“Phương cô nương... cô đang nói gì?” Công tử áo xanh luống cuống cười cười, biểu cảm hết sức vô tội.

Hồng Đậu lại không hề thả lỏng, nàng lạnh giọng nói: “Ngươi cũng biết, A Miên công tử hắn ở Cổ Lâu, bị nhốt trong phòng giam tối tăm bao nhiêu ngày, nên khi hắn vừa ra khỏi Cổ Lâu, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mặt trời, hai mắt liền mắc chứng mù tạm thời, mà ngươi... hai mắt ngươi lại không có vấn đề gì cả. Sự thật chứng minh, ngươi cũng không phải A Miên chân chính.”

“Nếu ta không phải A Miên, vậy ta lại là ai đây?” Hắn hơi mỉm cười, thản nhiên hỏi lại một vấn đề, “Ta là Giáo chủ Ma giáo Du Tử Tức à?”

Nghe vậy, Phượng Khuynh Liên đứng một bên lập tức ngưng thần nín thở, bởi nàng ta cũng không rõ, nam nhân dịch dung thành A Miên này có phải Du Tử Tức hay không.

Hồng Đậu lại không hề do dự trả lời: “Ngươi không phải Du Tử Tức.”

“Vì sao ta không phải Du Tử Tức?”

“Nếu ngươi là Du Tử Tức, phát hiện ta muốn đối phó Phượng Khuynh Liên, sao ngươi lại bình tĩnh như vậy?” Hồng Đậu tin tưởng, chỉ với thân phận nam chủ của Du Tử Tức, tình cảm của hắn đối với Phượng Khuynh Liên nhất định là tình yêu đích thực, vậy thì sao có thể không quan tâm tới an nguy của Phượng Khuynh Liên đây?

Công tử áo xanh chỉ khẽ cười, cũng không phản bác, điều này liền tương đương với việc cam chịu lời Hồng Đậu nói là đúng.

Hồng Đậu híp hai mắt lại, nàng nhấn từng câu từng chữ, rõ ràng hỏi: “Có phải ngươi hay không? Ôn Diễn...”

“Là ta.” Công tử áo xanh kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt khác, hắn chậm rãi cong môi cười nhạt, ôn hòa như ngọc, “Hồng Đậu trước nay đều rất thông minh, ta hơi thả lỏng một chút, liền bị ngươi liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở.”

“Ôn Diễn, quả nhiên là ngươi.” Hồng Đậu thần sắc bình tĩnh, có lẽ nói cách khác, đối với kết quả này, nàng sớm đã có chuẩn bị.

“Đậu Nhi ngoan nhìn thấy sư thúc, theo lý mà nói, hẳn nên vui mừng ôm lấy ta tỏ ra vui sướng mới phải, nhưng thái độ của Hồng Đậu lãnh đạm như thế, đúng là khiến ta đau thấu lòng.”

Hắn nói nửa giả nửa thật, mà biểu cảm cười như không cười kia, lại càng khiến người ta nhìn không thấu.

Hồng Đậu không để ý tới thái độ nhìn không thấu này của hắn, mà lạnh giọng hỏi: “Cha ta ở đâu?”

“Hửm?” Ôn Diễn nghi hoặc khẽ chớp mắt, “Hóa ra Đậu Nhi ngoan đi chuyến này không phải tới tìm Du Tử Tức báo thù, mà là tới tìm ta hỏi hành tung của Phương lão gia sao?”

“Ta biết cha ta ở trong tay ngươi. Ôn Diễn... nói cho ta, ngươi muốn điều kiện gì mới có thể thả cha ta?”

“Đậu Nhi ngoan cứ yên tâm đi, ta chỉ mời Phương lão gia tới làm khách mà thôi, ta sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt.” Đôi mắt cười của Ôn Diễn không chứa bất cứ tạp chất nào, trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy, dáng người cao thẳng thanh tú, đứng ở nơi đó, phiêu dật xuất trần khó tả, tựa như thiên nhân có thể dẫn phát thiện cảm của mọi người. Hắn nói: “Hồng Đậu không phải muốn tìm Du Tử Tức sao? Ta giúp ngươi tìm được Du Tử Tức, ngươi đừng tức giận nữa được không nào?”

“Chuyện tới bây giờ...” Tay Hồng Đậu rũ xuống nắm chặt lấy y phục của mình, hốc mắt nàng đỏ lên, lại hít hít cái mũi, mới khiến cảm xúc của mình bình ổn, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Chuyện tới bây giờ, ngươi còn nghĩ rằng, ta sẽ ngu dốt đến độ hoàn toàn không biết gì cả sao? Du Tử Tức... Hắn và ta không oán không thù, vì sao ta phải đi tìm hắn báo thù đây?”

Hắn gọi tên nàng, “Hồng Đậu...”

“Đủ rồi!” Hồng Đậu bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, “Ta biết, A Miên chưa chết, bởi vì A Miên ở bên ta, có hẹn ước phu thê với ta... ngay từ đầu liền không tồn tại. A Miên chẳng qua chỉ là một thân phận ngụy trang của ngươi, giống như Kỳ Chiêu vậy, chờ mục đích của ngươi đạt thành, ngươi liền có thể nhẹ nhàng vứt bỏ thân phận đó. Kỳ Chiêu là giả, A Miên cũng là giả, tất cả mọi thứ, đều là giả!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play