Ngôn Kỳ ôm Hồng Đậu vào sân, lại đi xuyên qua đình viện, rồi chuyển qua một khúc quanh, rốt cuộc mới tới một gian phòng tối tăm.
Ngoài dự đoán chính là, Hồng Đậu không hề ngửi được mùi máu tươi như trong tưởng tượng, mà lại ngửi thấy mùi mực nước nồng đậm trong phòng, nàng bị đặt trên một cái ghế, trong hoàn cảnh tối tăm, nàng cũng cảm nhận được có một bàn tay khẽ vuốt gương mặt nàng.
“Nữ tử phần lớn đều sợ tối, một nam nhân thông minh, sẽ không để một vị cô nương đáng yêu phải ở trong một căn phòng tăm tối, Đậu Xanh cô nương, ngươi chờ một lát.”
Tiếp theo, bàn tay trên mặt Hồng Đậu rời đi, trong một lúc, Hồng Đậu không hề nghe thấy có thanh âm nào cả, chẳng qua không bao lâu sau, nàng liền thấy được ánh nến.
Ngôn Kỳ thắp lửa cho ngọn đèn dầu xong, liền thổi tắt mồi lửa, phòng được thắp sáng, có thể khiến người ta thấy rõ ràng thân hình và khuôn mặt hắn, hắn cười, “Hoan nghênh đi vào thế giới của ta, người có thể có vinh hạnh này cũng không nhiều lắm.”
Hồng Đậu không nhìn hắn, mà bị đồ vật trong phòng làm cho kinh ngạc, trên kệ sách bày đầy những cái tay cái chân bị chặt đứt thì không nói làm gì, chân chính làm Hồng Đậu mở to hai mắt, là tranh vẽ treo trên vách tường kia.
Những bức tranh đó có nam cũng có nữ, nhưng điểm giống nhau giữa chúng ngoại trừ là do cùng một họa sĩ vẽ ra, điểm chung lớn nhất chính là, tất cả tranh đó đều là tranh khỏa thân.
Tuy đều dùng mực nước phác hoạ thể người, lại không phải là phác hoạ hoặc vẽ điểm nét, nhưng lại bởi vì dùng mực nước phác hoạ, cho nên những bức tranh khỏa thân đó càng bớt đi tính nhục dục, mà thêm vài phần tố nhã, dù là ai nhìn thấy những tranh đó, đều sẽ rất khó dùng ánh mắt dơ bẩn đối đãi những tác phẩm nghệ thuật này.
Ngôn Kỳ thấy Hồng Đậu nhìn chằm chằm tranh của mình, hắn thấy được nàng nhìn không chớp mắt, lại trở lại đi đến trước mặt nàng, hơi cong thắt lưng nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nói: “Những bức tranh đó đều là tác phẩm của ta, chẳng qua lại không ai hiểu được mà thưởng thức chúng nó, Đậu Xanh cô nương ngươi dường như không giống vậy, ngươi không hề la to lên giống như những người khác.”
Hồng Đậu: “……”
“Thiếu chút nữa đã quên, ta đã điểm huyệt câm của ngươi.” Ngôn Kỳ cười một tiếng, đầu ngón tay nhẹ điểm lên bả vai Hồng Đậu.
Hồng Đậu ho khan lên.
“Đậu Xanh cô nương muốn nói cái gì?”
Nàng ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Đông, Đông phương An Cách Nhĩ*?” (An Cách Nhĩ của phương Đông)
An Cách Nhĩ là họa sĩ tranh sơn dầu nước Pháp, yêu thích vẽ tranh khỏa thân, những người học mỹ thuật đều biết điều này.
Ngôn Kỳ nhướng mày, xem ra là không hiểu Hồng Đậu đang nói cái gì, nhưng Hồng Đậu không hề nói cái gì mà đồi phong bại tục, không biết tôn trọng truyền thống gì đó, thật ra lại khiến hắn có chút ngoài ý muốn, hắn thú vị hỏi: “Đậu Xanh cô nương cảm thấy những bức họa đó thế nào?”
“Sinh động như thật, đẹp lắm.” Nàng nói lời thật, vốn là lượng từ ngữ không nhiều lắm, “đẹp lắm” cũng coi như là đánh giá ở mức tối cao.
Ngôn Kỳ giương lên khóe môi, như tắm mình trong gió xuân, “Cô nương nói không sai, ta vẫn luôn cảm thấy, vạn vật trên thế gian này, chỉ có thân thể người là đẹp nhất, nam nhân đại biểu cho dương cương, khi vẽ bọn họ, phải dùng đường cong rõ nét, để cho thấy cảm giác cơ bắp đầy đặn, mà nữ nhân lại là một loại mẫu tính, các nàng sinh ra đã hướng tới vẻ đẹp mỹ lệ, đường cong âm nhu, lả lướt, càng dễ dàng tạo ra sự ấm áp, từ ái hoặc là một loại cảm giác mị hoặc cho các nàng, cho nên so với nam nhân, ta càng thích vẽ nữ nhân hơn.”
Hồng Đậu thấy đôi mắt trước nay luôn tràn ngập ý cười của Ngôn Kỳ vào giờ phút này dần dần bị thay thế bởi vẻ si mê cuồng nhiệt, nàng không thể không căng da đầu gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng lời hắn nói.
Đối với vẽ tranh, Ngôn Kỳ dường như đã tiến vào một loại trạng thái tẩu hỏa nhập ma, cho dù biểu hiện bề ngoài của hắn luôn ôn hòa rất khó nhìn ra được, hắn đối với chuyện này đã tiến vào một loại trạng huống si mê.
“Vốn dĩ, ta đã từng muốn đem vị cô nương đi theo bên cạnh Du Tử Tức kia thêm vào những bức họa của ta, chỉ tiếc khi đó Du Tử Tức còn đầu óc bình thường, hắn vẫn là giáo chủ Ma giáo, Vô Bạch thôn chúng ta vẫn không thể vì một nữ nhân mà khai chiến với hắn được, nếu không sẽ rất dễ dàng lưỡng bại câu thương.”
Ngôn Kỳ cũng là kiểu người vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn, cứ xem mấy năm nay hắn để có được cơ thể người mà hắn muốn đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí là biết, chỉ là Vô Bạch thôn rốt cuộc cũng là tâm huyết nhiều năm của hắn, trước khi nắm chắc tuyệt đối, hắn sẽ không tùy tiện động thủ.
Hồng Đậu thấy Ngôn Kỳ lại mặt lộ ra vẻ mặt tiếc hận, mí mắt nàng liền giật giật, lúc này trực giác của nàng mãnh liệt kéo tới, kế tiếp chỉ sợ là không ổn.
“Nhìn kỹ ra, Đậu Xanh cô nương dường như có vài phần tương tự với vị cô nương áo tím đó…… Cũng vậy thôi, cô nương kia đi rồi thì cứ đi vậy.” Ngôn Kỳ khẽ vuốt mặt Hồng Đậu, hắn thấp giọng cười nói: “Đậu Xanh cô nương nếu có thể thưởng thức tranh của ta, không bằng cũng để ta vẽ cho ngươi một bức họa đi?”
“Ta là ngụy nương* (gái giả:v)…… Ngươi vẫn xác định muốn?” Nghĩ đến hắn không hiểu ngụy nương là gì, Hồng Đậu lại nghẹn đỏ mặt nói: “Kỳ thật ta là nam giả nữ trang, ngươi lột quần áo ta sẽ mù mắt ngươi đó.”
“Phải không?” Hắn thú vị cười, “Nếu thật là nam, vậy trước hết cắt đi là được.”
Hồng Đậu…… Nàng đã có chút ảo giác đau rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT