Phó bản thứ ba: Anh hùng đời thứ hai (3).
_______________________________

“Không cần nói nữa.” An Thúy buông Tôn Lợi ra, ánh mắt tối tăm đi ra ngoài, “Ta đã chịu đủ rồi, cái giới giải trí này ai thích thì ở lại, tái kiến.”

Cô bước thẳng, một chút cũng không bởi vì Nguyên Thanh Ninh đứng trước chặn đường mà đi vòng, trực tiếp đẩy cô ta ra.

Nguyên Thanh Ninh bị đâm cho lui về phía sau hai bước, được trợ lý đỡ lấy, che lại đau đớn trên bả vai, cô ta quay đầu nhìn An Thúy, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo. Đừng tưởng rằng đến đây liền kết thúc, kiếp trước cô ta chịu nhiều tra tấn như vậy, cô nhất định sẻ trả lại, một chút cũng sẽ không giảm bớt!

524 đã có chút hiểu biết tính tình của An Thúy, muốn làm hại cô thì nghĩ cũng đừng nghĩ, có nhân thiết cơ sở gì cô đều có thể chuyển thành hoành hành ngang ngược, nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp thì biết, quả nhiên là người xem đã bị kích thích rồi:

【 Nga nga nga quá kích thích! Công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc! 】

【 Ha ha ha sảng sảng sảng! 】

【 Chủ bá bạo lực, đánh người quá mãnh liệt! 】

【 Phục, quá không coi ai ra gì, mở màn liền cuồng như vậy, xem thường trò chơi này thì chính là sẽ chết rất thảm nha. 】

【 Ta chỉ muốn xem chủ bá xoay ngược lại như thế nào, ngưu bức như vậy. 】

【……】

An Thúy mang khẩu trang, dưới ánh mắt khác thường chỉ chỉ trỏ trỏ trong công ty, kêu chiếc tắc xi điều khiển tự động rời công ty quản lý.

Trong tắc xi điều khiển tự động không có tài xế, bởi vậy nên không cần ghế phụ và vách ngăn, ghế dựa được thiết kế thành sô pha thoải mái hình nửa vòng tròn, phía trước còn có một cái bàn nhỏ có thể sử dụng, âm thanh máy móc hướng dẫn tự động vang lên: “Khách hàng tôn kính, xin hỏi ngài muốn đi nơi nào?”

An Thúy nói địa chỉ, xe liền hướng tới nơi đó chạy.

Xe vững vàng đi, nhập vào dòng xe cộ. Nhưng không phải chỉ có mặt đất giao thông bận rộn, còn có trên trời.

An Thúy yêu cầu hướng dẫn mở cửa sổ xe, nhìn đĩa bay đang bay trên bầu trời, TV nhỏ bên trong xe đang phát tin tức, nữ MC dùng ngôn ngữ thông dụng nói: “Hawker Regent Arusha 11 giờ sáng nay đã đến địa cầu, các nhà ngoại giao Liên minh vũ trụ địa cầu Dịch Lan Kỳ, Kazuma , Fred Simba…… được nghênh đón ở sân bay……”

Giả thiết của thế giới này, mới là nơi An Thúy cảm thấy hứng thú nhất.

Thế giới này rất nhiều năm trước đã xác nhận sự tồn tại của người ngoài hành tinh, hơn nữa còn đã cùng một ít tộc người ngoài hành tinh thân thiện thiết lập quan hệ ngoại giao, cũng bởi vậy mà khoa học kỹ thuật mới phát triển với tốc độ cao, nhưng có mặt tốt thì cũng có mặt xấu, bởi vì tài nguyên ở địa cầu rất phong phú, cho nên luôn có một ít địch nhân như hổ rình mồi.

Tạ thượng tá, cũng là cha của Tạ Oánh Oánh đã chết trong một kế hoạch xâm lược của người ngoài hành tinh, bởi vì ông ấy nhạy bén, phát hiện ra người ngoài hành tinh đang ngụy trang thành nhân loại làm tình báo, cũng bởi vì ông ấy dũng cảm cho nên đã bắt lấy tên tình báo này, phá tan ý đồ của kẻ thù, đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy hoà bình cho địa cầu, nếu không thì không biết lại có bao nhiêu người chết ở trên chiến trường.

Theo quan điểm của An Thúy, bởi vì cha mà Tạ Oánh Oánh hiển nhiên được ưu đãi hơn, lý do trả thù của Nguyên Thanh Ninh căn bản là không đầy đủ, chỉ thuần túy là bởi vì bụng dạ cô ta nhỏ hẹp, tâm tư mẫn cảm, một phân một li cũng phải tranh cùng Tạ Oánh Oánh, coi cô ấy như kẻ thù, kết quả biến khéo thành vụng nhận loại kết cục này.

Hiện tại cô ta trọng sinh trở về, muốn sống tốt hơn nên tranh sủng thì không có gì đáng trách, nhưng đến đây thì thật sự là đã quá mức.

……

Nguyên Thanh Ninh về nhà sớm hơn một bước so với An Thúy, hơn nữa cô ta còn mang theo video giám sát của người máy trong văn phòng trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cực kỳ rõ ràng, trong video Tôn Lợi kêu An Thúy xin lỗi, An Thúy lại ẩu đả Tôn Lợi.

Vì là kỳ nghỉ, cho nên người trong nhà hiếm khi đều ở nhà đầy đủ.

“Tiểu thư Thanh Ninh đã về.” Quản gia Trần cười tủm tỉm nói, trong mắt đều là từ ái.

“Chào buổi trưa, Trần thúc.” Gương mặt ưu sầu của Nguyên Thanh Ninh lộ ra mộ chút ý cười ôn nhu miễn cưỡng, nhưng với bộ dáng miễn cưỡng như thế, người có mắt đều có thể nhìn ra cô ta có tâm sự.

“Phát sinh chuyện gì sao?”

“Oánh Oánh……” Ý thức được mình dường như không nên nói, Nguyên Thanh Ninh lập tức cắn môi dưới, lắc lắc đầu, “Không, không có việc gì.”

“Đứa con gái Tạ Oánh Oánh kia, còn chưa đủ mất mặt sao, nó lại giở trò gì nữa?” Thanh âm dễ nghe của thiếu niên mặc dù dùng khẩu khí cà lơ phất phơ nói ra, cũng phi thường êm tai. Thiếu niên ngồi trên sô pha nói là Nguyên Diệu. Người ngồi bên cạnh đang gõ máy tính chính là Nguyên Vinh.

“Không có, anh Diệu không nên nói em ấy như vậy, em ấy chỉ là đang ở kỳ phản nghịch mà thôi, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Em ấy mới 16 tuổi, vẫn còn nhỏ……” Nguyên Thanh Ninh luống cuống tay chân nói.

“Đừng nói như thể em không phải 16 tuổi. Lại nói 16 tuổi cũng không còn nhỏ nữa.” Nguyên Diệu đi đến bên cạnh Nguyên Thanh Ninh, khom lưng xoa đầu cô ta, mái tóc nửa màu nâu được thừa hưởng từ mẹ Ngụy Nhu của hắn ta được chăm sóc rất tốt, khuôn mặt hoa lệ gần ngay trước mắt cô ta, đôi mắt màu caramel ngọt ngào có thể hòa tan bất luận người nào khi bị hắn ta nhìn chăm chú, làm Nguyên Thanh Ninh có chút thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng càng thêm đắc ý.

Đời trước, Tạ Oánh Oánh được anh em song sinh ôm trong tay sủng, cuối cùng còn gả cho Nguyên Diệu, hạnh phúc đến cỡ nào a, không cần gả ra ngoài làm con dâu giao gia sản cho người khác, cha mẹ chồng chính là cha mẹ nuôi, trước khi gả như thế nào thì sau khi gả vẫn là như thế đấy, nhưng mà hiện tại, hết thảy đều thuộc về cô ta.

Nguyên Thanh Ninh hơi hơi rũ mắt, vô ý thức nghịch điện thoại trên tay, tựa hồ muốn đưa nó cho Nguyên Diệu, nhưng lại do dự.

