Ôn Diễn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “thân sinh”, cứ như thể sợ người khác không biết.

Phương Duy không dám tin nhìn Hồng Đậu.

Hồng Đậu ‘giải cứu’ đám tóc của mình bị Nam Quốc bắt lấy ra, Nam Quốc mếu miệng, thoạt nhìn rất không vui, Hồng Đậu lại vỗ vỗ lưng Nam Quốc, dỗ nhẹ mấy tiếng, tâm tình Nam Quốc lúc này thoạt nhìn mới tốt hơn.

“Cha...” Hồng Đậu mới vừa hô một tiếng, lại khụ khụ, khẽ hắng giọng nói: “Nam Quốc quả thực là con của con, ừm... con ruột.”

Giống như sét đánh giữa trời quang, Phương Duy đầu tiên là run rẩy thân mình, dường như bây giờ mới kịp tỉnh táo lại, sắc mặt ông tối sầm, bước nhanh đến, kéo Hồng Đậu đang ôm con cách xa Ôn Diễn mấy bước, mới nhìn Ôn Diễn cả giận nói: “Ôn Diễn! Phương gia chúng ta rốt cuộc còn có thứ gì khiến ngươi mơ ước, lại đáng giá để ngươi tự thân xuất mã quyến rũ nữ nhi ta!?”

Hồng Đậu trầm mặc quỷ dị, rất có ảo giác như mình là tiểu thư thế gia bị tiểu bạch kiểm lừa gạt, cùng nhau bỏ trốn.

“Điều duy nhất ở Phương gia có thể khiến ta mơ ước, chẳng phải chỉ có Hồng Đậu thôi sao?” Ôn Diễn thuần lương vô hại cười, đối mặt với trưởng bối, hắn luôn luôn biểu hiện hết sức lễ phép.

Thật đúng là lễ phép cái con quỷ!

Phương Duy là một người đọc sách tính tình rất tốt, nhưng hiện tại, ông cũng bị chọc tức đến cả phong độ cũng không thèm quan tâm, mà lạnh nhạt nói: “Ôn Diễn, ta biết ngươi có thủ đoạn, ta tự nhận là ta không phải đối thủ của ngươi, chỉ là, nếu ngươi muốn tính kế nữ nhi ta, cho dù liều mạng cái mạng già này, ta cũng sẽ không để ngươi thực hiện được!”

“Tình yêu thương của nhạc phụ đối với Hồng Đậu, ta thấu hiểu sâu sắc.” Ánh mắt Ôn Diễn ôn nhu, trong giọng nói cũng mang theo từ ái không khó phát hiện, “Cho nên, nhạc phụ hẳn cũng có thể hiểu được, nếu chia lìa phụ thân và nữ nhi, đây quả thật là một chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận. Khiến người ta cốt nhục chia lìa, chính là sẽ bị người đời phỉ nhổ, nhạc phụ nhất định sẽ không khiến con rể cùng đứa nhỏ thống khổ ly biệt, phải không?”

Sắc mặt Phương Duy đã từ đen chuyển sang xanh, là bị chọc tức!

Hồng Đậu thầm nghĩ, nếu nàng lại không lên tiếng, phỏng chừng cha nàng sẽ liền bị Ôn Diễn chọc tức đến đấm ngực giậm chân. Nàng đứng ra nói: “Cha, bên ngoài gió lớn, con sợ Nam Quốc cảm lạnh, vẫn nên đi vào trước rồi nói sau.”

Phương Duy lạnh mặt gật đầu.

Sau khi vào Phương phủ, Hồng Đậu liền ôm Nam Quốc vào phòng mình trước kia. Nam Quốc buổi tối không ngủ được, chỉ thích bắt lấy tay Hồng Đậu ê a, vì thế vào ban ngày, cô bé liền đặc biệt thích ngủ. Hồng Đậu đã ôm con đi một quãng đường dài, có chút mệt mỏi, dĩ nhiên, nàng kiên quyết không để Ôn Diễn bế Nam Quốc. Hiện tại, đối với sự an toàn của Nam Quốc, Hồng Đậu không dám lơi lỏng bất cứ lúc nào.

Phương Duy còn rất nhiều chuyện muốn nói với Hồng Đậu, đặc biệt là chuyện giữa Hồng Đậu và Ôn Diễn, Phương Duy nhất định muốn biết rõ ràng. Một cô nương chưa gả, sinh con với một nam nhân có vấn đề về tâm lý, đây tuyệt đối là một vấn đề rất nghiêm trọng!

Đương nhiên, Ôn Diễn bị gạt bỏ khỏi cuộc nói chuyện giữa hai cha con ông.

Ôn Diễn cũng không thèm để ý, chỉ ngồi trong viện uống trà ngắm hoa, Phương gia tổng cộng có ba mươi lăm người, con số này thật tốt, bởi Hồng Đậu sẽ càng nhiều cố kỵ.

Bỗng nhiên, một giọng nói thanh lãnh truyền đến, “Ngươi chính là Ôn Diễn?”

Là Thẩm Lạc Ngôn đến Phương gia tìm chân tướng, hiện vẫn chưa rời đi.

Ôn Diễn hơi ngước mắt, nhẹ nhàng cười, rất phong lưu tuỳ tiện, môi mỏng của hắn mỉm cười, ôn văn nho nhã, lại cất lời: “Đã lâu không gặp, anh vợ.”

Cả khuôn mặt Thẩm Lạc Ngôn đen như đáy nồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play