Phó bản thứ năm: Cô bé lọ lem (4).
_____________________________

Khán giả trong Phòng phát sóng trực tiếp bị kích thích đến sôi nổi tru lên, làn đạn xuất hiện một mảnh tười cười đáng khinh hắc hắc hắc ruồi bọ xoa tay*.

*thường được dùng để chỉ trạng thái rất phấn khích và kích động vì gặp phải một điều gì đó, với cảm giác hơi bất thường và bất thường, giống như con ruồi đang xoa tay.

Mà trong phó bản, biểu tình Chu Dĩ Lễ cứng đờ, nhìn An Thúy, "Cái gì?"

An Thúy cầm lấy một cây bút vẽ mỉm cười nhìn anh, "Tôi kêu anh cởi toàn bộ quần áo ra. Đây là yêu cầu hôm nay của tôi, làm người mẫu cho tôi."

Nhìn theo tầm mắt An Thúy, Chu Dĩ Lễ thấy một cái giá vẽ, anh mới nhớ tới Diệp Cẩm là sinh viên khoa mỹ thuật.

Anh tận lực bảo trì trấn định cùng bình tĩnh, mặt vô biểu tình nói: "Làm người mẫu thì có thể, nhưng quần áo......"

Nhưng mà mỉm cười mê người trên mặt An Thúy lại đột nhiên biến đổi, độ cung khóe miệng trở nên trào phúng, biểu tình trở nên châm chọc, "Như thế nào? Nói cái gì mà chỉ cần không thương thiên hại lí xúc phạm nguyên tắc thì đều sẽ đáp ứng, tôi hiện tại bất quá chỉ kêu anh khỏa thân để tôi vẽ tranh mà thôi, chẳng lẽ thương thiên hại lí xúc phạm nguyên tắc của anh? Một bộ ân cứu mạng không có gì báo đáp, kết quả cũng bất quá chỉ là ngoài miệng nói dễ nghe sao."

Sắc mặt Chu Dĩ Lễ trở nên thập phần khó coi, trái tim vốn dĩ tràn ngập cảm kích lửa nóng đối với An Thúy giống như lập tức bị tạt một thùng nước đá, anh có một loại cảm giác bị nhục nhã, nhưng mà lại không thể cãi lại. Cả người anh cứng đờ, không nhúc nhích.

An Thúy nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, ném bút phát họa trên tay lên trên bàn, "Vậy thôi, anh không muốn thì lăn, dù sao bà nội giải phẫu cũng đã làm xong, tôi lại có thể bắt anh làm thế nào?"

Tuy là nói là như thế, nhưng rõ ràng đó là một loại hiếp bức khác.

Chu Dĩ Lễ lập tức siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Tôi đã biết."

An Thúy nhìn thấy anh nâng tay lên với gương mặt tuấn mỹ tràn đầy khuất nhục cùng ẩn nhẫn, ngón tay trắng nõn xinh đẹp khớp xương rõ ràng hơi hơi phát run, mở cúc áo thứ nhất, cúc áo thứ hai, cúc áo ba...... Xương quai xanh tương đối gợi cảm mê người lộ ra, khuôn ngực trắng nõn cũng lộ ra......

Tuy rằng luôn là một bộ cấm dục khắc chế, nhưng cởi bỏ một tầng này, bên ngoài đã rất mỹ vị, bên trong cũng tương đối mê người a. An Thúy ôm cánh tay, tươi cười xấu xa, thưởng thức nam chính bị cô ức hiếp nhục nhã.

Chu Dĩ Lễ rõ ràng đã quay đầu không nhìn An Thúy, nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt An Thúy không kiêng nể gì mà dừng ở trên người mình, cực nóng, lộ liễu.

Anh cảm thấy rất ảo não, vì sao chính mình lại ngây thơ cho rằng cô là người tốt, anh cảm thấy thẹn, sau khi hiểu chuyện, anh chưa bao giờ bại lộ ở trước mặt bất cứ một đứa con gái nào như vậy......

Quá trình cởi bỏ tầng quần áo này cũng đã vô cùng gian nan, thời điểm dư lại một tầng cuối cùng tư mật nhất kia, trên mặt Chu Dĩ Lễ đổ đầy mồ hôi, cảm giác thẹn thùng mãnh liệt khiến vành tai anh trướng đến đỏ bừng, trên gương mặt ẩn nhẫn cũng có chút đỏ ửng, nhưng mà An Thúy hiển nhiên một chút suy nghĩ thủ hạ lưu tình cũng không có.

Anh nhìn ra nụ cười xấu xa và trêu cợt của cô, hít sâu một hơi, dứt khoát một hơi giải quyết.

Cùng lúc đó, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp phát ra tiếng sói tru:

【 a a a a a a ta hận mosaic!!! 】

【 Người nào tới mau xóa mosaic cho ta a a a a a a a a!!! 】

【 quá kích thích, ta cảm thấy ta đã bị ánh mắt Thúy Thúy câu đi rồi a a a a!! 】

【 Đại lão không hổ là đại lão, ánh mắt quá công anh anh anh!! 】

【 ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao quá mỹ vị!!! 】

【......】

Trong lòng Chu Dĩ Lễ áp lực ẩn nhẫn cuồn cuộn cảm xúc, nhìn An Thúy.

Sau khi An Thúy ngồi xuống giá vẽ, nói: "Nếu đã đồng ý làm người mẫu, vậy thì chuyên nghiệp một chút, anh cứ ngồi ở trên giường kia, tự mình chọn tư thế, sau đó đừng cử động."

Giường An Thúy chỉ chính là chiếc giường duy nhất ở trong phòng nghỉ, nằm ngay bên cửa sổ, bức màn dày nặng kéo lên, chỉ để lại một khe hở nhỏ để ánh mặt trời rơi vào, sau khi đi qua Chu Dĩ Lễ ngồi xuống, ánh mặt trời dừng ở trên gương mặt ẩn nhẫn khắc chế của anh, thật sự có vẻ phá lệ có ý cảnh.

Chu Dĩ Lễ đương nhiên sẽ muốn che đậy một ít bộ phận của mình, nhưng cố tình An Thúy rõ ràng là đã nói là tự anh lựa chọn động tác, thấy anh như vậy còn muốn nói: "Anh là người mẫu tôi là họa sĩ, như thế đơn giản, nghệ thuật mà thôi, không cần thẹn thùng như vậy. Chân trái cứ để như vậy, buông ra chút."

Gân xanh Chu Dĩ Lễ đều bạo nổi lên, không muốn nhìn An Thúy, liền xoay đầu qua một bên, quật cường cong người, cánh môi cũng bướng bỉnh mím chặt lại.

An Thúy thật sự cầm lấy bút phác hoạ vài nét, cô đương nhiên là biết vẽ tranh, chỉ là họa không tính tốt, không có nghiêm túc học qua, bản thân Diệp Cẩm cũng không khá hơn là bao, tóm lại chính là chuẩn bị bốn năm sau đó tốn chút tiền mua cái bằng tốt nghiệp mà thôi, bọn công tử thiếu gia có tiền ở khoa nghệ thuật của trường học này trên cơ bản đều là dạng thao tác này.

Tuy rằng vẽ không tốt là bao, nhưng mà An Thúy vẫn nghiêm túc vẽ, cô cũng là có chút lương tâm, một giờ liền kết thúc.

Chu Dĩ Lễ lập tức mặc quần áo rời khỏi.

Trước khi đi An Thúy nói: "Anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói cho người khác, bức tranh này tôi cũng sẽ không cho người khác xem."

Bước chân Chu Dĩ Lễ dừng một chút.

Sau đó câu tiếp theo của An Thúy lại nguyên hình tất lộ, "Về sau mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại cho anh, nhớ rõ là phải đến."

Chu Dĩ Lễ lập tức bước nhanh rời đi, lập tức không thấy bóng dáng.

Loại sự tình khỏa thân này, đối với nhân viên phi chuyên nghiệp mà nói thì có chút quá mức kích thích, hơn nữa cái này còn là bị ép bức, một giây trước anh còn cảm thấy cô là người tốt, giây tiếp theo cô liền làm loại sự tình này với anh, Chu Dĩ Lễ có chút khó có thể tiếp thu, thế cho nên khóa buổi chiều anh không quá chú tâm.

Thời điểm Nhan Yên tới tìm anh hỏi: "Dĩ Lễ, sắc mặt anh sao lại khó coi như vậy? Là bà nội bên kia có tình huống gì sao?"

"......Không có việc gì. Có chút không thoải mái mà thôi."

"Là ở bên kia chiếu cố bà nội mệt mỏi rồi sao? Bằng không thì xin nghỉ trở về nghỉ ngơi?" Nhan Yên ôn nhu săn sóc nói, hiện tại nhà bọn họ chỉ còn lại có hai anh em, hơn nữa Chu Dĩ Văn có chút ý kiến với cô ta, vừa lúc là thời cơ tốt để cô ta biểu hiện.

"Không cần."

°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°

Nhưng Nhan Yên vẫn nỗ lực biểu hiện ra một mặt hiền thê lương mẫu của mình, về đến nhà liền mang theo đồ ăn đến Chu gia.

Chu Dĩ Lễ cùng Chu Dĩ Văn đang chuẩn bị ăn mì gói, Nhan Yên tới vừa vặn, giúp bọn họ nấu cơm, bộ dáng nhiệt tình ân cần lại hiền huệ.

Chu Dĩ Lễ nhìn, sắc mặt căng chặt một buổi chiều có chút ôn nhu một ít, khi còn nhỏ anh cùng ông bà nội sống ở nông thôn, thời điểm sắp lên sơ trung được cha mẹ đón tới phố rất không thích ứng, không có bằng hữu, hoàn cảnh xa lạ.

Nhan Yên nhiệt tình rộng rãi lại có tinh thần trọng nghĩa, chủ động vươn tay với anh, mang anh làm quen hoàn cảnh, từ lúc ấy cho tới nay cô ấy chính là bằng hữu tốt nhất của anh.

Đại thể người với người sở dĩ sẽ sinh ra hảo cảm, chính là bởi vì tính cách bổ sung cho nhau, anh tương đối không thú vị lại nghiêm khắc, cô ấy thì tương đối nhiệt tình rộng rãi, cho nên anh thích cô ấy.

Chỉ là cô ấy cũng không có loại cảm tình này với anh, sau khi lên đại học còn kết giao với Âu Dương Thần, ai ngờ thời điểm anh sắp hết hy vọng, cô ấy lại đột nhiên chia tay với Âu Dương Thần, hơn nữa tựa hồ còn biểu hiện hảo cảm đối với anh.

Những việc trong khoảng thời gian này của cô đều khiến anh rất cảm động cũng rất cảm kích, đặc biệt là anh căn bản không có ngờ đến ngày bà nội giải phẫu cô ấy sẽ đặc biệt chạy đến......

Trong khoảng thời gian cô ấy cùng Âu Dương Thần chia tay này, nhìn như cũng không phải là đang đùa giỡn, thái độ của cô rất kiên quyết, không giống như là bộ dáng cáu kỉnh sẽ hợp lại với anh ta......

"Quá mặn!" Chu Dĩ Văn ăn một ngụm rau xanh xào, gương mặt lập tức nhăn lại thành một đoàn.

Chu Dĩ Văn nhỏ hơn Chu Dĩ Lễ bảy tuổi, lúc này đang học sơ trung, chính là đang trong kỳ phản nghịch không quá nghe lời.

Nhan Yên mới vừa trọng sinh trở về không lâu, trước khi trọng sinh còn làm thái thái hào môn cơm tới há mồm nhiều năm như vậy, không biết bao lâu rồi không vào bếp, ngày cả các bước nấu ăn còn nhớ rõ, nhưng trong lúc nhất thời muối hay bột ngọt cũng không phân biệt được, không cẩn thận liền bỏ quá nhiều.

Xum xoe không thành ngược lại mất mặt, Nhan Yên cảm thấy có chút chật vật, "Vậy không nên ăn rau xanh, ăn thịt xào này đi, tôi thấy có cay nên không cho muối."

Cái này đúng là không mặn, nhưng ăn cũng không ngon lắm, Chu Dĩ Văn rất không cao hứng, "Còn không bằng ăn mì gói nữa."

"Dĩ Văn." Chu Dĩ Lễ lên tiếng cảnh cáo.

Chu Dĩ Văn nhỏ giọng hừ một tiếng, cậu ta không thích Nhan Yên, hoàn toàn không hiểu được anh trai thích cô ta ở điểm nào, người này lúc trước không phải còn kết giao với bạn trai rất có tiền sao? Siêu xe đón đưa đi học, lễ vật quý báu một kiện tiếp một kiện, mẹ cô ta cả ngày cùng khoe nữ nhi mình sắp phải gả kim quy tế, cao điệu đến làm người ta cho rằng lập tức liền phải gả vào hào môn. Như thế nào đột nhiên liền chia tay, sau đó lại quay đầu hiến ân cần cho bọn họ? Chẳng lẽ là đột nhiên phát hiện người mình thích chân chính không phải là phú nhị đại, mà là anh trai cậu ta?

Dù sao cậu ta vẫn cảm thấy khó chịu.

An Thúy gắn máy nghe trộm trong di động của Nhan Yên, đương nhiên biết bọn họ hiện tại đang làm gì, cô đang cùng Diệp Anh Kiều cùng Trịnh nữ sĩ ăn cơm, một bên nhắn tin cho Chu Dĩ Lễ.

Diệp Anh Kiều quan tâm hỏi: "Con lúc trước nói người con thích là người tên Chu đồng học, gần đây cùng cậu ấy có tiến triển gì không?" Ông rất lo lắng con gái mình thanh tỉnh không bao lâu lại hồi tâm chuyển ý với tên thiểu năng trí tuệ Âu Dương Thần kia, vì thế tình nguyện cho cô cùng tên tiểu tử nghèo đó kết giao.

An Thúy nói: "Tiến triển rất thuận lợi. Yên tâm, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay."

"Vậy là tốt rồi." Diệp Anh Kiều vui mừng gật đầu, cúi đầu ăn thịt, ăn ăn, ánh mắt lại có một chút mờ mịt, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay? Lời nói này...... Vì cái gì lại giống như có chỗ nào không đúng??

Mà Chu Dĩ Lễ, người nhận được tin nhắn An Thúy gửi tới click mở thì thấy, phát hiện An Thúy gửi một tấm hình lại đây, chính là bức tranh cô vẽ lúc giữa trưa, cô vẽ không tốt lắm, nhưng mà bộ phận trọng điểm nên vẽ đều vẽ ra, cô còn hỏi: Tôi vẽ thế nào?

Chu Dĩ Lễ lập tức tắt điện thoại, "Không biết xấu hổ!" Cảm giác thẹn cảm cùng khuất nhục khiến anh hoàn toàn hết muốn ăn.

Nói cái gì mà nghệ thuật, anh mới không tin, cô rõ ràng chính là cố ý.

"Làm sao vậy?" Nhan Yên hỏi.

"......Không có việc gì, vất vả cho em rồi, ăn cơm đi."

Tuy rằng hết muốn ăn, nhưng mà Nhan Yên cực cực khổ khổ tới cửa tới giúp bọn họ làm một bữa cơm, không ăn thật sự là làm người quá khó coi, cho nên anh chỉ có thể cưỡng bách chính mình ăn, kết quả bởi vì tâm tình như vậy, mà đống đồ ăn này giống như có vẻ càng thêm có chút khó có thể nuốt xuống.

Biểu hiện Chu Dĩ Lễ tuy rằng đối với bữa cơm này dường như không có việc gì, nhưng bởi vì Chu Dĩ Văn không cho mặt mũi, cho nên thời điểm Nhan Yên được Chu Dĩ Lễ đưa trở về trong lòng vẫn là cảm thấy xấu hổ ảo não.

Cảm giác này thật sự khó chịu, cực cực khổ khổ làm cơm, kết quả còn bị người ta ghét bỏ khó ăn.

Được đưa đến cửa nhà, Nhan Yên nhìn anh nói: "Em hôm nay không phát huy tốt, lần sau anh liền biết thực lực của em."

Chu Dĩ Lễ: "Rửa mắt mong chờ."

Nhan Yên muốn nói đêm nay bóng đêm tốt như vậy, bà nội cũng không có việc gì, anh còn không tính toán tỏ tình sao?

Trong lòng cô ta có kiêu ngạo cùng rụt rè, cảm thấy Chu Dĩ Lễ thích cô ta nhiều năm như vậy, nên cô ta là nữ thần trong lòng anh, loại chuyện như thổ lộ này đương nhiên là cũng nên để anh nói với cô ta mới sẽ không hạ giá, cũng đủ viên mãn hơn.

Nhưng nghĩ đến hôm nay sắc mặt cùng tâm tình của anh dường như không tốt lắm, chỉ có thể nghĩ lần sau, dù sao cô ta biết anh thích cô ta, Diệp Cẩm cũng không xuất hiện, lúc trước là sợ bóng sợ gió một hồi.

Vì thế trên mặt nở nụ cười, "Vậy thì, ngủ ngon. Ngày mai phải chờ em cùng đến trường học nha."

"Ừm."

Chu Dĩ Lễ nhìn bóng dáng cô, hít sâu một hơi xoay người về nhà. Anh thật vất vả làm chuyện giữa trưa thoáng phai nhạt, một bức ảnh kia của An Thúy lại đánh thức ký ức giữa trưa của anh, buổi tối có thể ngủ được hay không là một vấn đề.

***
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi thật sự là quá xấu xa hắc hắc hắc (con ruồi xoa tay)

___________
24/08/2021.
(⌐■-■)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play