Đề cập đến việc này, Ôn Diễn còn tỏ ra rất đáng tiếc lắc lắc đầu.

Đó là vào một mùa đông mười ba năm trước, Ôn Diễn vừa thành niên đi trên đường, gặp Ngôn Kỳ sắp sửa bị chết cóng.

Khi đó, Ngôn Kỳ chẳng qua vẫn là một đứa trẻ gầy yếu, hắn liều mạng bắt lấy chân Ôn Diễn, dùng hết toàn lực nói: “Cầu xin ngài... hãy cứu ta...”

Ôn Diễn dừng bước chân, bởi hắn cảm thấy hứng thú với ham muốn cầu sinh trong mắt Ngôn Kỳ.

Đây là nguyên nhân Ôn Diễn nhận nuôi Ngôn Kỳ.

Ngôn Kỳ quả thực là một hạt giống tốt, bất luận Ôn Diễn dạy hắn cái gì, hắn cũng đều có thể học rất giỏi, thiên phú của hắn khiến Ôn Diễn cảm thấy sung sướng, Ôn Diễn cũng liền không khỏi dẫn Ngôn Kỳ theo bên cạnh, dạy hắn ta càng nhiều tri thức.

Một mùa xuân, Ôn Diễn nhìn cây hải đường nở đầy hoa, dưới tán cây hoa làm nền, cả người hắn đều mang vẻ thanh quý mà ưu nhã, tóc đen rũ eo, khuôn mặt tinh xảo, mang theo vẻ lễ độ ôn tồn đầy phong độ trí thức, khóe miệng cũng chứa ba phần ý cười, khiến người ta không nhịn được mà muốn thân cận, rồi lại không dám khinh nhờn ý vị thần thánh kia.

Ngôn Kỳ bé nhỏ không khỏi nhìn đến ngây người, hắn nghe được Ôn Diễn nói: “Hải đường năm nay, nở thật mỹ lệ.”

Bất vhợt, mấy đạo kiếm khí tung hoành, hải đường trên cây đồng loạt rơi xuống, hạ một cơn mưa hoa thật đẹp. Không lâu sau, tất cả hải đường liền phiêu linh rơi xuống đất.

Ngôn Kỳ không rõ hỏi: “Nếu sư phụ thích đám hải đường này, vì sao lại muốn khiến chúng rơi xuống đất?”

“Hoa tuy đẹp, nhưng thời kỳ nở hoa lại thật ngắn ngủi.” Ôn Diễn mỉm cười đứng dưới tàng cây, trong mắt đều là ánh sáng ôn nhuận, lúc này cảnh xuân vừa lúc, nam nhân tư dung mỹ diệu, khó bút mực nào tả xiết, “So với chờ chúng tàn lụi trên cây, rơi vào bụi đất, chi bằng ngay khi chúng đẹp nhất, để cho chúng nở rộ càng mỹ diệu hơn, ví dụ như trận mưa hoa trong gió này, không phải rất đẹp à?”

Khi đó, Ngôn Kỳ còn cái hiểu cái không.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, những lời này vẫn rất có lý, cho nên, Ngôn Kỳ mới có thể biến thành Ngôn Kỳ về sau kia.

Người, là sinh linh kỳ diệu nhất trên thế gian, rõ ràng là cùng tộc, nhưng trên vạn cá nhân, bọn họ lại có thể có trên vạn loại gương mặt khác hẳn, có trên vạn loại tính cách khác biệt nhau.

Ngôn Kỳ cho rằng, sự tồn tại của “Người”, chính là sự tồn tại đẹp nhất trên thế giới.

Giống như trận mưa hoa hải đường kia, so với chờ con người mỹ lệ kia chậm rãi già cả, cuối cùng thân thể hóa thành một đám xương trắng nghìn bài một điệu, chi bằng để bọn họ đạt được một lần nở rộ mỹ lệ.

Mà hắn, phải làm người có thể khiến sự nở rộ kia vĩnh viễn không kết thúc.

Chỉ là, người hoàn mỹ nhất trên thế giới này, ngoại trừ sư phụ hắn, lại còn có ai đây?

Biết được Ngôn Kỳ dồn ý đồ vào mình, Ôn Diễn lại cảm thấy hưng phấn, hắn cũng nguyện ý chơi cùng Ngôn Kỳ một chút, đáng tiếc chính là, đạo hạnh của Ngôn Kỳ quá nông, còn chưa đấu lại được hắn, liền chỉ có thể xám xịt trốn vào Quỷ thôn.

Vì thế nên về sau, Hồng Đậu liền quen biết Ngôn Kỳ.

Hồng Đậu nghe xong câu chuyện này, nội tâm nàng không chút gợn sóng, đây là tình tiết chuyện xưa nàng sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý tiếp nhận. Nàng chỉ âm thầm nắm chặt tờ bản đồ kia, hỏi: “Đối với ngươi mà nói, tất cả mọi người, đều chỉ như món đồ chơi ngươi dùng để giết thời gian thôi sao?”

“Cũng không phải tất cả mọi người.” Ánh mắt hắn chậm rãi nhu hòa xuống, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu không ít, “Ít nhất ở trước mặt cô nương trong lòng ta, ta có thể trở thành món đồ chơi cho nàng giết thời gian. Ừm... nàng muốn chơi như thế nào cũng được.”

“Ồ? Để ngươi làm trâu làm ngựa cũng được sao?”

“Làm trâu làm ngựa sao?” Hắn cười thuần lương vô hại, “Nếu là tư thế cưỡi ngựa ấy mà, ta cũng có thể phối hợp.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play