“Cái đó…” Hồng Đậu bỗng nhiên đứng ra, nàng giật giật khóe miệng, “Tuy ta đã đồng ý với Đường cô nương rằng sẽ không nhiều lời, chẳng qua ta vẫn muốn hỏi một câu, Ngụy công tử, ngươi biết Đường cô nương mang thai chứ?”
Thần sắc Ngụy Thức cứng lại, sau một lát, hắn tựa như hoảng hốt hoàn hồn, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Đậu, hắn hỏi: “Ngươi nói… gì?”
“Ai nha, hóa ra Đường cô nương còn chưa nói cho ngươi chuyện nàng mang thai à?” Hồng Đậu ngoài ý muốn, “Vậy thì kỳ quái thật, vì sao Đường cô nương không chịu nói cho ngươi biết chuyện nàng mang thai đây?”
Ngụy Thức ôm thi thể Đường Linh Linh, bất chợt mặt xám như tro tàn, trong đôi mắt đen nhánh cũng mất đi tất cả ánh sáng, thật giống như hắn bỗng nhiên thấy được vực sâu tối đen mà người khác không nhìn thấy, hắn đang chậm rãi rơi xuống, rơi xuống… Đã nhìn không thấy đáy, cũng không ai có thể cứu hắn lên được.
Khác hẳn với Ngụy Thức đang hoàn toàn tuyệt vọng, A Miên khó có khi thấy được Hồng Đậu cũng chơi tâm cơ, không khỏi cảm thấy thật thú vị.
Diệp Thu Bạch rất có tự giác của Minh chủ bước tới khuyên Ngụy Thức nén bi thương, mà Thẩm Lạc Ngôn lại đi về phía Hồng Đậu. Hồng Đậu vừa định lấy ra chiếc vòng tay kia trả Thẩm Lạc Ngôn, nhưng Thẩm Lạc Ngôn vừa đi tới liền làm ngơ A Miên, hỏi Hồng Đậu: “Ngươi chừng nào thì về Phương gia?”
“Cái đó…” Hồng Đậu chớp chớp mắt, “Khi nào ta về Phương gia, có liên quan tới ngươi à?”
“Dĩ nhiên có liên quan.” Thẩm Lạc Ngôn nói: “Bởi vì ta muốn đi Phương gia cùng ngươi.”
A Miên cười cười, “Thẩm Trang chủ, dường như người nên cùng Hồng Đậu về Phương gia, hẳn phải là con rể như ta mới đúng chứ?”
Thẩm Lạc Ngôn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn A Miên, vẫn không nhiều lời. Hắn muốn đến Phương gia một chuyến, hỏi Phương lão gia xem chuyện Hồng Đậu từ Thẩm gia tới Phương gia rốt cuộc là thế nào.
“Kỳ thật…” Hồng Đậu do do dự dự nói: “Nếu Thẩm Trang chủ muốn tới Phương gia, có thể tự mình đi, không cần phải quan tâm đến ta. Cái đó, sắc trời cũng đã muộn, ta cùng A Miên về nghỉ ngơi trước đây.”
Nói xong, Hồng Đậu bắt lấy tay A Miên liền đi về chỗ ở.
A Miên bất mãn nói: “Có ta chống lưng cho nàng, sao Hồng Đậu phải sợ Thẩm Lạc Ngôn kia?”
“Đây không phải sợ!” Thôi được rồi, nàng thừa nhận mình rất sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng, “Ta chỉ muốn tránh nhiều chuyện rắc rối thôi. Huống chi, chúng ta còn có việc quan trọng phải làm, không nên quá gây chú ý!”
Chuyện quan trọng theo lời Hồng Đậu, chính là vào buổi tối vài ngày sau, khi Đường Linh Linh đã được hạ táng, đi lên núi đào mồ…
Kết quả tới trên núi, Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn đã giống như âm hồn bât tán, hai người đều ở chỗ này.
Hồng Đậu nhìn A Miên bên cạnh, A Miên liền mỉm cười, “Sao hai vị lại ở đây?”
“Chúng ta nghĩ, cái chết của Đường cô nương chỉ e không đơn giản như vậy, liền ở đây đợi một lát.” Diệp Thu Bạch cũng cười, “Quả nhiên, Phương cô nương và A Miên công tử đã tới.”
Hồng Đậu có chút mất tự nhiên, nàng vốn muốn nghĩ cách đuổi hai người kia đi, nhưng thời gian đã sắp không kịp, nàng chỉ có thể nói một câu: “Không cho các ngươi nói chuyện này ra ngoài!”
“Phương cô nương yên tâm, chúng ta chắc chắn giữ kín như bưng.” Những lời này là Diệp Thu Bạch nói, cũng là hắn nói thay Thẩm Lạc Ngôn.
Hồng Đậu vẫn tin được nhân phẩm của Diệp Thu Bạch, nàng một mình bước đến, một chưởng phá mở ngôi mộ, quan tài liền lộ ra. Nói thực, nếu không có A Miên đi cùng nàng, nàng còn lâu mới dám đến đây một mình đào mộ.
Mở quan tài ra, nằm bên trong chính là Đường Linh Linh tựa như đang ngủ, Hồng Đậu vội lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng Đường Linh Linh.
Các nàng chuẩn bị khóc đi nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT