Sau đó, thấy Nhiễu Hành Thiên có vẻ buồn buồn, Đặng Khả Nhi vốn chăm chú lắng nghe như đang suy nghĩ điều gì đó, hỏi hắn:" Nếu em đoán không sai, Mộc Liễu Kỳ là bác sĩ tâm lí của anh ấy?"

Hắn ta không nói, nhìn cô gật đầu, mỉm cười tán thưởng.

Khi đó, Mạc Tử Đằng vẫn luôn là bộ dáng lạnh lùng thờ ơ, xa cách mọi người. Trên dưới Mạc gia đều vô cùng lo lắng, đứng ngồi không yên. Họ đã từng mời về rất nhiều bác sĩ tâm lí cho hắn nhưng luôn bị hắn dọa cho sợ và từ chối tiếp nhận cho đến khi Mộc Liễu Kỳ xuất hiện.

Khi thấy cô, một thân y phục sáng màu, mái tóc phủ dài xuống bước đến gần hắn. Mạc Tử Đằng vừa định dùng ánh mắt như đao của mình để lườm cô thì chính mình như bị hút vào bởi ánh mắt tinh anh đen láy và vô cùng có hồn.

Hắn thất thần một lúc, sau đó im lặng không thèm nhìn đến cô ta nữa, hướng về cửa sổ đầy gió với ánh nhìn xa xăm.

Mộc Liễu Kỳ chậm rãi đến gần hắn, thấy hắn có vẻ không có chống đối mãnh liệt thì nhẹ nhàng ngồi xuống. Giọng nói trong trẻo và vô cùng dễ nghe vang lên:"Chào cậu! Tôi là Mộc Liễu Kỳ, chúng ta cùng làm quen được không?"

Mộc Liễu Kỳ chìa tay ra muốn hắn đáp trả. Hắn nhìn cô nhíu nhíu mày:"Cô muốn làm gì?"

Cô thấy hắn đối với mình còn phòng bị như vậy chỉ cười cười, nụ cười đập vào mắt hắn cảm thấy vô cùng chói chang:"Tôi thật muốn làm bạn với cậu."

Đối với những người có ý nghĩ xa lánh, nhẹ nhàng tiếp cận một cách thân thiện chính là một trong những phương pháp tốt nhất.

Mạc Tử Đằng bị rung động bởi nụ cười của cô tuy vậy vẫn trầm mặc ngồi xa cô ra, từ chối cùng cô đàm phán.

Thập Kĩ Đình từ xa trông thấy, nghĩ rằng lần này cũng như các lần trước nên thở dài ngao ngán thì nghe giọng kiên quyết của cô vang lên:"Mạc thiếu, tôi cùng cậu làm bạn có được không?"

Mộc Liễu Kỳ rất kiên nhẫn đợi hắn trả lời, bàn tay vẫn để trên không trung. Nhưng họ Mạc quả thật lòng dạ sắt đá, nhất quyết không thèm ngó ngàng đến cô.

Tưởng chừng như cánh tay duỗi dài ra của cô gần như xụi lơ, hắn chỉ mở miệng:"Thật phiền, được rồi! Bây giờ đi ra để tôi yên."

Nhìn Mộc Liễu Kỳ đôi mắt sáng rừng rực, hắn khó chịu hạ lệnh đuổi khách. Người con gái này thật là phiền, khi không lại chạy đến nói muốn làm bạn với hắn.

Ai nói Mạc Tử Đằng bị tâm thần? Chính cô ta mới là người có vấn đề về thần kinh!

Thập Kĩ Đình vô cùng bất ngờ, thật không ngờ tới con trai bà lại dễ dàng đồng ý với Mộc Liễu Kỳ. Nhìn cô với ánh mắt tán dương cùng biết ơn, mong cô có thể hóa giải hắn, biến hắn trở lại bộ dàng ôn hòa như trước.

Sau ngày hôm đó, Mộc Liễu Kỳ thường xuyên ghé thăm hắn. Cùng hắn ngồi hàn huyên như đôi bạn thân xa cách lâu ngày mà mỗi lần như thế đều chỉ có Mộc Liễu Kỳ lên tiếng, đáp lại cô là sự im lặng thờ ơ của hắn.

Cứ tưởng hắn vẫn không thể nào xoay chuyển được cho đến khi Nhiễu Hành Thiên nhìn thấy tia dịu dàng cưng chiều trong đôi mắt hắn. Đôi mắt lạnh lùng vô hồn lúc bấy giờ bèn trở nên đong đầy cảm xúc vui vẻ, đôi môi lúc ẩn lúc hiện lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Dù cho Mộc Liễu Kỳ tự độc thoại chính mình nhưng đối với Mạc Tử Đằng như vậy là đã vô cùng thành công rồi.

Mộc Liễu Kỳ đã thành công biến Mạc Tử Đằng thành một dạng ôn nhu, vui vẻ trở lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play