Nguyên Diệu liền duỗi tay cầm lấy điện thoại của cô ta.

“Anh Diệu! Đừng……”

Điện thoại mỏng như một tấm thẻ, một tay chạm vào, lập tức liền có hình ảnh xuất hiện, một cái video bắt đầu phát ra.

“Oa nga, Tạ Oánh Oánh đây là…… Điên rồi sao?” Thần sắc hứng thú của Nguyên Diệu thay đổi, hơi hơi trợn mắt.

Thực mau, người đang ở thư phòng trên lầu, Nguyên Chiến tướng quân cũng đi xuống xem video này, sắc mặc vốn không tốt lắm càng thêm khó coi hơn.

……

Sau khi An Thúy trở lại Nguyên gia, nhìn thấy Nguyên Thanh Ninh đã ở nhà, tất cả người Nguyên gia đều ngồi ở phòng khách, không khí trong phòng khách thực ngưng trọng, ánh mắt quản gia nhìn cô tràn ngập thất vọng.

Nguyên Thanh Ninh lo lắng nhìn cô, không nói gì, lại nhìn về phía Nguyên Chiến, “Cha, cha có thể nghĩ lại hay không, con cảm thấy Oánh Oánh chỉ là……”

Nguyên Chiến tướng quân nhìn An Thúy, trong mắt tràn ngập thất vọng cùng hận sắt không thành thép, “Cô làm những việc gì chúng ta đều đã biết, cô quá làm chúng ta thất vọng rồi, nhiều năm như vậy, chúng ta coi cô như con gái ruột mà đem hết toàn lực che chở đối xử tốt với cô, cô còn không cảm kích, không biết là điều gì làm cô không hài lòng, lại ở trường học ức hiếp người khác, ngay khi là nhân vật công chúng cũng không biết thu liễm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự là không thể tin được. Vậy đi, việc có thể làm chúng ta đều đã làm, cha cô dưới suối vàng có biết cũng có thể lý giải tâm tình của chúng ta, cũng sẽ tán đồng quyết định này của ta.”

An Thúy quét mắt nhìn mấy người ở đây, phu nhân tướng quân Ngụy Nhu có chút khổ sở bi thương cau mày muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn về phía Nguyên Thanh Ninh, người đang gõ máy tính đối với hết thảy những thứ này đều không quan tâm chút nào là Nguyên Vinh, cùng Nguyên Vinh lớn lên giống nhau như đúc, là Nguyên Diệu đang dùng vẻ mặt dạt dào hứng thú nhìn cô.

Nguyên Chiến tướng quân trầm mặt nói: “Cô không cần trở lại trường học Úy Lam, ta đã làm thủ tục chuyển trường cho cô, sau khi khai giảng, cô trực tiếp đi trung học Thanh Nham báo danh là được.” Bọn họ quản không được cô, giáo dục không được cô, có lẽ người khác có thể giáo dục được. Vốn ông ta chỉ cho rằng rời khỏi giới giải trí trở về trường sẽ tốt, nhưng mà hiện tại xem ra, cũng bất quá là chỉ trị được ngọn không trị được gốc mà thôi.

Nghe thấy cái này tên, khóe mắt Nguyên Thanh Ninh có một chút run rẩy nhỏ đến không thể phát hiện, trung học Thanh Nham, chính là cái trường học mang đến ác mộng cho cô ta. Trường học này cũng không phải là trường học bình thường gì, đây là một trường trung học quân sự, trên thực tế nó cũng là một trường học quân sự nổi tiếng, bao gồm sơ trung và cao trung, hơn nữa còn chia ra ban nam sinh và ban nữ sinh.

Mục đích ban đầu khi thành lập trường học này kỳ thật là bởi vì sau khi pháp luật huỷ bỏ Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, thanh thiếu niên tội phạm không có chỗ để đi, cho nên mới thành lập loại trường học ngục giam này, bên trong có rất nhiều học sinh đều là kẻ phạm tội, nhưng bởi vì vấn đề tuổi tác không thể gánh trách nhiệm hình sự, nhưng nếu thả những người này ra thì có khả năng sẽ lại làm hại đến những người vô tội khác, nhưng lại không có biện pháp cho mấy người này ngồi tù, vậy làm sao bây giờ đâu? Thế thì ném vào trường học này tiếp tục tiếp nhận giáo dục đồng thời bị cải tạo, trừ phi thi đậu đại học, nếu không sau khi kết thúc cao tam, còn phải đi quân đội phục dịch ba năm mới có thể chân chính trở về xã hội.

