa náo nhiệt.
"Tiên sinh, tôi nghĩ tôi nên trở về rồi. Mặc dù tôi không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đó giúp đỡ tôi nhưng từ tận đáy lòng tôi vô cùng cảm kích."
Silas nghe xong chỉ cười, cũng không nói với cô sự tình hôm qua diễn biến như thế nào. Đặng Khả Nhi không muốn nhớ lại sự việc kinh khủng đó, chỉ thầm cảm tạ trời vì may mắn vượt qua nên cũng không hỏi.
Qua một lúc, Silas lại lên tiếng:" Đặng tiểu thư có muốn ở lại dùng bữa cùng tôi hay không?"
"Hảo ý của anh tôi xin nhận nhưng thật sự đến lúc tôi phải trở về." Hơi bất ngờ trước lời mời dùng cơm của anh, cô ngượng ngùng từ chối. Nếu người kia trở về không thấy cô, khả năng cao sẽ sinh ra hiểu lầm mà cô lại không muốn phát sinh ra điều đó.
"Thế cũng được, tôi đưa cô trở về. Cô không thể từ chối bởi vì nơi đây là vùng ngoại ô." Thomas cũng không ép buộc, tốt bụng nói với cô.
"Thế thật tốt, cảm ơn anh. Tôi lại làm phiền anh rồi!"
"Khách khí gì chứ, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu!" Đặng Khả Nhi nghe xong không hiểu. Hai từ "bằng hữu" của hắn có ý gì nhưng cũng không quan tâm đi chất vấn.
- - - - - - - - - - -
Vào lại thành phố đã mất nửa ngày.
Silas muốn đưa cô về tận nhà nhưng cô khéo léo khước từ. Hiện giờ việc cô muốn làm là đến một bệnh viện nào đó xem xét về da đầu mình. Thấy Silas quá nhiệt tình, cô chỉ có thể để mặc hắn đưa mình đến bệnh viện.
Làm xong một loại kiểm tra thì không có gì đáng ngại, chỉ trầy xước nhẹ da đầu. Được kê một vài toa thuốc chờ thêm một lúc thì có thể trở về.
Sợ bộ dáng mình sẽ dọa sợ Mạc Tử Đằng nên cô ghé vào một cửa hàng bán nón thêu. Mua một chiếc nón len màu nâu đeo lên, ngắm nghía mình trong gương một hồi mới hài lòng ra về.
Đặng Khả Nhi cô đời này chính là không muốn trước mặt Mạc Tử Đằng mà mất đi hình tượng, trở nên xấu xí.
Mở cửa nhà, đập vào mắt cô là một màu tối đen. Thật lạ, Mạc Tử Đằng không có trở về sao? Nghĩ xong liền nhếch môi mỉa mai cười, làm sao có khả năng kia chứ?
Mặc dù trong lòng đang xuất hiện một mảnh đau thương nhưng tay lại không thể khống chế mà nhấc điện thoại gọi cho hắn. Điện thoại vang lên một hồi đô đô, tim cô vì thế mà như treo lơ lửng trên không, đập liên hồi. Nối thông, cô vội vàng lên tiếng:" Alo!"
" Có chuyện gì không?" Giọng nói hắn bình tĩnh đến lạ thường mơ hồ không chứa đựng một tia cảm xúc. Vẫn hờ hững như thế khiến tim cô phát đau.
" Em...em... Không có gì. Chỉ muốn hỏi tối nay anh có trở về không?" Biết là tỉ lệ hắn quan tâm cô bằng không nhưng cô thật sự muốn hắn hỏi. Chỉ một câu đơn giản như "Em có ổn không?" như thế cũng đủ rồi. Sau khi trải qua một đả kích như vậy hắn cũng tiếc rẻ mở lời hỏi thăm.
Nước mắt yếu ớt lại xuất hiện trên gò má. Như ngọn lửa nóng hổi muốn thiêu đốt cả gương mặt diễm lệ. Xúc động dẫn đến đau đớn, không còn dũng khí nghe hắn nói tiếp, trực tiếp cắt đi. Mất trọng lực ngã xuống đất mà ôm trọn gương mặt khóc nấc...
Đặng Khả Nhi cô sinh ra trong một gia cảnh nhung lựa cao quý, dung mạo xinh đẹp khuynh đảo chúng sinh, số người theo đuổi có hơn bốn chữ số. Nhưng chỉ vì một Mạc Tử Đằng mà níu kéo không nỡ buông tay. Như một kẻ điên cuồng cố chấp, tự thân tìm đến sự tuyệt vọng trong cái gọi là tình yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT