Lựa chọn của cô là gì?

Trong nháy mắt này, trong đầu Hồng Đậu hiện ra rất nhiều rất nhiều người, có Nam Quốc, có Ôn Diễn, có Tử Mạch, có phụ thân cô ở thế giới kia ... Cuối cùng, những điều này cũng lần lượt biến mất, cô nói: “Tôi phải về thế giới của mình.”

“Tôi tôn trọng lựa chọn của cô.” Chung Dương không nhiều lời nữa, khi giọng anh ta vừa dứt, không gian màu trắng này liền chớp mắt tối sầm.

Hồng Đậu chỉ bị bóng tối vây quanh một giây, cô rất nhanh lại mở mắt ra, liền thấy được ánh sáng chói mắt.

Cô giơ tay che mắt mình, híp mắt nhìn xuyên qua khe hở ngón tay, liền thấy đó là ánh sáng từ cửa kính chiếu vào. Cô dường như đã ngủ rất lâu, nên đôi mắt nhất thời ngay cả ánh sáng cũng không cách nào thích ứng.

Ngay khi cô thoáng cảm thấy mờ mịt, bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó, có một bàn tay hướng tới cô từ phía sau lưng, Hồng Đậu thoáng rùng mình, khi cái tay kia còn chưa kịp chạm vào mình, cô liền đứng bật dậy, bắt lấy cái tay sau lưng kia liền cho người đó một cú ném qua vai.

Lập tức, trong phòng truyền đến âm thanh ngã xuống đất, còn có tiếng nữ sinh thảm thiết kêu lên.

“Phương, Hồng, Đậu!!!” Cô gái tóc tai đã rối loạn nằm trên đất nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Hồng Đậu ngây ngốc.

“Cái eo của tôi...” Nữ sinh ôm eo bò lên từ trên đất, vẫn may trên mặt đất trải thảm yoga của bạn cùng phòng khác, nếu không cô ấy ngã khẳng định sẽ càng đau. Thấy Hồng Đậu còn đang ngẩn người, nữ sinh không nhịn được kêu một câu: “Phương Hồng Đậu! Hôm nay cậu phát thần kinh gì thế!? Đình Đình và Âm Âm đã sớm đi ra ngoài ăn cơm, tớ đặc biệt tới tìm cậu đi ra ngoài ăn lẩu, vậy mà cậu còn quăng ngã tớ!”

“Đan, Đan Đan?”

“Sao cậu lại nhìn tớ bằng bộ dạng không dám tin đó?” Nữ sinh đáng yêu ghim tóc đầy đầu ồn ào nói: “Cậu đừng có nói cho tớ là cậu ngủ một giấc liền quên mất tớ nha!?”

Hồng Đậu lại nhìn ra xung quanh, cô còn nhớ rõ nơi này là ký túc xá đại học của cô, đối với Đan Đan mà nói, cô ấy chẳng qua mới rời khỏi ký túc xá trong chốc lát mà thôi, nhưng đối với Hồng Đậu mà nói, đã là từ biệt nhiều năm rồi.

“Ngây ngốc cái gì nha? Đi ăn cơm với tớ nào!” Đan Đan bắt lấy tay Hồng Đậu liền kéo ra bên ngoài, vừa đi còn vừa lải nhải, “Về sau cậu bớt xem mấy phim đánh lộn gì đó đi, cậu đối với tớ bạo lực như vậy thì cũng thôi, nếu như bị những người khác biết cậu bạo lực như vậy, cậu chắc chắn liền không tìm được bạn trai đó...”

Lời Đan Đan lải nhải Hồng Đậu không nghe vào một câu nào. Đi trên đường phố, nhìn dòng xe cộ cùng người đi đường, cô vẫn cần một khoảng thời gian để thích ứng. Cô đã trở về lúc trước khi xuyên qua, lúc cô... còn chưa vì cười to mà bị sặc quả vải.

Hồng Đậu suy nghĩ quá nhiều, cũng không khỏi bị chậm hơn Đan Đan một đoạn lớn. Thình lình, cô thấy được một cô gái ăn mặc tinh xảo cách đó không xa lảo đảo thân mình, cuối cùng biểu cảm suy sụp ngồi trên mặt đất. Hồng Đậu có lòng tốt bước đến hỏi: “Tiểu thư, cô không thoải mái à? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?”

“Tôi không sao... Cảm ơn.” Cô gái sắc mặt tái nhợt nỗ lực nói một câu với Hồng Đậu, cô ấy đứng lên, nhưng bước đi vẫn có chút không ổn định.

Hồng Đậu còn muốn hỏi lại vài câu, nhưng bên kia Đan Đan đã gọi: “Hồng Đậu, xe buýt tới! Mau lên!”

Hồng Đậu vội vàng đáp lời, lại nhìn cô gái xinh đẹp kia một cái, trong lòng không biết sao cũng có chút ưu tư.

Đại khái là cô ấy thất hồn lạc phách, cũng cực kỳ giống vẻ thất hồn lạc phách của mình đi.

“Ôi, Hồng Đậu...” Trên xe buýt, Đan Đan vẻ mặt ‘buôn dưa’ nhỏ giọng nói: “Phòng ngủ của chúng ta chỉ còn mình cậu chưa có bạn trai thôi đó, cho nên lần này đi ra ngoài ăn cơm, tớ cũng đã bảo bạn trai tớ gọi theo ‘tài nguyên’ tốt nhất lớp bọn họ, cậu phải nắm chắc cơ hội nha.”

Hồng Đậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đan Đan, “Tớ không có hứng thú.”

“Sao cậu lại có thể không hứng thú với yêu đương đây?” Đan Đan không thể hiểu nổi mà nói: “Nếu học đại học mà không yêu đương, thì không được tính là một sinh viên đủ tư cách.”

Mặt Hồng Đậu không biểu cảm, “Yêu đương với trẻ con, tớ không có hứng thú.”

“Cái gì mà trẻ con? Người hôm nay tới đều là đàn anh của chúng ta có biết không hả?”

Hồng Đậu “Ha hả” hai tiếng, nếu không phải sợ bị coi thành người bệnh hoang tưởng, cô thật muốn nói một câu con gái cô đều đã gả chồng, mấy thiếu niên chỉ khoảng mười chín tuổi đó đều phải gọi cô một tiếng ‘dì’ nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play