Tuy nhiên, để ngôi trường này không bị xem như một nhà tù trong tâm trí mọi người và tạo ra định kiến về học sinh bên trong, cho nên trường cũng nhận học sinh bình thường, vì thế liền có một ít gia trưởng đem đứa con quá mức kiệt ngạo khó thuần mà bọn họ cũng vô pháp quản giáo kia, đưa vào trường học này tiếp nhận giáo dục cùng cải tạo.

Có thể nói, học sinh của trường học này, không có một học sinh nào là bình thường. Đời trước, sau khi Nguyên Thanh Ninh nhập học, bị quy tắc quản lý quân sự nghiêm khắc bên trong tra tấn đến không ra hình người, bị bạn học khi dễ, thật sự rất vất vả, cuối cùng còn bị đưa lên chiến trường chết ở nơi đó, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy nó như là ác mộng. Nhưng không quan hệ, những ác mộng đó đã qua, hiện tại, đến phiên Tạ Oánh Oánh, cái người đầu sỏ này tới nhấm nháp những thứ đó.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyên Thanh Ninh liền tràn đầy khoái ý, nhưng trên mặt còn muốn giả bộ lo lắng không thôi, bởi vì cô ta còn là đứa con và đứa em gái tri kỷ hiểu chuyện lại ôn nhu hoàn mỹ trong mắt người Nguyên gia a.

Cô ta nhỏ giọng mà nói: “Oánh Oánh…… Phí bồi thường cùng chi phí chữa bệnh của Tôn Lợi tiên sinh bên kia em không cần lo lắng, anh ta đã đáp ứng không tố cáo em, nên em…… em cứ tạm thời đi trường học tránh tránh đầu sóng ngọn gió trước ……”

An Thúy sao lại không biết đó là trường học như thế nào, cũng biết Nguyên Thanh Ninh khẳng định là muốn đẩy cô vào để chịu khổ, nhưng mà, cái này rất hợp ý cô.

Cô nương theo tính cách hiện tại của Tạ Oánh Oánh, nụ cười có chút tối tăm lạnh lùng, “Tùy.”

Sau đó đi lên lầu, lưu lại mấy người thất vọng với cô đến cực điểm lắc đầu thở dài.

524 hoàn toàn không biết gì về tính toán của An Thúy cả, đây là thế giới đầu tiên tiến vào hoàn cảnh éo le như vậy, 【 Thúy Thúy, cô thật sự muốn vào trường học kia? 】

【 Ừ. 】

【 Trường học quân sự kia, đã đi vào thì ra không được, thời gian dài không cùng nhân vật chủ yếu giao lưu, liền không tính dự thi phát sóng trực tiếp, hơn nữa người xem cũng rất dễ dàng xói mòn. 】

Nói chung, khi các chủ bá tiến vào thế giới này, nhập vai nhân vật Tạ Oánh Oánh, đều sẽ lựa chọn tiến vào giới giải trí, hoặc là ở lại trong nhà, có như vậy mới thuận tiện vả mặt Nguyên Thanh Ninh, làm tất cả tâm cơ của cô ta đều thất bại, cái này mặc dù rất giống kịch bản, nhưng mà người xem còn thích xem cái này. Người giống như An Thúy làm trái ngược lại, không chỉ thật sự rời khỏi giới giải trí, còn chạy đến trung học Thanh Nham thì thật sự chưa gặp qua. Phải biết rằng đi vào trường học kia chính là muốn chịu khổ, làm không tốt thì vừa vào đã bị những học sinh bên trong lộng chết.

Nhưng mà An Thúy không để ý tới nó, cô chỉ trầm tư: 【 Tính cách hai đời của Tạ Oánh Oánh đều rất bình thường, một người là tiểu công chúa ngọt văn, một người là thiếu nữ phản nghịch quái gở, cùng với tính cách của tôi một chút liên hệ cũng không có…… Ân, nghĩ ra rồi, lúc này đây chính là ‘Anh hùng đời thứ hai cao quý chính nghĩa bị giới giải trí làm chậm trễ’. 】

524: Cao quý…… Vẫn trung nhị như cũ sao? Thôi…… nhân thiết lần này dường như so với hai cái lúc trước thì chính diện hơn một chút, rốt cuộc thì cũng là anh hùng đời thứ hai chính nghĩa, vừa nghe liền biết là nhân vật chính diện! Rất tốt rất tốt!

An Thúy trở lại phòng ngủ, phòng ngủ bên trong có một người máy quản gia. Sau khi Universal Machinery Group tung ra loại người máy phục vụ này cách đây 10 năm, lập tức thịnh hành toàn cầu, cơ hồ là từng nhà đều sẽ có một con, gia đình tương đối có tiền thì sẽ một người một con. An Thúy cũng có một con, nó sẽ giúp cô sửa sang lại quần áo, dọn sạch phòng, theo dõi trong phòng có người đột nhập trái phép hay không ……

“Hoan nghênh trở về, chủ nhân.” Người máy quản gia dùng giọng nói như những người máy khác, quy quy củ củ nói.

Bước chân An Thúy hơi hơi dừng lại, nhìn chằm chằm vào người máy quản gia này không hề chớp mắt, trong mắt tràn đầy ánh sáng kỳ dị. Sau đó, cô đi vào, chậm rãi đóng cửa lại.

An Thúy ở trong phòng ngẩn ngơ chính là hơn nửa tháng, người hầu đi lên đưa cơm cô cũng không để ý tới, ai tới cũng không mở cửa, nhưng tốt xấu gì cũng lên tiếng, có đôi khi cũng sẽ chờ người đi rồi đem đồ ăn vào, hơn nữa cô còn mua không ít đồ trêm mạng, cho nên không ai hoài nghi cô tự sát rồi sau đó xông tới. Người Nguyên gia chỉ nghĩ cô đang phát giận, chuyện tới bây giờ cũng không muốn quản cô, mặc cô muốn làm gì làm, bọn họ đối với cô đã tận tình tận nghĩa.

Cho đến một ngày nào đó người hầu đi lên đưa cơm, cửa mở ra, nhưng mở cửa không phải là An Thúy, mà là người máy quản gia của cô.

“Ngươi ồn muốn chết, gõ cửa nên nhẹ nhàng chậm chạp, ba tiếng là đủ rồi,sao ngươi còn có thể gõ liên tiếp, người chết cũng có thể bị ngươi doạ tỉnh, đồ gia hỏa không lễ phép! Hơn nữa có thể không cần mỗi lần đưa cơm đều chỉ đưa tới mấy thứ này hay không? Như vậy thì dinh dưỡng của chủ nhân ta sẽ không được cân đối!” Thanh âm của người máy quản gia này không chỉ không còn quy quy củ củ như trước, mà còn có âm điệu phập phồng cao thấp, lại còn rất dữ.

Hầu gái có chút chấn kinh: “Người máy……”

“Người máy cái gì người máy, ta tên là An Đại Bảo!” An Đại Bảo nói xong, cánh tay người máy bụ bẫm không hề có tính công kích linh hoạt một phen đoạt lấy mâm đồ ăn trên tay xong xoay người liền đi, còn đóng sầm cửa lại, rất có tính tình.

Hầu gái ngơ ngác xoay người chuẩn bị xuống lầu, liền bị Nguyên Vinh đứng ở hành lang bên kia dọa nhảy dựng: “Vinh thiếu gia.”

Nguyên Vinh nhìn cửa phòng đóng chặt của An Thúy, trong mắt hiện lên một tia suy tư.

