“Ngươi…… Ách!” Ngôn Kỳ mới vừa mở miệng, giữa cổ hắn bỗng nhiên liền hiện ra một vệt máu, hắn che lại cổ mình, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía nam nhân trước mắt.
Thẩm Lạc Ngôn che trước người Hồng Đậu, bất động như núi, từ đầu đến cuối, sắc mặt của hắn cũng không hề biến đổi một chút nào, ngoại trừ con ngươi hắn đang để lộ một chút ý cười, biểu đạt tâm tình sung sướng của hắn.
Ngôn Kỳ đã rõ, vừa rồi khi hai người bọn họ đánh nhau, Thẩm Lạc Ngôn liền để lại trên người hắn một đạo kiếm khí, kiếm khí này sẽ không lập tức hiện ra, mà chỉ sau khi Ngôn Kỳ đã nói đủ nhiều, đạo kiếm khí lưu lại trên cổ hắn kia tự nhiên sẽ bùng phát.
Kiếm khí nhập hầu* (xâm nhập vào họng), đây là vết thương trí mạng.
Hồng Đậu đứng phía sau Thẩm Lạc Ngôn, nàng không thể nhìn được có chuyện đẫm máu gì đang phát sinh, chỉ là sau khi không nghe thấy thanh âm gì nữa, nàng liền tò mò, hơi hơi vươn đầu ra từ phía sau Thẩm Lạc Ngôn, nhìn thân mình Ngôn Kỳ từ từ ngã xuống đất, Hồng Đậu liền mở to hai mắt.
Ngón tay Ngôn Kỳ che lại chỗ không ngừng chảy máu trên cổ, ánh mắt hắn khóa chặt Hồng Đậu, môi trắng bệch run rẩy, “Trốn……”
Rốt cuộc trở về yên tĩnh.
Áo trắng nhuốm máu, mùi máu tươi tràn ngập trong nhà, nam nhân phong hoa tuyệt đại này giờ đã quy về vĩnh tịch* (chết).
Đây là lần đầu tiên Hồng Đậu nhìn thấy một sinh mệnh sống sờ sờ cứ như vậy biến mất trước mắt mình, mà liền không lâu trước đây, nàng vẫn còn đang buồn rầu tự nhủ làm thế nào thoát khỏi ma trảo của hắn, nhưng hiện tại, người nam nhân này đã chết.
Thẩm Lạc Ngôn quay đầu lại nhìn Hồng Đậu đang ngây ngốc, hắn nói: “Người này vì tư lợi bản thân, không biết đã hại bao nhiêu tánh mạng người vô tội, không cần đồng tình với hắn.”
“Ta không có đồng tình hắn……” Mùi máu tươi mãnh liệt quanh quẩn bên chóp mũi Hồng Đậu, loại hương vị này, dường như khiến nàng có cảm giác buồn nôn, nàng không dám nhìn nam nhân ngã trên mặt đất, nhưng vẫn thấy da đầu tê dại như cũ, sau lưng rét run, “Ta chỉ là không rõ…… Vì sao lại không thể cho hắn một kích mất mạng, ngược lại còn muốn…… Muốn……”
Muốn tra tấn một người đến chết như thế đây?
Hồng Đậu không nói ra câu hoàn chỉnh, nhưng Thẩm Lạc Ngôn lại hiểu được ý nàng, vẻ mặt hắn hờ hững, ngữ khí càng không có nửa phần tình cảm dư thừa, “Ngươi chưa bao giờ vào giang hồ, dĩ nhiên cũng chưa thấy được người Ma giáo đã tra tấn người trong võ lâm chính đạo chúng ta như thế nào, ta chỉ là nhẹ nhàng khiến hắn cảm nhận được một chút những thống khổ mà chính hắn gây ra cho người khác, so với hai chữ tra tấn, còn kém khá xa, đem hai chữ tra tấn đặt trên người ta, phu nhân cũng không khỏi quá mức cất nhắc ta rồi đó.”
Dứt lời, Thẩm Lạc Ngôn xoay người đi về hướng ngoài cửa.
Hồng Đậu sửng sốt, phản ứng trì độn nghĩ Thẩm Lạc Ngôn thằng nhãi này không biết có phải đang tức giận hay không, nàng không khỏi cảm thấy chính mình phải chăng có chút quá không hiểu chuyện, bất luận nói sao, người ta cũng là chạy tới để cứu nàng……
“Trang chủ đại nhân, đợi ta với!” Hồng Đậu xách váy vội vàng đuổi theo, khi bước qua cỗ thi thể trên mặt đất kia, nàng không khỏi lại cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lúc sắp chết của Ngôn Kỳ cùng thanh âm rách nát vẫn còn trong đầu nàng y như cũ, nàng nhìn không rõ, cũng nghe không rõ.
Lại quay đầu lại, những bức tranh treo trên tường vẫn còn ở đó, Hồng Đậu bỗng nhiên nghĩ, một số ít người đi trước thời đại, vẫn luôn không có được kết quả tốt, nếu như Ngôn Kỳ có thể sinh ra ở hiện đại, nói không chừng hắn cũng có thể trở thành một họa sĩ nổi tiếng thế giới.
Nàng lắc đầu thật mạnh, vứt lại cảm giác kỳ lạ trong lòng, vội vàng ra khỏi phòng đuổi theo bóng dáng Thẩm Lạc Ngôn, Thẩm Lạc Ngôn chân dài, Hồng Đậu không thể không bước nhanh đi theo hắn, “Trang chủ…… Ngươi đừng nóng giận, coi như ta nói sai, có được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT