Cách Võ Lâm Minh một đoạn không gần không xa, sau khi con ngựa đã chạy một ngày đường, lúc chạng vạng, đoàn người tạm thời nghỉ chân ở một trấn nhỏ, may mà lần này bọn họ tới còn không quá muộn, bọn họ tìm được một khách điếm nhỏ, bốn người vừa vặn có thể ở bốn phòng.
Rốt cuộc không cần hai người ngủ một gian phòng nữa, đối với điều này, Lý Tùy Phong nhẹ nhàng thở ra, A Miên thì lại tiếc nuối thở dài, “Vốn định nếu như số phòng không đủ, ta liền có thể cùng Thẩm công tử ở một gian phòng, thật là trời không chiều lòng người.”
Thẩm Lạc Ngôn lạnh lùng quét mắt, hoàn toàn miễn dịch ngôn ngữ đùa giỡn của A Miên, hắn không rên một tiếng trực tiếp liền vào phòng mình.
A Miên cũng không nhụt chí, nàng cười tủm tỉm lôi kéo Hồng Đậu vào phòng, nói là muốn truyền thụ một chút kinh nghiệm bảo dưỡng làn da, Hồng Đậu một lòng nghĩ muốn trở nên xinh đẹp, nghênh đón hoa đào nở nhiều hơn, dĩ nhiên là vui vẻ đi theo A Miên vào phòng.
Lý Tùy Phong vào phòng của Thẩm Lạc Ngôn, nhìn thấy Thẩm Lạc Ngôn vẫn đầy mặt không vui ngồi trên ghế, hắn thú vị hỏi: “Ngươi thật sự yên tâm để cái vị Độc Yêu Tiên giang hồ đồn đại kia ở chung một phòng với Thẩm phu nhân hả?”
“Độc Yêu Tiên…… Hừ.” Giọng Thẩm Lạc Ngôn tràn ngập châm chọc, sắc mặt hắn không tốt, có thể nhìn ra là hắn thật sự bị chọc tức rồi.
Từ khi quen biết Thẩm Lạc Ngôn, Lý Tùy Phong vẫn là lần đầu tiên thấy hắn biểu lộ cảm xúc lớn như thế, không khỏi cảm thấy càng thêm kỳ lạ, “Theo ta được biết, Độc Yêu Tiên người này vừa chính vừa tà, không cam lòng chịu trói buộc, ngẫu nhiên giết người, ngẫu nhiên cứu người, nàng lần này chỉ sợ cũng là hướng về phía bản đồ Võ Lâm Minh mà đến, Thẩm phu nhân chưa có nhiều kinh nghiệm giao thiệp với giang hồ, ở cạnh nàng ta chỉ sợ không ổn.”
“Thứ Độc Yêu Tiên có thể cậy vào chẳng qua cũng là một thân cổ độc Miêu Cương mà thôi.” Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm xuống, “Nếu một thân độc của nàng không có hiệu quả, cũng liền không khác gì mãnh hổ mất móng, không thể gây sợ hãi được.”
Lý Tùy Phong trực giác những lời này của Thẩm Lạc Ngôn có chút vấn đề, nhưng hắn không nghĩ ra, lại nhìn Thẩm Lạc Ngôn thần sắc an tĩnh, dường như là nghĩ đến cái gì, hắn liền thức thời không hỏi nhiều nữa.
Lại nói bên kia, Hồng Đậu bị A Miên lôi kéo nói chuyện, quả thật như đã tìm lại được cảm giác buôn chuyện không biết mệt với bạn cùng phòng trước khi ngủ hồi học đại học, nàng còn chưa biết, mỹ nhân tỷ tỷ trước mặt mình này, chính là hồ ly tinh mà chỉ vừa nhắc tới đã khiến hiệp nữ võ lâm biến sắc.
Không sai, ngoại hiệu của A Miên xác thật là Độc Yêu Tiên, nhưng các nữ nhân lại quen gọi nàng là hồ ly tinh cướp đoạt nam nhân.
A Miên người này ấy à, nếu nói theo kiểu hiện đại, đó chính là lục trà kỹ nữ, còn là lục trà kỹ nữ đỉnh đỉnh đại danh, thanh niên tài tuấn trong giang hồ không ít, nhưng nàng lại chỉ cảm thấy hứng thú với nam nhân đã có gia đình, bất luận nam nhân kia là người trong Ma giáo, hay là người trong chính phái, chỉ cần nàng nhìn trúng, vậy đều có thể khiến nam nhân kia vì nàng mà bỏ vợ bỏ con, muốn mang theo nàng xa chạy cao bay, chẳng qua thông thường khi thật sự đến lúc này, nàng lại mất đi hứng thú với nam nhân kia.
Nói chung, nữ nhân đối với lục trà kỹ nữ sẽ luôn có trực giác bài xích, nhưng thực đáng tiếc, Hồng Đậu không phải một nữ nhân có tư duy bình thường.
“Thì ra là thế……giao hợp âm dương thích hợp còn có thể khiến nữ nhân trở nên càng thêm xinh đẹp nha……” Hồng Đậu tiếp nhận một đám tri thức như vậy xong, nàng nắm tay, “Tương lai chờ ta kết hôn, ta phải quy hoạch thật tốt.”
Kết hôn? Đó là thành hôn sao?
A Miên nghịch chén trà trong tay, giọng cười thanh thúy, “Cô nương muốn tìm mùa xuân thứ hai hả?”
“Mùa xuân thứ hai?” Hồng Đậu suy nghĩ một lát, liền khổ tâm thở dài, “Nếu không phải ngươi nhắc nhở, ta liền quên mất ta hiện tại đã gả chồng.”
A Miên cười hỏi: “Thẩm công tử đối với ngươi không tốt sao?”
“Cũng không phải không tốt……” Hồng Đậu cảm thấy, Thẩm Lạc Ngôn chỉ là không thích mình mà thôi, nhưng thật ra chưa từng bạc đãi mình, nàng đặt tay trên bàn chống cằm, “Chỉ là tương lai hắn muốn cùng người hắn thích ở bên nhau, ta cũng không thể cứ chiếm mãi vị trí chính thê của hắn nha.”
Nàng còn rất có tự giác.
A Miên ngoài ý muốn nhướng mày.
Hồng Đậu lại đứng lên ngồi vào bên cạnh nàng, tò mò hỏi: “Ta nghe nói Miêu Cương có rất nhiều điều kỳ lạ hiếm thấy, ngươi có thể cho ta xem một chút không?”
“Dĩ nhiên có thể, nếu cô nương có hứng thú…… không ngại thì nghe ta thổi cốt sáo* (sáo làm từ xương) một chút nha?”
“Được đó được đó.”
A Miên từ trong lòng ngực lấy ra một cây cốt sáo màu trắng, nàng đặt trên đôi môi đỏ, từng chuỗi tiếng sáo thanh thúy dễ nghe liền vang lên trong phòng.
Hồng Đậu nhắm mắt lại, còn chưa say mê được bao lâu, liền nghe thấy rất nhiều âm thanh tất tất tác tác, nàng trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy trên vách tường bò đầy nhện, từ bốn phương tám hướng tiến về phía sáo âm.
Hồng Đậu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền la một tiếng nhảy dựng lên.
“Hồng Đậu cô nương, làm sao vậy?” A Miên dừng thổi sáo, rất có hứng thú nhìn bộ dáng Hồng Đậu sợ hãi dậm chân.
“A! Cứu mạng!”
Bốn phía tất cả đều là con nhện, đã không còn chỗ đặt chân, Hồng Đậu hoảng hốt không nhìn đường liền hướng về nơi an toàn duy nhất mà nhảy, chính là nhào vào trên người A Miên, dưới tình thế cấp bách, cú nhào này của nàng lại bất giác mà dùng nội lực, A Miên không ngờ tới sức lực Hồng Đậu sẽ lớn như thế, liền không đỡ được, A Miên vốn nhờ vào quán tính mà thối lui ra đằng sau, lại ngã ngửa xuống giường, còn may trên giường có chăn, nếu không A Miên liền ngã đến váng đầu hoa mắt.
“Cô nương……”
“Mỹ nhân!”
A Miên nằm ở dưới và Hồng Đậu ngã trên người A Miên không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu, môi hai người liền bất ngờ đụng vào nhau.
A Miên cùng Hồng Đậu đều thân mình cứng đờ.
Độ ấm khi hai cánh môi dán vào nhau cho các nàng biết, đây không phải là ảo giác gì cả.
Không khí có chút trầm mặc quỷ dị cùng xấu hổ.
Tận đến khi A Miên cảm thấy trên mặt mình bị nhỏ xuống một giọt chất lỏng ấm áp, lông mi nàng run rẩy.
Hồng Đậu chậm rãi lui ra xa một phân, nàng che lại cái mũi của mình, mặt đã đỏ đến kỳ cục, trong đầu nàng dường như nghe thấy tiếng sấm, trở mình tử từ xuống khỏi người A Miên, nàng lại lăn mấy cái, một mình lăn vào trong góc tường, bóng dáng còn run nhè nhẹ.
Giọng nói hư thoát của Hồng Đậu mơ hồ vang lên trong không khí, “Chết dưới hoa mẫu đơn……thành, thành quỷ……cũng phong lưu…… Ô……”
Một lát sau lại không có tiếng gì nữa, nàng dường như là thật sự tắt thở.
A Miên nằm bên kia vươn tay cọ qua chất lỏng ấm áp rơi xuống sườn mặt mình, nàng nhìn ngón tay nhiễm đỏ, biểu tình thật là vi diệu.
Nga……Nha đầu kia lại chảy máu mũi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT