- Diệu Nhi hút ma túy, bị công an giải đi rồi! Cảnh sát đang trên đường tới nhà, hai người mau đi đi!
Lục Di hét ngược lên, một chút phép tắc cũng không còn. Thiếu Quân dập máy, lén nhìn qua cô vợ nhỏ của mình.
Đột nhiên cô nắm lấy tay hắn, giọng trở nên cứng cỏi:
- Đi với em! Chúng ta đi "đầu thú"!
Hắn ngạc nhiên không hiểu vấn đề, nhưng trong chốc lát lại đồng ý đi theo cô.
Nếu đã bị hãm hại một cách nghiệt ngã như vậy, sao không thử chơi "trúc xuôi theo gió", gió thổi hướng nào ta nghiêng hướng đấy chứ?
Vả lại bây giờ nếu trốn chạy như lời Lục Di nói, há chăng lại đang chứng tỏ bản thân có tội, run sợ mới không dám đối diện không?
Mà cô đã bị dính, thì hắn nhất định cũng sẽ bị bắt!
Vì hắn là chồng của cô! Là liên can của vụ việc lần này!
***
Tiếng hú của xe cảnh sát càng ngày càng gần. Hắn nắm chắc tay cô, một chút thôi cũng muốn vỗ về cô.
Nhưng nhìn sắc mặt của cô lúc này, ắt hẳn điều đó là không cần.
Tầm ba chiếc xe chặn lại trước mặt hai người. Kế đó, một tốp cảnh sát ùa ra, súng chĩa về phía này:
- Hai người bị bắt vì tội tàng trữ chất ma túy! Mời theo chúng tôi về đồn để giải quyết vụ việc!
Cả hai ngoan ngoãn đưa tay ra làm mọi người ngạc nhiên.
Bị bắt...mà bình thản đến vậy ư?
Một viên cảnh sát quen biết cô, không nhịn được mà hỏi:
- Diệp Tổng! Cô không sợ sao?
Cô lắc đầu, nhè nhẹ lên tiếng:
- Người đang làm trời đang nhìn. Tôi không làm dĩ nhiên tôi cũng không sợ!
Vốn biết bản tính của cô, nên viên cảnh sát đó khẽ vỗ vai cô một cái, cúi đầu:
- Tôi tin cô không làm loại chuyện bẩn thỉu này! Nhưng có hay không, phải chờ điều tra đã!
Còn Vương Thiếu Quân lúc này cũng đã bị còng, nhưng thấy cảnh tượng tên cảnh sát sờ vào vai cô, hắn nổi đóa.
Cái thằng cảnh sát kia, dám chạm vào vợ ông!
Hắn khó chịu liếc liếc tên kia, còn đòi động chân động tay như đứa con nít thích gây sự. Cô leo lên xe ngồi ngay ngắn, một tiếng cũng không nói.
Chiếc xe cảnh sát càng lúc đi càng xa, hòa vào bóng đêm mịt mù.
Cô hiểu! Bóng đêm tăm tối, cũng chính là tương lai tối tăm của cô sau này!
***
- Diệp Tố Nghiêm! Cô có biết rằng nhân viên của mình có sử dụng ma túy không?
Phó cục trưởng cục điều tra - Lâm Mỹ Hoài nghiêm giọng hỏi. Cô dửng dưng lắc đầu, thoải mái thả mình vào ghế.
Lâm Mỹ Hoài hơi khó chịu vì vẻ mặt bất cần đời kia nên cố tình gây khó dễ:
- Theo như tôi biết thì Diệu Nhi là thư kí riêng của cô gót 4 năm nay. Thân cận như vậy nhưng cô lại không biết, hay là...cô đang che giấu điều gì đó?
Tưởng cô sẽ chịu cúi đầu. Nhưng không! Cô nhếch môi cười, giọng còn vạn phần mỉa mai:
- Dễ thế còn hỏi? Rốt cuộc ông là phó cục trưởng hay là phó "vệ sinh trưởng"?
Lâm Mỹ Hoài sôi máu, chưa kịp nói gì đã bị cô chặn họng:
- Về việc này, tôi có quyền im lặng cho tới khi luật sư của tôi đến. Ông không có quyền ép cung tôi, một câu cũng không!
Ông ta nghiến răng, hai bàn tay khẽ nắm lại thành quyền.
Con đàn bà này, giỏi lắm!
***
Vương Thiếu Quân bước vào phòng, bắt gặp ngay khuôn mặt kinh tởm của ả Diệu Nhi kia. Ả ngồi chống cằm trên ghế, đôi mắt thâm quầng, rõ ràng so với ngày hôm qua là một trời một vực.
- Hai người có thể trao đổi với nhau!
Nói rồi vị cảnh sát trẻ bước ra ngoài, đóng lại căn phòng nhỏ kín mít.
- Cô hút bao lâu rồi?
Diệu Nhi nghe giọng nói lạnh nhạt kia, sợ đến mức sởn gai ốc:
- Tôi...hút lâu rồi!
Hắn di mắt quan sát ả.
Nếu hút lâu rồi, cơ thể ả chắc chắn phải ốm tong teo đi, da thì xanh xao, môi thì thâm đen. Nhưng không! Dù nhan sắc có tệ hơn, nhưng xem ra tình trạng sức khỏe của ả vẫn rất tốt!
Hơn nữa, nếu hút lâu rồi, thì với con mắt của Tố Nghiêm, chắc chắn cô đã nhận ra được sự bất thường. Không phải là hắn quá tự tin về vợ mình, mà đây chính là một sự thật bày ra trước mắt. Ả! nói! dối!
Hắn nhìn chằm chằm, một phút cũng không rời khỏi mặt ả. Diệu Nhi lâu lâu lại lén liếc sang, nhưng khi gặp ánh mắt lạnh lẽo kia lại không đủ can đảm để mà nhìn tiếp.
Cuối cùng không chịu nổi ánh măt như lưỡi dao găm kia, ả mới khai ra:
- Là lần thứ hút! Tôi mới hút lần hai thì bị bắt rồi!
Thấy vẻ run sợ trong đôi mắt sâu thẳm kia, hắn mới gật đầu, chất vấn:
- Cô dùng tiền lương để mua ma túy hút sao?
Diệu Nhi gật đầu không nói gì.
- Ai sai cô làm việc này?
Ả giật mình, trợn mắt nhìn hắn:
- Vương...Vương Tổng nói gì vậy? Ai sai tôi làm gì chứ?
Vương Thiếu Quân cố dùng một chút kiên nhẫn còn sót lại, thở hắc:
- Cảnh sát tìm thấy trong phòng làm việc của Tố Nghiêm một lượng heroin nhỏ. Cô thừa biết cô ấy không làm loại chuyện như này. Cô cũng không thể đủ can đảm để đặt gói thuốc vào chỗ đó được. Nói đi! Là ai sai người hãm hại chúng tôi?
Bị lập luận sắc bén kia tẩy não, ả lắp bắp, sợ hãi lùi về sau, làm chiếc ghế không trụ vững mà ngã xuống. Ả ngã theo, lê lết về phía góc tường.
Hắn dùng thái độ cực đoan để uy hiếp ả, tựa như chỉ cần ả nói sai một câu sẽ bắn cho ả một phát.