Mạc Tử Đằng bước đến gần cô, Đặng Khả Nhi níu chặt vạt áo, hắn... là muốn làm gì?

Trong lòng không khỏi bồn chồn, mọi hôm hắn ngay cả chạm vào cánh cửa phòng cô cũng thấy vô cùng nhàm chán sao hôm nay lại đặt cả chân vào đây?

Bỗng nhiên hắn vươn hai tay dài ra ôm chầm lấy cô. Đặng Khả Nhi kinh hãi hét lên "A!" một tiếng, cả đầu liền vùi vào lòng ngực rắn chắc đầy hương thơm nam tính của hắn.

Tim cô vốn bình lặng nay vì hắn mà trở nên nhộn nhịp nhảy múa. Mạc Tử Đằng vùi đầu chôn vào sâu hõm cổ cô, cô ôm lấy hắn, trong lòng vô cùng mong chờ.

"Tử Đằng, anh có chuyện gì sao?" Đặng Khả Nhi cũng không quên hỏi hắn. Dường như hôm nay hắn cư xử rất lạ, trầm tĩnh và lạnh nhạt thường ngày lại thành một thân nhuốm đầy đau buồn.

"Liễu Kỳ, em đừng đi, đừng đi mà có được không? Anh thật sự không cần gì hết, em có thể ở lại bên cạnh anh hay không?"

Mạc Tử Đằng siết chặt vòng tay khiến cô cảm thấy hơi khó thở. Bàn tay vốn định xoa nhẹ lên tấm lưng cường tráng dừng hẳn trên không trung. Hắn nói cái gì? Hắn vừa gọi cô là cái gì? Liễu Kỳ ư?

Đặng Khả Nhi dùng sức đẩy hắn ra nhưng không hề có tác dụng, đau đớn đến khó thở. Hôm nay quả thật hắn uống quá say mới có thể nói ra những lời đã vốn chôn sâu trong lòng. Người phụ nữ đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà hắn sống chết đều muốn gọi tên cô ta? Đã thế còn xem cô như cô ấy!

Những hạt trân châu trong suốt rơi đứt chuỗi một cách lặng lẽ. Đặng Khả Nhi không kêu không náo, chỉ có nước mắt nóng hổi rơi đầy trên gương mặt thanh tú, dần dần như những hạt mưa tí tách rơi đầy trên áo hắn.

Cảm nhận được im lặng khác thường của người trong lòng, hắn ta hơi cứng đờ, hướng mắt nhìn gương mặt cô như ảo như thực trước mặt. Không phân định được cô là Đặng Khả Nhi hay Mộc Liễu Kỳ, chỉ ôn nhu mà giúp cô lau đi nước mắt.

"Thiên sứ của anh, đừng khóc!"

Đặng Khả Nhi nghe những lời an ủi dịu dàng tình cảm của hắn mà chua xót tâm can. Ngay chính hôn lễ của bọn họ hắn cũng từng bảo cô đừng khóc, nhưng cũng chỉ là để qua mắt mọi người. Nhưng bây giờ lại là dạng cùng ôn cực nhu (cực kì ôn nhu) đối với người phụ nữ hắn yêu!!

Đặng Khả Nhi chỉ yên tĩnh khóc trong lòng hắn, mà hắn ngoài miệng không ngừng an ủi cô. Mà "cô" ở đây không phải là Đặng Khả Nhi, mà là Mộc Liễu Kỳ.

Mạc Tử Đằng, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao bây giờ?

Nhưng không ai biết được rằng ánh mắt mơ màng ban nãy của hắn bây giờ lại vô cùng trầm tĩnh. Miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu an ủi khiến cô gái trong lòng không ngừng run rẩy, mà ánh mắt lại thâm thúy đến khó dò. Lúc nãy lên đây trong đầu hắn thanh tỉnh không ít, quả thật hôm nay có cùng tên họ Nhiễu kia uống khá nhiều nhưng tửu lượng hắn không kém đến như vậy, hắn biết rõ ràng hiện giờ hắn đang làm gì.

Mà cô gái này quả thật vô cùng ngây ngô, sớm đã bị tình yêu đả thương nặng nề nên không hề hay biết rằng ai đó đang nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play