Hồng Đậu lười biếng ghé vào bàn đá trong viện phơi nắng, một chút cũng không muốn động.
Nàng nói muốn điều tra vị Mai công tử thần bí kia là ai, nhưng vì vị Mai công tử kia cũng không liên quan gì tới nàng cả, nên nàng cũng không dành mấy tâm tư, nếu bảo Hồng Đậu lựa chọn giữa Mai công tử và nghỉ ngơi, nàng nhất định chọn nghỉ ngơi.
Nhưng Hồng Đậu muốn nghỉ ngơi, người khác lại không cho nàng thời gian để nghỉ.
“Phương cô nương, ta thật sự không có cách nào, chỉ có thể tìm ngươi.” Lý Tùy Phong ngồi đối diện Hồng Đậu. Hắn hiện đang dịch dung thành một ông lão, bày ra dáng vẻ tội nghiệp, thật đúng là thuận buồm xuôi gió.
Hồng Đậu đau đầu đỡ trán, “Ngươi tìm ta làm gì? Ta cũng đâu có hiểu người trong lòng ngươi.”
Lý Tùy Phong đã lảm nhảm hơn nửa canh giờ. Mông Nhi đã sớm mang theo Tuyết Phân Phân đi ra ngoài hít thở không khí, Hồng Đậu bỗng nhiên thay đổi khẩu vị, muốn ăn đồ ngọt, A Miên xuống núi đi chợ mua bánh hoa quế cho nàng, nói cách khác, hiện tại những người khác đều không ở đây, Hồng Đậu thực sự có một loại xúc động muốn một chưởng đập chết gia hỏa quấy nhiễu người ta này.
Lý Tùy Phong vẻ mặt đưa đám nói: “Nhưng đều là nữ tử, ta nghĩ ngươi cũng là nữ, tốt xấu cũng sẽ hiểu rõ vì sao nàng vẫn luôn trốn tránh ta, không chịu gặp ta.”
“Vậy ngươi đi hỏi tỷ tỷ của Đường Nhất Nhất không phải càng thuận tiện sao?” Trong lời nói của Hồng Đậu ngầm chứa hỏa khí, nàng không cùng A Miên xuống núi chính là vì thói quen muốn ngủ một giấc sau giờ ngọ, nhưng hôm nay nàng còn chưa kịp lên giường, đã bị Lý Tùy Phong kéo ra đây đông xả tây xả hơn nửa ngày.
Lý Tùy Phong thở dài nói: “Đường Linh Linh vì chuyện Ngụy Thức mà đến bây giờ vẫn không ưa ta, sao nàng ta lại giúp ta được?”
“Chuyện Ngụy Thức?” Hồng Đậu nghi hoặc, “Ngươi và Ngụy Thức lại có ân oán tình thù gì?”
Vì muốn Hồng Đậu dùng thân phận nữ giới giúp mình phân tích vấn đề Đường Nhất Nhất, Lý Tùy Phong chỉ có thể một năm một mười nói ra: “Năm đó không phải ta tiếp nhận một nhiệm vụ ám sát sao? Khi đó đúng lúc gặp mấy người Nhất Nhất bọn họ, Đường Linh Linh và Ngụy Thức cho rằng ta muốn đả thương Nhất Nhất, liền đánh nhau với ta …”
“Đợi đã!” Hồng Đậu vốn mẫn cảm cỡ nào, nàng liền lập tức ngắt lời Lý Tùy Phong, hỏi: “Ngụy Thức bị đứt một ngón tay, sẽ không phải là chính ngươi chém đứt chứ?”
Lý Tùy Phong thần sắc mất tự nhiên gật gật đầu.
Hồng Đậu đập bàn một cái, “Khó trách Đường Linh Linh người ta không ưa ngươi, nếu ngươi dám chặt đứt ngón tay tướng công ta, ta tuyệt đối muốn chém ngươi!”
“Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ta chứ…” Lý Tùy Phong tủi thân biện giải cho mình, “Công lực của Ngụy Thức và của ta ngang nhau, nếu ta hơi thả lỏng một chút, liền mất mạng dưới kiếm của hắn. Chẳng qua ta cũng chưa bao giờ mua bán lỗ vốn cả, không ai mua mạng hắn với ta, đương nhiên ta sẽ không giết hắn. Lúc ấy một kiếm của ta đã đâm ra, với võ công của hắn, hắn đương nhiên có thể tránh được, ai biết bỗng nhiên có mã phỉ tới gây rối, hắn tránh đi mũi tên của mã phỉ, nên không né được kiếm của ta. Khi thấy một ngón tay hắn bị chặt đứt, ta cũng rất kinh ngạc.”
“Vậy ngươi cũng là đồng lõa!” Hồng Đậu liếc mắt nhìn Lý Tùy Phong, nói: “Thân thể Ngụy Thức hiện tại rất không khỏe, nghe nói chính là vì lúc trước chống lại mã phỉ bị thương nghiêm trọng. Ta đoán, lúc ấy ngươi đã bắt Đường Nhất Nhất chạy đi rồi, để lại Ngụy Thức đã mất ngón tay và Đường Linh Linh đối phó những tên mã phỉ đó đúng không?”
Lý Tùy Phong ngượng ngùng cười cười, “Quả thực là thế.”
Hắn lại không phải người tốt gì, có thể thoát thân đương nhiên phải quyết đoán chạy, chẳng lẽ còn ở lại làm người tốt việc tốt, tiêu diệt mã phỉ hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT