Ôn Diễn vốn giỏi về quan sát, lúc này lại như đánh mất năng lực xem mặt đoán ý này. Đối diện với ánh mắt căm tức của Hồng Đậu, hắn dường như hoàn toàn không cảm nhận thấy. Không chỉ như vậy, hắn còn vui vẻ cười nói: “Tiểu Hồng Đậu, ngươi ở đây nhớ lại chuyện cũ, có thu hoạch gì tốt không?”

Mày Hồng Đậu lại giật giật, “Sư thúc...”

“Ừm?” Hắn cười tủm tỉm nhìn nàng.

Hồng Đậu đờ đẫn mặt, “Ngươi giẫm lên kiếm của ta.”

“Vậy sao?” Hắn cúi đầu nhìn, tựa như lúc này mới phát hiện ra dưới lòng bàn chân còn có một thanh kiếm, hắn lại xin lỗi cười, “Thật ngại quá đi, ta không chú ý tới thanh kiếm không đáng giá tiền này thế mà lại là của ngươi.”

Ngươi đã “ngại” thì mau nhấc chân lên xem nào!

Hồng Đậu xem như hiểu rõ, nam nhân này đơn giản là đang chơi nàng!

Nàng căm giận bước về phía trước một bước, muốn duỗi tay đẩy hắn ra, nhưng hắn lại thuận thế bắt được tay nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, nàng liền va vào trong ngực hắn.

Ôn Diễn một tay thuần thục ôm lấy eo nàng, nàng giận dữ ngẩng đầu lên, đang muốn mắng to ra miệng, lại đúng lúc đụng phải đầu hắn cúi xuống. Hai khuôn mặt liền gần gũi như sắp dán vào nhau.

Nàng ngây người.

Hắn lại cười khẽ, gợi lên một lọn tóc dài trước ngực nàng, hắn khẽ ngửi mùi hương thanh mát tỏa ra từ tóc nàng, chậm rãi nói: “Nhào vào trong ngực, nhiệt tình như vậy, ta từ chối thì bất kính.”

“Hạ lưu!” Hồng Đậu tức giận đẩy hắn ra, bất tri bất giác liền dùng đến nội lực. Bàn tay nàng vừa mở, Bích Thủy kiếm trên mặt đất liền theo sức hút của nội lực bay vào lòng bàn tay nàng. Lại liên tiếp lui ra sau vài bước, nàng miễn cưỡng cảm thấy đây là một khoảng cách an toàn, mới giận dữ nói: “Ta gọi ngươi một tiếng sư thúc, nhưng cũng không định thật sự coi ngươi như trưởng bối mà hiếu kính đâu. Nếu lần sau ngươi động tay động chân với ta nữa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Để lại lời nói không có chút uy hiếp nào, Hồng Đậu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Bóng dáng này rất có ý vị chạy trối chết.

Ôn Diễn thì lại đứng tại chỗ, nhớ tới cảm giác mềm mại thơm ngát trong ngực vừa rồi, đúng là rất có dư vị.

Hồng Đậu chạy về phòng mình, nàng đóng chặt cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa phòng. Dần dần, hô hấp dồn dập cảu nàng trở nên bình tĩnh.

Ôn Quyết đã từng đã nói với nàng, Ôn Diễn đặc biệt am hiểu thủ đoạn mê hoặc nhân tâm, nếu là người tâm tính không vững, chỉ cần hơi vô ý liền bị Ôn Diễn mê hoặc.

Ôn Diễn muốn mê hoặc người, trước nay đều không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ. Hoa ngôn xảo ngữ chỉ là thủ đoạn cấp thấp nhất mà thôi, hắn cũng chẳng thèm dùng, loại người như Ôn Diễn này chỉ cần một ánh mắt, một động tác đơn giản nhất ... đã có thể mê hoặc nhân tâm.

Chỉ thiếu một chút nữa ... ngay cả nàng cũng sắp bị hắn mê hoặc.

Hồng Đậu nắm chặt Bích Thủy kiếm, nghĩ tới Ôn Quyết. Ôn Quyết không biết còn đang bị Ôn Diễn cầm tù ở nơi nào. Nàng không chút nghi ngờ, nếu nàng không tìm ra Bản đồ Tuyết sơn chân chính, Ôn Diễn nhất định có thể không chút lưu tình xuống tay giết hại Ôn Quyết.

Chuyện báo thù cho A Miên, nàng sẽ không từ bỏ, chuyện cứu Ôn Quyết, nàng cũng sẽ không từ bỏ.

Chỉ khi tìm ra Bản đồ Tuyết sơn, nàng mới có thể cứu Ôn Quyết, mới có thể đi Đại Mạc tìm Du Tử Tức báo thù.

Hồng Đậu chậm rãi nâng tay nắm Bích Thủy kiếm lên. Bất chợt, nàng nhớ tới lời Ôn Quyết nói khi đem thanh kiếm này cho nàng.

“Bích Thủy kiếm tuy không có lịch sử lâu đời, cũng không có chuyện xưa truyền kỳ như danh kiếm trong thiên hạ, nhưng độ sắc bén của Bích Thủy kiếm sẽ không kém hơn bất cứ một thanh kiếm nào cả.” Ôn Quyết cười xoa đỉnh đầu nàng, “Hồng Đậu, kiếm có thể đả thương người, cũng có thể tổn thương mình, ta hy vọng con có thể sử dụng thanh kiếm này, bảo vệ tốt cho tất cả những gì con muốn bảo vệ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play