Thời điểm ngày hôm sau hầu gái lại đến đưa cơm, mở cửa vẫn là người máy quản gia, nhưng mà lúc này đây nó lại nho nhã lễ độ, giống như là thân sĩ: “Tiến bộ của ngươi làm ta lau mắt mà nhìn, ngươi đến làm tim ta đập gia tốc lên, chà, nếu ta mà có trái tim. Thưa tiểu thư hầu gái mỹ lệ, ta thay mặt chủ nhân của ta cảm tạ ngươi, chúc ngươi một buổi tối tốt đẹp.”

Hầu gái thế nhưng lại có chút mặt đỏ. Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy a, đây còn là người máy sao??

An Thúy ngồi ở trên thảm, bên cạnh là công cụ cùng sách vở rơi đầy đất, một tháng này cô đem người máy này tháo đi rồi lắp lại, nghiên cứu trong ngoài một lần. Làm một nhà khoa học, khi đi vào một thế giới có kỹ thuật khoa học phát triển tiên tiến hơn, không giống với thế giới mình, tự nhiên là có chút không khống chế được tay mình.

“Chủ nhân của ta, mời ngài ăn bữa tối, vô luận là ngài muốn đùa bỡn thể xác và tinh thần của ta khi nào cũng đều có thể, cho nên hiện tại mời ngài ăn chút gì đó, ta không thể chịu đựng được khi thấy sức khỏe của ngài bị hao tổn.” An Đại Bảo thâm tình chân thành nói.

An Thúy: “……” Cái tính cách này hảo phiền, vì thế lại lần nữa cầm lấy tua vít.

“A, ngài đã cảm thấy phiền chán ta sao?” An Đại Bảo cực kỳ bi thương.

An Thúy: “……”

524:…… Ha ha ha ha ha ha bị người máy chính mình cải tạo đùa giỡn sao???

An Thúy tạm thời không thể sửa tính cách thân sĩ của An Đại Bảo, bởi vì không có thời gian.

Thời điểm tay cầm tua vít vô tình của cô hướng tới thân sĩ An Đại Bảo, thì có người gõ cửa phòng, kêu An Đại Bảo đi mở cửa, thì thấy người đến là Nguyên Vinh.

Nguyên Vinh cũng có một đầu tóc nâu, chỉ là không dài như Nguyên Diệu, hơn nữa còn cắt đến thập phần chỉnh tề, đeo kính gọng đen, đem gương mặt quá mức xuất chúng kia che lấp vài phần, thoạt nhìn trông rất tinh nhuệ ổn trọng lại trầm tĩnh hơn.

Hắn đánh giá người máy có vẻ ngoài không chút biến hóa lại đột nhiên như là bị rót linh hồn vào này, rồi đi vào trong phòng, liền nhìn thấy công cụ, dây điện, bảng mạch điện, sách chuyên môn liên quan…… ngổn ngang trên đất. Một đống hộp chuyển phát nhanh chỉnh tề xếp chồng lên nhau, mà chủ nhân phòng trong lúc này mặc áo ngủ tùy ý, không phấn trang điểm, trên tay đang cầm một vật vừa bị tháo dỡ, hình như là cái TV được treo trên tường……

“Cô đang làm gì?” Nguyên Vinh hỏi.

“Đã đeo kính, thì mắt cũng nên nhìn rõ, không nên biết rõ còn cố hỏi.” An Thúy cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Cô làm tôi thật kinh ngạc, làm sao mà coi lại đột nhiên có loại kỹ thuật này, đem người máy quản gia đổi thành như vậy?” Người máy quản gia 10 năm trước bắt đầu thịnh hành toàn cầu, đến nay đã trở thành nhu yếu phẩm của từng nhà, mỗi năm hệ thống đổi mới một lần, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, còn An Thúy thì thế nào, chỉ cần một tháng là có thể đem người máy sửa đến có tính cách giống con người?

Xong rồi, lòi! 524 nghĩ như thế.

An Thúy vẫn cứ trấn định tự nhiên, nhún vai: “Tôi cũng cảm thấy rất thần kỳ, tôi chỉ là đập nó để phát tiết, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút áy náy, liền muốn lắp ráp nó lại, ai biết sẽ biến thành như vậy. Bất quá cái này cũng coi như trong họa có phúc, tôi cảm thấy máy móc như vậy rất thú vị, nhưng mà lại có chút tốn pin.”

Nguyên Vinh hồ nghi nhìn An Thúy, nghĩ thầm nữ nhân này chẳng lẽ là thiên tài trong phương diện này? Cũng không phải không có khả năng, mẹ của cô chính là chuyên gia trong lĩnh vực máy móc, chỉ là do sau này bởi vì sinh bệnh nên không thể không về hưu sớm. Nghĩ như vậy thì, trời xui đất khiến cải tạo được người máy quản gia thì cũng hợp lý. Dù sao thì những thiên tài trên thế giới này đều luôn là trải qua đủ loại chuyện không thể tưởng tượng được.

“Một khi đã như vậy, thì cô bán người máy quản gia đó cho tôi đi, thế nào?” Nguyên Vinh nói. Hắn năm nay 19 tuổi, nhưng mà khi 15 tuổi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hiện tại hắn đang có một công ty công nghệ đang trên đà phát triển, người máy của An Thúy làm hắn thấy được khả năng có thể xé xuống một miếng thịt lớn từ công ty Universal Machinery Group.

Mặc dù hiện tại cộng đồng người địa cầu có địch nhân tồn tại, các quốc gia tựa hồ đều đem hết toàn lực nhất trí đoàn kết, nhưng trên thực tế giữa các quốc gia vẫn luôn tồn tại cạnh tranh. Sinh vật như con người này, cho dù có chung kẻ thù, cũng rất khó làm thành một sợi dây thừng.

“Cái anh muốn chính là cái kỹ thuật này, tuy rằng tôi cũng không hiểu, nhưng tôi tin tôi rất mau liền hiểu, cho nên không bán. Có lẽ là anh có thể chờ tôi hiểu, tôi lại đem kỹ thuật này bán cho anh.”

Chờ cô hiểu, thì chờ đến ngày tháng năm nào. Nguyên Vinh nghĩ thầm, hắn tin tưởng An Thúy di truyền thiên phú về máy móc của mẹ cô, nhưng khi đem người máy tháo ra lại lắp ráp một lần nữa liền biến thành kết quả như bây giờ là do cô trời xui đất khiến cơ duyên xảo hợp, cơ sở tri thức cô đều không có, chờ cô minh bạch sao lại thế này, thì cái công Universal Machinery Group bên kia đã nghiên cứu phát minh ra rồi.

Lúc này An Thúy lại nói: “Hiện tại trong đầu óc của tôi có đủ loại ý tưởng, nhưng bất hạnh là không có đủ công cụ cùng linh kiện, không bằng như vậy, tôi mang theo người máy quản gia của tôi đi theo anh tới công ty một chuyến, anh cung cấp tất cả linh kiện tôi yêu cầu, chờ tôi chơi đã nghiền, tôi lại suy xét có nên đem người máy quản gia của tôi bán cho anh hay không.”

Nguyên Vinh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, đồng ý. Hắn từ trước đến nay thích cùng người khác đánh đố, cũng không ngại ngẫu nhiên đặt cược ván lớn một lần.

An Thúy đi theo Nguyên Vinh, trên đường cô nhìn thấy TV bên trong xe đang phát tin tức giải trí.

Nguyên Thanh Ninh mới vừa cầm đượt giải thưởng Thiên Lại, đứng trên thảm đỏ nhất thời phong cảnh vô hai, về phần Tạ Oánh Oánh tựa hồ đã không còn người nhớ rõ, cô giống như là đã bốc hơi khỏi thế giới, vô tung vô ảnh cũng không ai để ý. Rõ ràng là hai quyển album bạo hỏa kia có một nửa vinh quang hẳn là nên thuộc về Tạ Oánh Oánh, mấy bài hot nhất trong đó đều là Tạ Oánh Oánh tham dự chế tác, nhưng mà lại chỉ có một mình Nguyên Thanh Ninh cầm thưởng, hơn nữa còn không có người phát ra dị nghị.

An Thúy lạnh lùng kéo kéo khóe miệng.

__________
16/07/2021.
( ・ั﹏・ั)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play